Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 140: Giấc Mơ Của Diêm Tiêu Có Những Con Rồng

Cập nhật lúc: 05/11/2025 08:57

Cố Lam vẫn đứng yên bất động.

Cô đang ở trong một căn nhà đá không có mái.

Căn nhà rộng cỡ 200 mét vuông, không chia phòng ngủ hay bếp, chỉ có một gian lớn. Ở góc phòng có một cái hố đen sì.

Bên trong còn có một đống châu báu lấp lánh.

Những viên châu báu đó phát sáng, soi rực cả căn phòng.

Có viên hồng ngọc to bằng nắm tay, ngọc bích to cỡ cái đầu người, những viên đá quý xanh nhạt long lanh như nước biển, kim cương nhiều màu nhấp nháy, và cả những viên giống như dạ minh châu phát sáng mờ mờ.

Ngoài mấy viên đá quý to như bị bẻ từ đồ trang sức ra, còn có vô số đồ nữ trang lộng lẫy: vương miện ngọc lục bảo, vòng cổ nạm đủ loại đá quý màu sắc khác nhau.

Ở vị trí cao nhất là một bức tượng chim ghép từ nhiều loại đá quý. Nhưng chắc chủ nhân nơi này khá thô lỗ nên trên thân con chim đã bị gỡ mất khá nhiều viên.

Ngoài ra, trong phòng còn chất một đống sách, vài bộ xương người và xương của những sinh vật không rõ tên, cùng một cái nồi lớn.

Quan sát xong xung quanh, Cố Lam cúi xuống nhìn bản thân: dưới người cô là một đống lớn mấy thứ giống cà rốt, súp lơ, bắp… cùng vài miếng thịt đầy lông, m.á.u me be bét, không biết của loài gì.

Cô hiểu ngay — mình từ trên trời rơi xuống, đáp ngay vào trong cái nồi.

Nhưng Cố Lam không rảnh mà băn khoăn “tại sao mình lại xuất hiện trong nồi chứ không phải bên cạnh Diêm Tiêu, và Diêm Tiêu đang ở đâu?”.

Việc quan trọng lúc này là xác định: đây là đâu và làm sao để an toàn.

Cô không trốn luôn trong đống nguyên liệu trong nồi, vì sợ chủ nhân nơi này sẽ phun lửa nấu chín cả nồi.

Cố Lam cảm nhận được một thứ quen thuộc, đó là thanh đại kiếm màu vàng cô từng nhận được từ Diêm Tiêu khi lần đầu bước vào giấc mơ của anh. Thanh kiếm này cũng từng xuất hiện trong giấc mơ của Vân Triết, và hiện tại đang ở trong cơ thể cô.

Cảm giác này rất lạ, như thể bản thân cô là cái vỏ kiếm, và thanh kiếm có thể xuất hiện bất cứ khi nào cô muốn.

Có kiếm thì yên tâm rồi, anh hùng diệt rồng thì phải có vũ khí chứ.

Không thấy gì để dùng làm chỗ trốn, Cố Lam định chạy ra khỏi nồi để tìm chỗ núp sau đống châu báu. Nhưng xui là, khi vừa bước ra thì trên trời vang lên tiếng vỗ cánh!

Đã bị phát hiện, chạy không kịp nữa.

Cố Lam ngước lên, và thấy ngoài phòng có một con rồng to bằng cả chiếc xe tải đang bay vào.

Là người Trung Quốc, từ nhỏ Cố Lam đã quen với văn hóa rồng, và cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết fantasy phương Tây.

Rồng phương Đông thường xuất hiện trong truyền thuyết. Tương truyền hình dáng rồng có “chín chỗ giống và chín chỗ không giống”: đầu giống trâu, sừng giống nai, mắt giống tôm, tai giống voi, cổ và bụng giống rắn, vảy giống cá, móng giống phượng, và bàn chân giống hổ. Lưng có 81 chiếc vảy, tượng trưng cho số 9×9.

Con rồng này có ria mép dài, cằm đính một viên minh châu, ở cổ họng có một mảng vảy ngược.

Trên đầu nó mọc một khối gọi là “Bác Sơn”, còn có tên khác là “thước mộc” — rồng mà không có thứ này thì không thể bay lên trời. Hơi thở của nó có thể hóa thành mây, có thể biến thành nước, cũng có thể biến thành lửa.

Loại rồng này được coi là thần linh, sống trên mây, tượng trưng cho điềm lành.

Còn rồng phương Tây thì hoàn toàn khác.

Trong miêu tả thường thấy, rồng phương Tây có thân giống sư tử Mỹ Châu, hai cánh to như cánh dơi hoặc cánh chim, bốn chân, đầu hơi giống ngựa, có sừng và vảy.

Trong mắt nhiều người, rồng phương Tây trông chẳng khác gì một “con thằn lằn khổng lồ”.

Cố Lam vốn rất tò mò về loài rồng. Chuyện liên quan đến rồng thì nghe nhiều vô kể, chưa nói tới các câu chuyện như Na Tra và Tam Thái Tử của Long Vương, chỉ riêng chữ “rồng” thôi cũng khiến người ta khao khát.

Nhưng trong truyền thuyết phương Tây, rồng thường là quái vật ăn thịt người. Thế nên mới có nghề “hiệp sĩ diệt rồng”, chuyên đi g.i.ế.c rồng, và trong các câu chuyện, ác long thường gắn với hình ảnh bắt công chúa.

Tất nhiên, ở thời hiện đại, hình ảnh rồng phương Tây cũng khác.

Ví dụ, ở Nga có bộ phim “He’s a Dragon” rất nổi tiếng: nam chính là một con rồng khổng lồ, cuối cùng lại bảo vệ nữ chính và nảy sinh tình yêu ngọt ngào.

Cố Lam thì chẳng hứng thú gì với chuyện yêu đương cùng rồng. Sở thích của cô vẫn giống như các nam chính trong tiểu thuyết thời xưa: muốn nhận được truyền thừa của rồng phương Đông, hoặc bắt được rồng phương Tây làm thú nuôi.

Chỉ là… cô không ngờ được gặp rồng nhanh như vậy.

Và con rồng trước mặt…

Là một con rồng béo ú.

Một con rồng phủ đầy vảy vàng, to cỡ chiếc minibus, cố vỗ hai cái cánh ngắn ngủn rồi thở hổn hển bay vào phòng.

Trong móng vuốt sắc nhọn của nó còn treo một cái giỏ gỗ, bên trong toàn rau củ và trái cây.

Khác hẳn hình ảnh rồng phương Tây thường thấy, con này có cái đầu vừa to vừa tròn, trông y hệt nhân vật hoạt hình.

Cố Lam: …

Con rồng này khác xa so với tưởng tượng của cô thật đấy.

Nếu bắt về làm thú nuôi thì chắc cũng không mạnh mẽ gì cho cam.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó. Dù nhìn hơi buồn cười, nhưng nó vẫn là rồng, mà trong phòng này lại có không biết bao nhiêu bộ xương, nên Cố Lam vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Nhìn con rồng này đặc biệt giống một nhân vật trong manga anime thiếu nhi “Nãi Long”, chỉ khác là phiên bản phóng to và già hơn.

Cố Lam không nhúc nhích, vẫn ngồi trên cái nồi to, quan sát con rồng mập thở hồng hộc bay vào, xách theo một cái sọt lớn rồi thả “rầm” xuống đất. So với thân hình của nó thì Cố Lam chẳng đáng là gì, vì vậy nó lập tức thấy cô ngay.

Vừa nhìn thấy Cố Lam, nó liền gào lên một tiếng the thé!

Nó vứt luôn cái sọt, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, lao thẳng về phía cô!

Cố Lam biết trông nó thì đáng yêu thật, nhưng cái hàm răng đó thì đúng là chuyên để… ăn thịt người.

Không nói không rằng, cô lập tức nhấc cái nồi lên.

Thấy nồi bị nâng lên, con rồng mập càng nổi điên!

Nó đập cánh liên tục giữa phòng, không đáp xuống đất, đôi mắt khóa chặt vào Cố Lam rồi mở miệng nói:

“Nhân loại ngu xuẩn!”

Nó không nói tiếng người, nhưng từ khi Cố Lam bước vào giấc mơ kỳ lạ này, não cô như có sẵn máy phiên dịch, lập tức hiểu được nó nói gì.

Có thể giao tiếp được là tốt rồi.

Nghe giọng điệu nó, Cố Lam thấy quen quen… và có phần hơi ngốc.

Cô giơ nồi lên, nói:

“Chào…”

Chưa kịp dứt câu thì con rồng mập đã lao tới. Nhưng vì phòng không lớn, thân hình nó cũng chẳng nhỏ, còn cái nồi trên tay Cố Lam cũng to, nên nó khó tấn công được cô.

Nó cứ như gà mổ thóc, lao xuống rồi bay lên, nhưng Cố Lam nhanh chóng nhận ra hình như nó không muốn làm hỏng cái nồi này. Giống như trong nồi có thứ rất quan trọng với nó, mà giờ cô lại vô tình thành “người bắt cóc con tin”.

Thế là Cố Lam ôm nồi chạy khắp phòng, khiến con rồng vàng Goyle Đặc tức đến mức muốn hộc máu.

Nếu không phải sợ gây động tĩnh lớn làm lũ quái vật xung quanh phát hiện chỗ trú ẩn, chắc nó đã nuốt chửng cái “đồ ăn trộm” này rồi.

Trên đời lại có loại người như vậy, dám trộm đồ của “rồng ăn trộm” sao?! Thật không biết xấu hổ!

Goyle Đặc càng nghĩ càng tức, thở phì phò, mũi phun khói trắng. Giọng nó vang lên đầy áp lực:

“Đồ nhân loại kia! Bỏ nồi xuống! Ngươi dám lẻn vào đây trộm nồi của ta! Quá xấu xa! Ngươi là kẻ xấu! Ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Nghe thế, Cố Lam chỉ thấy… câu từ của nó thật sự không thông minh lắm.

Cô bắt đầu nghi ngờ không biết nó có hiểu tiếng mình hay không. Nhưng cô vẫn thử:

“Tôi nói thật, tôi không phải tới trộm nồi, tôi chỉ đi ngang qua thôi, tin không?”

Không ngờ nó lại hiểu, còn ngừng đập cánh, đôi mắt vàng kim tròn xoe nhìn cô:

“Ngươi… đi ngang qua?”

Có thể nói chuyện thì tốt.

Cố Lam gật đầu:

“Đúng, ta đi ngang qua, vô tình rơi vào phòng của ngươi. Không có ý xấu, cũng không muốn gây chuyện. Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?”

Con rồng mập này hình như khá “dễ thương lượng”. Nó suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ngươi có thể đi, nhưng phải để lại cái nồi. Đây là nồi ta để nấu bữa tối. Ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”

Nói xong, bụng nó kêu “ục ục”, khiến nó càng bực bội hơn.

“Nghe hiểu chưa, đồ ngu xuẩn? Bỏ nồi xuống rồi đi mau. Ta không thích ăn thịt người, nhất là loại nhỏ con như ngươi.”

“Bỏ nồi xuống, đi ngay đi.”

Nó đáp xuống đống châu báu, thân hình tròn trịa giống gà mái ấp trứng, ôm chặt kho báu bên dưới. Thấy Cố Lam vẫn đứng yên, nó quay đầu lại:

“Đừng làm hỏng cái nồi, thì ta sẽ không làm hại ngươi. Đi mau!”

Cố Lam mỉm cười:

“Được, cảm ơn nhé. Ta đặt nồi xuống rồi đi…”

Nhưng chưa kịp dứt lời, con rồng đột nhiên xoay người, lao thẳng về phía cô!

So với các con rồng khác, nó không phải loại to nhất, nhưng với con người thì vẫn là khổng lồ. Cái đầu to như đầu xe tải há ra, bên trong là hai hàng răng nhọn còn dính m.á.u tươi.

Đôi mắt vàng kim lóe lên vẻ tham lam. Rõ ràng nó đang giả bộ thân thiện để lừa cô buông cảnh giác, rồi mới ra tay g.i.ế.c mồi.

Cố Lam thấy rõ trong mắt nó còn có sự thích thú bệnh hoạn khi trêu đùa con mồi. Cô bật cười:

“Trong mắt ngươi còn có cả “biểu đồ cảm xúc” nữa à? Không ngờ ngươi cũng có nhiều biểu cảm vậy.”

Nói xong, cô đập cái nồi vào miệng nó, đồng thời rút ra thanh kiếm phát sáng màu vàng kim.

Thanh kiếm c.h.é.m nát lớp vảy dày trên đầu nó, m.á.u chảy không ngừng.

Goyle Đặc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, kinh hãi:

“Đây là… Thần Vương Kiếm… Ngươi… Ngươi…”

Cố Lam nhướng mày:

“Ngươi cái gì mà ngươi? Muốn gọi thì gọi “ngài” cho đàng hoàng. Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, chọn đi: làm người hầu của ta, hoặc…”

Cô liếc về phía cái nồi:

“Hoặc là, làm bữa tối của ta.”

Khoảng ba phút sau, trên trời vang lên tiếng sấm ầm ầm. Ma Vương tóc bạc, mắt đỏ xuất hiện, anh tới tìm báu vật bị mất.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.