Nông Viên Tự Cẩm - 63
Cập nhật lúc: 02/12/2025 08:01
Dư Tiểu Thảo nghe được toàn bộ, biết được có một tiểu Quận vương trong kinh thành ra biển khơi, đi tới nơi xa xôi tìm kiếm loài sinh vật mới. Từ trong câu chuyện phiếm của mọi người, Dư Tiểu Thảo biết được đương kim hoàng thượng lúc còn là vương gia cũng rất thích ra biển.
Những con thuyền lớn có thể ra ngoài khơi xa đều là đương kim hoàng thượng lúc mười mấy tuổi buôn bán ra. Trước khi lên ngôi, Kiến Văn Đế nhiều lần ra biển, đến Nam Dương, Tây Dương, thậm chí còn đi xa hơn.
Mang về loại khoai lang cho sản lượng cao, còn có vài loại gia vị kỳ lạ.
Ví dụ như: ớt cay cay tới cả miệng đều sưng lên, dưa chuột ăn giòn giòn, đặc sản dưa hấu giải khát ngày hè... Dư Tiểu Thảo hoảng hốt nhớ lại kiếp trước lúc học lịch sử trung học, cũng nhắc tới sự nghiệp hàng hải của nhà Minh rất phát triển.
Nhưng, trong lịch sự, người đi đến Tây Dương không phải là vương gia gì đó mà là thái giám Trịnh Hòa (Tam Bảo là tên khai sinh của Trịnh Hòa), không có một chút liên quan nào với Kiến Văn Đế.
Không lẽ hoàng đế khai quốc và Kiến Văn Đế, cũng là xuyên tới?Haizz! Xuyên không rất nguy hiểm, khuyên bạn phải cẩn thận.
Rất nhiều tiểu thuyết cung đấu trạch đấu đều là có người cùng xuyên qua, tỉnh táo thì thiếu mà tương ái tương sát thì nhiều.
Ta là người dân nhỏ bé, lấy cái gì đấu với người ta là hoàng đế! Vẫn là cụp đuôi, làm người khiêm tốn thôi!Hai chị em cũng không để cậu mợ mua bánh bao cho, nói dối buổi sáng đã ăn rồi.
Hai người đợi một lát ở bến tàu, liền có quan sai tới đây đuổi người.
Vương gia xuất hành, người không liên quan đều phải tránh đi. Bị đuổi ra ngoài không chỉ có hai chị em Dư Tiểu Thảo, ngay cả những người xách rổ buôn bán kia cũng bị đuổi ra khỏi bến tàu.
Những người buôn bán trong lều thì may mắn tránh được. Tiểu Thạch Đầu muốn nhìn Quận vương gia, không có cách nào, Dư Tiểu Thảo đành nắm chặt bàn tay nhỏ bẻ của cậu bé, bị nha dịch quan sai ngăn trở ở ven đường, từ kẽ hở trong đám người xem náo nhiệt. Chỉ trong phút chốc, bến tàu ồn ào bỗng yên ắng lại.
Từng chiếc xe ngựa kéo đầy hàng hóa, số lượng nhiều đến nỗi không thấy được điểm cuối.
Phía trước là mấy người quần áo đơn giản mang theo hơi thở cao quý, cưỡi ngựa lớn, vậy quanh một thiếu niên mặc hoa phục."Nhị tỷ, vị đại ca kia chính là Quận vương gia sao?" Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu không lớn, nhưng ở không gian im ắng chỉ có tiếng vó ngựa bên đường này lại khá là rõ ràng. .
Dư Tiểu Thảo thấy bên trong đám người mặc hoa phục có người nhìn về phía này, vội vàng che miệng em mình.
Ai biết được tính cách mấy quan gia này, nếu như đụng phải, đúng là không chịu được trách nhiệm. Bên cạnh thiếu niên hoa phục có một lão già mặt mày sáng láng, ánh sáng trong mắt chợt lóe, cúi đầu nói gì đó với thiếu niên.
Thiếu niên siết chặt dây cương, từ xa xa nhìn về bên này. Dư Tiểu Thảo lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên: một đôi mắt trong veo sáng chói như hắc diệu thạch, lóe lên khí thế sắc bén bức người.
Dưới mí mắt nhìn như bình tĩnh kia ẩn giấu ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Cùng với khuôn mặt anh tuấn với đường nét đẹp như tạc tượng, càng tôn lên khí thế bức người. Nhưng mà... chỉ nhìn gương mặt này, sao lại cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu rồi? Có lẽ... kiếp trước nhìn nhiều thần tượng, mỹ nam đều có điểm chung như vậy..."Nhị tỷ, ta nhớ rõ hắn!" Tiểu Thạch Đầu đẩy tay nàng ra, nhỏ giọng kêu lên.
Người xung quanh đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn qua. Dư Tiểu Thảo cười gượng, len lén lắc đầu với tiểu t.ử nhà mình, lại quay người cúi đầu nói với nha dịch: "Tiểu hài t.ử nói bừa, trẻ con nói không suy nghĩ, trẻ con nói không suy nghĩ..."Thiếu niên anh tuấn cao quý kia đã thúc ngựa đi tới bên này.
Bên cạnh hắn vẫn có nhiều người vây quanh, bảo vệ cẩn thận. Xong rồi! Bây giờ bỏ chạy có kịp không? Dư Tiểu Thảo mở to đôi mắt tìm kiếm đường tắt chạy trốn.
Đáng tiếc vì có thể để cho em trai nhìn thấy rõ ràng mà hai người chen vào tận trong cùng.
Sau lưng người vây vòng trong vòng ngoài, đừng nói chạy, dù là chen ra ngoài cũng tốn rất nhiều sức lực. Tả thống lĩnh ngự lâm quân Phương Tuân được thánh thượng ủy thác trách nhiệm to lớn, ở bên cạnh bảo vệ an toàn của Dương Quận vương.
Lúc này hắn ta cưỡi ngựa nhắm mắt theo sau người được hoàng thượng phong làm Quận vương gia này.
Ông ta ngạc nhiên phát hiện bóng dáng hai chị em trong đám người. Đôi mắt to linh hoạt của người chị kia khiến cho ông ta cảm thấy quen thuộc.
Đúng rồi, một tháng trước ở cửa hàng đồ gỗ ở trấn Đường Cổ, hình như gặp được hai chị em.
Người chị không kiêu ngạo không siểm nịnh này, bình tĩnh hơn so với tuổi, khiến cho hắn ta có chút ấn tượng. Con ngựa Dương Quận vương cưỡi dừng lại trước mặt hai chị em Dư Tiểu Thảo, cách hai bước chân.
Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn tinh tế kia, và đôi mắt to có chút quen thuộc, dường như đang nhớ lại. Hắn cứ như vậy trầm mặc trên lưng ngựa, miệng mím lại thành một đường, trên mặt không có chút biểu cảm nào đ.á.n.h giá hai chị em Dư Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo bị hắn nhìn tới tim đập rộn lên, muốn g.i.ế.c muốn xẻo thì cũng bộc lộ cái thái độ đi, đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy, nàng cũng không phải tuyệt thế mỹ nhân.
