Nông Viên Tự Cẩm - 87
Cập nhật lúc: 02/12/2025 08:03
Dư Thải Điệp sờ tóc Tiểu Thảo, ý cười lại tăng thêm ba phần: "Không trách tiểu cô thì tốt.
Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiểu cô lại mang món chè trứng gà tới cho ngươi."Người tiểu cô này tính tình hiền lành, nhìn là biết rất dễ bị bắt nạt.
Không biết tương lai tới nhà chồng có bị bắt nạt hay không.
Một người chua ngoa như Trương thị sao lại có thể nuôi dưỡng ra một cô con gái mềm yếu và tốt bụng như vậy?Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ: Không lẽ là ôm nhầm con? Khụ khụ... Thời đại bấy giờ sinh con đều tìm bà mụ tới đỡ đẻ tại nhà, căn bản không thể nào ôm nhầm con được!Dư Tiểu Thảo nhàm chán trêu đùa nhóc con Tiểu Bào Tử.
Kể ra con hoẵng này cũng thật lạ, cũng đã nuôi được mấy tháng, nuôi ăn nuôi uống không ít, còn cho nó uống nước linh thạch cải thiện cơ thể, nhưng sao lại không lớn hơn được chút nào vậy? Một con hoẵng nhỏ như vậy, nhìn có vẻ rất dễ thương.
Lại để cho một số người có suy nghĩ "lớn lên rồi thịt" phải thất vọng. Nhưng coi như là sủng vật, một con hoẵng nhỏ như vậy rất đáng yêu.
Hơn nữa tiểu t.ử này vô cùng thích sạch sẽ, lại có linh tính, chưa bao giờ đi tiêu ở trong phòng, trên người không có mùi tanh nồng của động vật, ngược lại còn có mùi cỏ xanh nhè nhẹ. Tiểu Thạch Đầu cứ ôm nó trong n.g.ự.c mãi, đi đâu cũng dẫn nó theo khiến bọn nhỏ trong thôn hâm mộ không thôi.
Vũ T.ử là bạn tốt của Tiểu Thạch Đầu, khuyên nhủ mãi mới khuyên được Tiểu Thạch Đầu cho nó mượn Tiểu Bào T.ử chơi hai ngày.
Tiểu Bào T.ử nhất quyết không đi cùng, cho dù bị cưỡng chế ôm đi, nó luôn có thể "vượt ngục" thành công chạy về nhà. Có một lần cửa trong nhà đã đóng chặt, tiểu t.ử kia ở ngoài trời tuyết cả đêm, đến khi trời sáng cũng sắp lạnh thành tượng bang rồi.
Tiểu Thạch Đầu rất đau lòng, sau này quyết không cho ai mượn Tiểu Bào T.ử nữa. Lúc này Tiểu Bào T.ử rất ngoan ngoãn nằm bên cạnh Tiểu Thảo, nó cũng không tức giận việc tay nàng nghịch loạn ở trên đầu nó, hơn nữa thi thoảng lại vươn đầu lưỡi nóng hầm hập l.i.ế.m liếm tay nàng. Chú ch.ó nhỏ nàng nuôi kiếp trước so với tiểu t.ử này còn thích l.i.ế.m người hơn, Tiểu Thảo cũng không để ý làm gì, nhưng Bổ Thiên Thạch trên cổ tay nàng lại không vui: [Này, ngươi có thể đưa tiểu t.ử này ra chỗ khác không, bản thể của bản thần thạch sao có thể để cho thứ cấp thấp này làm bẩn được?]Dư Tiểu Thảo không để ý tới nó, cố ý để ngũ thải thạch ở cổ tay tới bên miệng Tiểu Bào Tử.
Trong lúc lơ đãng, ngũ thải thạch tản ra linh khí khiến cho Tiểu Bào T.ử nhạy cảm lại cơ trí mừng không kể xiết, càng không ngừng l.i.ế.m láp. [Tránh ra, mau tránh ra!] Tiểu Bổ Thiên Thạch tức tới xù lông, hình dáng linh thể là một con mèo vàng kia bay thẳng tới trên đầu Tiểu Bào Tử, không ngừng cào.
Nhưng bởi vì linh lực không đủ không thể ngưng thành thực thể, không thể trả thù, giận tới lông cũng dựng đứng lên như nhím vậy."Bánh Trôi Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ! Ngươi sao lại không ngoan như vậy chứ? Mạng ngươi giờ còn ở trong tay chủ nhân ngươi là ta.
Cho nên phải cung kính chút, khách khí chút với ta! Biết không?" Dư Tiểu Thảo cũng vì nhàm chán cố ý trêu chọc Tiểu Bổ Thiên Thạch kiêu ngạo. [Không được gọi ta là Bánh Trôi Nhỏ! Cái tên này không oai phong chút nào! Phải gọi ta là thần thạch đại nhân... A! Mau bảo nó tránh ra, cả người bản thần thạch đều là nước miếng rồi, ghê tởm muốn c.h.ế.t!]Tiểu Bổ Thiên Thạch là hổ xuống đồng bằng, trước mặt loài người xấu xa và động vật nhỏ yếu cũng không làm gì được.
Nếu là lúc trước, căn bản không cần động ngón út cũng có thể làm thịt được mấy người này!
[Được rồi! Chủ nhân! Chủ nhân thân yêu! Ta nhận thua, ngươi mau mang nó ra chỗ khác, tắm rửa giúp ta đi!] Là Tiểu Bổ Thiên Thạch thích sạch sẽ nhất bên cạnh Nữ Oa nương nương, Bánh Trôi Nhỏ tỏ vẻ đã thua dưới tay chủ nhân xấu xa của mình.
Tiểu Bổ Thiên Thạch c.ắ.n cắn khăn tay: Nữ Oa nương nương, Tiểu Thạch Đầu người sủng ái nhất đang ở thế giới không biết tên này chịu khổ người có biết không? Mau mau tới cứu Tiểu Thạch Đầu đi!
Mặc dù Tiểu Bổ Thiên Thạch không muốn thừa nhận nhưng cái tên Nữ Oa nương nương đặt cho nó trùng với tên em trai của chủ nhân rồi! Đây cũng là nguyên nhân nó không nói ra khi Tiểu Thảo hỏi tên nó.
Đường đường là thần thạch thiên giới lại cùng tên với một nhân loại nhỏ yếu còn vắt mũi chưa sạch, Bổ Thiên Thạch cảm thấy rất mất mặt.
(Tiểu Thạch Đầu phản đối: Người ta lúc còn rất nhỏ đã không chảy nước mũi rồi, được không hả!)
Lúc Dư Tiểu Thảo nhàm chán đến sắp ngủ thì cửa tây phòng lại mở ra.
Một bóng người lùn lùn tròn tròn, ăn mặc không khác nào quả bóng đi vào từ khe cửa.
Tiểu nha đầu đi phía sau luôn miệng nói: "Tiểu công tử, cậu cẩn thận bậc cửa, coi chừng ngã đó!"Tiểu Bào Tử! Tiểu Bào Tử, Đậu Đậu muốn chơi với Tiểu Bào Tử!" Tên nhóc Tiểu Đậu Đậu thấy Tiểu Bào T.ử đang nằm trên giường đất, cuống quít muốn trèo lên giường.
Đáng tiếc đôi chân ngắn nhỏ không có bao nhiêu sức lực, hai tay nhỏ bé bám ở mép giường, cố gắng nửa ngày cũng không đạt được mong muốn. Tiểu Thảo cười ha ha rất xấu xa, cũng không có ý định giúp đỡ.
Trong mắt Tiểu Đậu Đậu ngậm hai hàng nước mắt, ánh mắt lên án nhìn nàng. Dư Tiểu Thảo liếc mắt thấy một bóng người thướt tha đi vào, giả vờ dùng sức ho khan vài tiếng, ra vẻ vô lực nhẹ giọng nói: "Đậu Đậu, tỷ tỷ bị bệnh, đệ đừng tới đây, tránh bị lây bệnh.Nếu đệ thích thì ôm con hoẵng nhỏ này về phòng chơi đi..."
