Nông Nữ Tái Sinh: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu! - Chương 18

Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:38

"Không được, hay là đổi sang người khác đi. Dù sao ta cũng không đồng ý với nữ nhân này." Lưu Tây lắc đầu như trống bỏi.

"Ngươi này..." Người phụ nữ tức giận giơ tay lên nhưng mãi không nỡ đ.á.n.h xuống. Cuối cùng vì không đành lòng trách phạt Lưu Tây, bà chỉ dùng ngón tay hung hăng chọc vào trán hắn, "Thật không biết cái tính cố chấp này của ngươi là theo ai, cứ cái đà này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi!"

"Ôi Nương, người đừng lúc nào cũng dạy dỗ con như dạy trẻ con nữa, giờ con đã lớn rồi, làm chuyện gì cũng đều có tính toán trong lòng." Lưu Tây nói xong, liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Người phụ nữ nhìn bóng lưng Lưu Tây rời đi, chỉ đành thở dài bất lực. Làm Nương thì lúc nào cũng phải lo lắng không nguôi.

May mà có bà giúp hắn sắp xếp những chuyện này, nếu không làm sao có thể là đối thủ của người kia được.

……

"Hắt xì " Lục Uyển cảm thấy cổ áo có luồng khí lạnh ùa tới, hắt hơi một tiếng rõ to, nàng đưa tay xoa nhẹ ch.óp mũi, tiếp tục đọc sách.

"Uyển Uyển." Giọng Liễu Nhứ truyền đến từ phía sau, cùng lúc cửa phòng khẽ mở, Liễu Nhứ bưng một chén canh gừng bước vào, "Lúc nãy ăn cơm đã thấy con bị nghẹt mũi rồi. Bây giờ thời tiết đang dần trở lạnh, sáng sớm và tối về nhất định phải giữ ấm, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị nhiễm lạnh."

"Đa tạ Nương." Lục Uyển nhận lấy canh gừng, đặt trong lòng bàn tay. Hơi nóng từ chén canh truyền qua da thịt đến tứ chi, toàn thân nàng lập tức cảm thấy ấm áp, "Tình hình bên nhà họ Lưu thế nào rồi ạ?"

"Hôm nay ta qua đây chủ yếu là để nói với con về chuyện nhà họ Lưu." Liễu Nhứ ngồi sát bên cạnh Lục Uyển cạnh bàn, nhìn quyển sách bên tay con gái, nàng nhẹ nhàng mở lời, "Ân oán giữa Lục gia và Lưu gia đã tồn tại từ lâu, cũng chẳng qua là những chuyện tranh chấp trên thương trường. Nhưng ta nghe nói bệnh nhân con chữa trị là bị thương ở nhà họ Lưu, hơn nữa còn là con khuyên họ đi nha môn kiện tụng Lưu gia. Con là một cô gái khuê các, nhúng tay vào những chuyện thị phi này làm gì!"

"Ý của Nương là..." Lục Uyển nghe lời Liễu Nhứ nói, ánh mắt khẽ lóe lên.

"Ý ta rất đơn giản, chỉ là hy vọng con có thể yên tâm thăm khám, làm tốt những gì một đại phu nên làm là được rồi, chuyện khác thì đừng quản." Liễu Nhứ lo lắng kéo lấy mu bàn tay Lục Uyển, khẽ vỗ nhẹ, "Uyển Uyển, Lưu gia đó chẳng phải là thứ tốt lành gì. Vạn nhất họ trả thù con thì sao? Chẳng phải con đang khiến ta lo lắng hay sao?"

"Nương, con thực sự chưa từng nghĩ đến phương diện này." Lục Uyển nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Liễu Nhứ, nàng liền nắm c.h.ặ.t bàn tay Nương, "Người yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không để mình bị thương."

"Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối." Liễu Nhứ cười một nụ cười có chút bất lực, "Ta biết con có lòng dạ lương thiện, chắc chắn là thấy chướng mắt nên mới đứng ra nói."

"Vâng, con hiểu rồi." Đối phó với kẻ địch, nếu một đòn không thể đoạt mạng, rất dễ khơi dậy sự trả thù từ đối phương. Cách tốt nhất là khiến hắn không còn khả năng lật ngược tình thế.

"Con gái ta quả thật thông minh." Chỉ cần gợi ý là hiểu ngay. Liễu Nhứ ngồi cạnh Lục Uyển thêm một lát, thấy trời bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, trước khi về phòng, nàng dặn dò Lục Uyển nghỉ ngơi sớm.

Lục Uyển quả thực không có ý định đọc sách dưới ánh đèn dầu. Ánh đèn lập lòe không rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như thế này lâu dài, thị lực nhất định sẽ bị suy giảm.

Lục Uyển xoa xoa mi tâm, nằm trên giường. Có lẽ vì quá mệt mỏi, nàng nhanh ch.óng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đêm đó nàng ngủ không yên giấc, liên tục gặp ác mộng. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lục Uyển mang theo một đôi quầng thâm rõ rệt, Liễu Nhứ lại phải dặn dò nàng thêm một lần nữa.

Công việc ở Tế Thế Đường mỗi ngày đều khô khan tẻ nhạt, hầu hết bệnh nhân đến khám chỉ mắc các bệnh cảm mạo phát sốt thông thường. Lục Uyển bận rộn đến tối mịt, xem xong bệnh nhân cuối cùng mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Dù đã đi con đường đêm này vô số lần, hôm nay Lục Uyển rõ ràng cảm thấy có điều bất thường, phía sau dường như có kẻ nào đó đang lén lút theo dõi nàng.

Nhờ có lời nhắc nhở của Liễu Nhứ, Lục Uyển không dám lơ là, liền đi về phía nơi đông người. Thế nhưng nàng còn chưa kịp đi được vài bước, những kẻ theo sau đã nhận ra ý định của nàng, tiếng bước chân của chúng lại nhanh hơn một chút.

Lục Uyển lập tức cất bước chạy, tiếng gió rít bên tai, trái tim dưới l.ồ.ng n.g.ự.c gần như muốn nhảy ra ngoài.

Vì trời tối đen không nhìn rõ, nàng vô ý dẫm phải viên đá dưới chân, bị trật cổ chân, thân thể liền lăn vào bụi cỏ bên cạnh.

Lục Uyển đau đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra, nhưng nàng nhận thấy rõ ràng mấy kẻ kia dường như không chú ý đến việc nàng đã ngã xuống, thế là nàng nằm im tại chỗ không dám lên tiếng.

Đợi sau khi xác nhận những kẻ đó đã rời đi, Lục Uyển mới thử bò lên, nhưng cơn đau từ cổ chân vô cùng dữ dội. Nàng c.ắ.n răng, chuẩn bị dùng sức trèo lên thì đột nhiên chú ý thấy bên cạnh hình như có tiếng động.

“Cứu ta… cứu…”

Có người? Lục Uyển khẽ nhíu mày, trong lòng quả thực giằng co một hồi. Dù sao nàng vẫn chưa xác định được đó là ai, bản thân lại đang bị thương. Vạn nhất kẻ đó làm gì nàng, e rằng nàng không có sức lực để chống trả.

Nhưng y giả nhân tâm. Cuối cùng Lục Uyển hạ quyết tâm, bò đến xem xét tình hình.

Đêm nay không có ánh trăng, Lục Uyển không thể nhìn rõ, chỉ có thể dựa vào hình ảnh mờ ảo ước chừng, dường như có một bóng người đang nằm rạp bên cạnh, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa quanh ch.óp mũi nàng.

"Này?" Lục Uyển đưa tay vỗ vỗ má hắn, không thấy phản ứng gì, đặt ngón tay dưới mũi, vẫn còn hơi thở.

Lục Uyển khó nhọc đỡ người đó dậy, gần như là vừa bò vừa lết lên, từng bước từng bước dịch chuyển về phía nhà.

Khi Lục Uyển xuất hiện trước cửa nhà họ Lục, Liễu Nhứ nhìn thấy bộ dạng của con gái mình suýt chút nữa ngất đi. May mắn thay, Lục Huân Nghiệp là người phản ứng nhanh nhất, ông đỡ lấy người đang nằm trên lưng con gái, nhìn thấy toàn thân con gái không có vết thương ngoài nào, trái tim vốn treo cao của ông mới dần dần hạ xuống.

"Uyển Uyển, con bị làm sao thế này?"

"Phụ thân, Nương, hai người đừng vội kể chuyện đêm nay ra ngoài, giúp con đưa người này vào khách phòng, cứ cứu người trước đã!" Lục Uyển thở hồng hộc, cơn đau từ cổ chân dường như đã tê dại, nhưng người mà nàng mang về bị thương nghiêm trọng hơn cả nàng, nếu không chữa trị kịp thời, e rằng khó giữ được tính mạng.

"Được." Lục Huân Nghiệp cúi người dùng sức bế người đó vào lòng, đặt vào khách phòng theo lời con gái, rồi đứng bên cạnh nhìn Lục Uyển xử lý vết thương.

Lục Uyển ban đầu còn nghĩ rằng người này bị thương nội tạng nghiêm trọng, nhưng sau khi kiểm tra sơ qua, nàng thấy không có vấn đề lớn, chỉ là bị nhiều vết thương ngoài. Còn nguyên nhân ngất xỉu, hẳn là do mất m.á.u quá nhiều.

Lục Uyển băng bó xong cho người kia, mới lấy t.h.u.ố.c trị thương từ hòm t.h.u.ố.c ra xoa bóp cổ chân mình. Ban đầu quả thật rất đau, nhưng khi d.ư.ợ.c lực dần thấm vào, nàng cảm thấy thoải mái hơn.

"Uyển Uyển?" Giọng Liễu Nhứ có chút run rẩy, "Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì vậy?"

"Phụ thân, Nương, tối nay khi con về nhà, có người đã theo dõi con."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.