Nông Nữ Mang Không Gian: Ta Không Còn Là Kẻ Yếu Đuối - Chương 136
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:38
Tô Bích vừa lên tiếng cảnh báo Tần Niệm, đồng thời ném cây gậy gỗ có đầu nhọn trong tay đi.
Nội lực của hắn, chỉ hồi phục được một thành. Nhưng khoảnh khắc đó, để Tần Niệm không bị thương, toàn bộ tiềm năng trong cơ thể hắn đều được kích hoạt.
Gậy gỗ xuyên qua cổ họng sói, con sói đổ xuống, hắn cũng ngã, thổ huyết.
Tần Niệm cũng vứt giỏ đi, bế Tô Bích lên, nhanh chóng quay về hang động.
Lý Bà Tử thấy vậy, lập tức ngẩn người: “Sao vậy, sao lại bế về nữa?”
“Bị thương rồi.”
Tần Niệm đặt Tô Bích lên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, vội vàng gọi mấy tiếng: “Tô Bích, Tô Bích?”
Tô Bích khẽ lắc đầu: “Yên tâm, không sao.”
Nói xong bốn chữ này, hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, vận công chữa thương.
Tần Niệm hiểu rằng, lúc này không thể quấy rầy.
Nàng và Lý Bà Tử đi ra ngoài hang động, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Năm ngoái, Cảnh Phong đã g.i.ế.c c.h.ế.t một con sói cái, con sói đực này, và con sói cái kia chắc là một cặp.
Năm ngoái, sau khi mua đất xong, ta không mấy khi lên núi. Dù có lên núi, cũng là không có quy luật, con súc sinh đó chắc không tìm thấy ta.
Cảnh Phong thì thường xuyên lên núi, chàng cầm cung tên, hoặc là đi cùng Cảnh Thiên và Cảnh Địa, con sói đực này không dám gây sự.
Năm nay con súc sinh này thấy ta xong, lại theo dõi ta.”
Lý Bà Tử vô cùng khó hiểu: “Dù sói có thông minh, nó cũng không thể biết ngươi với Cảnh Phong, và với Cảnh Phong..”
Lý Bà Tử nhất thời tìm không ra từ ngữ thích hợp.
Tần Niệm hiểu Lý Bà Tử muốn nói gì, nàng đưa tay vào trong cổ áo, từ từ lấy ra một chiếc mặt dây chuyền làm từ răng sói.
“Cảnh Phong làm cho ta, ta vẫn luôn đeo. Chỉ là không ngờ, chỉ một chiếc răng này, con sói kia cũng có thể đánh hơi thấy mùi.”
Tần Niệm nói xong, buồn bã cúi đầu. Nàng nhớ tới năm ngoái, nhớ tới nàng và Cảnh Phong cùng nhau bán thịt sói.
Nàng còn dùng chút tiểu xảo, thịt sói của vài con nhanh chóng bán hết.
Thoáng chốc, Cảnh Phong đã đi rồi, giờ phút này cũng chẳng biết đang phiêu bạt nơi nào.
Y không có bao nhiêu bạc, nghĩ hẳn phải chịu rất nhiều gian truân.
Lý Bà Tử vỗ vỗ vai Tần Niệm:
“Tiểu Niệm, không cần lo lắng, Cảnh Phong là người có phúc, y nhất định sẽ không sai.”
Hai bà cháu trầm mặc ngồi thật lâu, Lý Bà Tử cuối cùng vẫn khó bình khí, mở miệng mắng:
“Cái con tiện nhân Cảnh Chấn Lan đáng chết, nếu không có nàng ta và con Đường Tiểu Mỹ vô liêm sỉ nhà nàng ta, Cảnh Phong đã chẳng phải rời đi.
Tính tình Cảnh thẩm tử xem như tốt rồi, đổi lại là ta, ta nhất định sẽ xé xác hai Nương con bọn chúng, thật đáng hận.
Có điều, bọn chúng cũng chẳng cần mừng rỡ, Đại Ba nương tử không phải kẻ dễ nói chuyện đâu, Đường Tiểu Mỹ sẽ chẳng dễ sống đâu.”
Tần Niệm hít sâu một hơi: “Bà ngoại, ta đi xem Tô Bích.”
Lý Bà Tử gật đầu: “Đi đi.”
Nàng ngồi ngoài hang động, trên mặt đầy vẻ phẫn hận.
“Tiểu Niệm.”
Tần Niệm vừa đi đến bên giường Tô Bích, y đã mở mắt: “Sói thường đi theo đàn, một bầy có nhiều con.
Ngươi hãy kéo con sói về, tránh để những con sói khác lần theo dấu vết mà đuổi tới. Nhớ kỹ, mang theo Thiên Uyên Kiếm, cẩn thận quan sát xung quanh..”
“Ta biết rồi.”
Tần Niệm cắt lời dặn dò của Tô Bích, không cho y nói thêm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ cầm Thiên Uyên Kiếm, sẽ cẩn thận quan sát.”
Dứt lời, Tần Niệm từ hang động đi ra, trên tay cầm Thiên Uyên Kiếm, toàn thân cảnh giác đi đến mép ruộng hẹ.
Con sói kia đã c.h.ế.t hẳn, Tần Niệm kéo nó, lôi nó vào trong hang động.
Lý Bà Tử nói: “Đợi chúng ta ăn xong bữa trưa, ta sẽ lột da nó.”