Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - 1
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:16
Trong không gian mịt mù, nơi bóng tối và tiếng ồn ào hòa vào nhau, Ôn Noãn cảm thấy đầu óc như có hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào. Nàng muốn tỉnh dậy, muốn thoát khỏi cơn mê man này, nhưng cơn đau choáng váng cứ cuốn lấy, nhấn chìm nàng vào vực sâu. Xung quanh, những âm thanh cãi vã xé toang sự yên lặng, mỗi lời nói như một nhát d.a.o cứa vào tai nàng.
"Tôi mặc kệ! Phải vứt con sao chổi này ra ngoài ngay! Không thì đừng hòng ở lại cái phòng củi này nữa!" Giọng người phụ nữ sắc lẻm, đầy vẻ khinh miệt vang lên. Đó là Quế Chi, một người đàn bà mang bộ mặt khắc nghiệt với đôi mắt tam giác và bờ môi mỏng, từ lâu đã muốn tống cổ cả nhà Ôn Noãn đi. Lời nói của bà ta như ngọn lửa thiêu đốt, bốc lên sự tàn nhẫn và tham lam. "Ông già, ông mau nói gì đi! Tháng sau thằng Lượng nhà tôi thành thân, chẳng lẽ ông không sợ nó bị con ôn thần này làm hỏng tiền đồ, hỏng cả tương lai thi Trạng Nguyên, làm quan lớn hay sao?!"
Lời nói của bà ta như một cú đánh chí mạng vào tâm trí người cha, ông Ôn già run rẩy, tiến lại gần giường, khẽ dò hơi thở yếu ớt của đứa cháu gái. Hơi thở mong manh như sợi tơ sắp đứt, như một ngọn đèn dầu sắp tắt. Lòng ông dấy lên sự hoảng loạn, nhưng không phải vì xót thương đứa cháu, mà là lo sợ cho tương lai của đứa cháu trai trưởng. Ông quay sang, ánh mắt đầy vẻ cầu xin, nhưng lời nói lại vô tình: "Quế Chi, con bé sắp c.h.ế.t rồi. Cứ xem như nó đã chết, bà nhanh dùng chiếu bọc nó lại rồi ném đi đi! Bà cũng không muốn tất cả mọi người trong nhà đều bị nó liên lụy c.h.ế.t đúng không?"
Nghe những lời tàn nhẫn ấy, một người phụ nữ khác, với mái tóc đã ngả màu sương gió và gương mặt khắc khổ đầy nếp nhăn, nước mắt giàn giụa. Bà chính là mẹ của Ôn Noãn. "Lão nhân! Người một nhà là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Sao ông có thể nói một câu 'ném đi' dễ dàng như vậy?! Noãn Nhi là cháu gái ruột của ông đó! Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà..." Nàng gạt đi nước mắt, ánh mắt kiên định đến lạ thường: "Noãn Nhi phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu! Chúng tôi ở lại phòng củi này, trong vòng ba tháng tiếp theo đều không ra ngoài, tuyệt đối không va chạm hỉ sự của cháu trai ông!"
"Cha... con cầu xin người, đừng ném Noãn Nhi đi... Con bé sẽ không sao đâu. Bao nhiêu năm nay, con bé đều chịu đựng được, lần này cũng vậy thôi... Cha đừng ném con bé đi mà..." Một giọng nói nghẹn ngào, đau đớn vang lên. Đó là tiếng cầu xin tuyệt vọng của người cha ruột, khi đứng trước sự lựa chọn nghiệt ngã giữa con gái và gia tộc.
Ôn Noãn nằm trên giường, nghe rõ từng lời nói tàn nhẫn, từng câu van xin thảm thiết. Nàng cảm thấy một cơn lạnh lẽo và chua xót len lỏi vào tận xương tủy. Hóa ra, đây chính là thế giới mà nàng đã xuyên qua. Nàng là "con sao chổi," là gánh nặng, là "tội đồ" của cả gia đình này. Trong cơn hôn mê, nàng cảm nhận được sự ghẻ lạnh, sự tính toán, và cả tình yêu thương nhỏ nhoi nhưng đầy bất lực. Nàng không phải Ôn Noãn của thế giới này, nhưng số phận bi thảm của cô gái này lại đang đè nặng lên vai nàng. Nàng muốn vùng dậy, muốn thoát ra khỏi nơi ngột ngạt này, để chứng minh cho họ thấy rằng "ôn thần" này không phải là người dễ dàng bị chà đạp.