Nữ Hoàng La Hét - Chương 223

Cập nhật lúc: 10/12/2025 22:09

Lý Khi và Dương Ca Cao thì trợn tròn mắt. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Người chơi đúng là lợi hại hơn người thường thật, nhưng có ai mới đến được một lúc đã tỏa ra khí chất bá vương, chấn động cả công ty lẫn ê-kíp sản xuất từ trên xuống dưới, khiến họ phải quỳ lạy tung hô thế này không?

Ngay sau đó, một chiếc xe van hạng sang dừng ngay trước mặt họ. Cửa xe mở ra, một soái ca tóc dài với đôi mắt đào hoa đa tình nhìn về phía họ.

Nhưng cả ba người chơi chẳng những không có tâm trạng ngắm trai đẹp, mà ngược lại còn căng thẳng tột độ, lông tóc dựng đứng cả lên.

Trong tay họ, người thì đã vào thế sẵn sàng, người thì lăm lăm đạo cụ trừ tà, người thì năng lực đã chực chờ kích hoạt.

Bởi vì gã này rõ ràng là quỷ!

Không chỉ là quỷ mà còn là loại mắt thường có thể thấy được, một con quỷ mang theo áp lực cường đại, dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương.

"Ồ! Lần này có mấy gương mặt mới nhỉ?" Gã soái ca tóc dài đưa ngón trỏ và ngón giữa lên thái dương ra hiệu: "Đừng căng thẳng, người một nhà cả."

Mấy người nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện đối phương tuy là quỷ nhưng cả người lại chẳng có chút oán khí nào. Nói là quỷ quái, chi bằng nói đã là một quỷ tiên có chút thành tựu.

Họ cũng không phải chưa từng gặp quỷ thuộc phe thiện trong Trò chơi, nhưng cũng chẳng có ai vô duyên vô cớ mà tốt bụng giúp đỡ người chơi cả.

Bởi vậy, gặp được một người huênh hoang thế này vẫn là lần đầu, quả thật có chút vừa mừng vừa lo.

Liền thấy gã soái ca sải bước chân dài, chậm rãi xuống xe rồi lao về phía Chúc Ương với vẻ mặt của một tên si tình—

"Ương Ương, anh nhớ em c.h.ế.t đi được."

Góc áo còn chưa kịp chạm tới, mặt đã ăn ngay một chiếc giày của Chúc Ương.

Chúc Ương thẳng chân đá văng gã lại vào xe, lúc này mới quay sang bảo ba người: "Lên xe đi. Gã này chỉ để ngắm cho đẹp mắt thôi, chứ trong đầu toàn đất. Đặc biệt là con gái đừng có dại mà bắt chuyện với hắn, coi chừng nói vài câu là có bầu đấy."

Hoa Hoa Công T.ử khó khăn lồm cồm bò dậy từ ghế, lại mon men tới gần, đáng thương nói: "Em biết rõ tấm chân tình của anh mà, sao có thể—"

"Không phải anh xung phong xuống bếp nấu cho tôi ăn à?" Chúc Ương cắt ngang cái miệng ba hoa sáo rỗng của gã.

Hoa Hoa Công T.ử cười nói: "Đồ ăn chuẩn bị xong cả rồi, về là nấu ngay."

Tiếp theo, hắn mở tủ lạnh trên xe, lấy ra rượu ngon và điểm tâm, mời mấy người dùng.

Hứa Vi và mọi người vừa mừng vừa lo, đây đâu còn là giúp đỡ bình thường nữa?

Chai rượu kia, mấy người họ tuy gia cảnh không tồi nhưng tuổi còn nhỏ, kiến thức không nhiều, cũng biết cái nhãn hiệu đó đắt đến líu lưỡi.

Thấy Hứa Vi và Dương Ca Cao còn nhỏ, đối phương còn chu đáo lấy cho hai cô bé nước trái cây, lại còn là loại ép tươi.

Thái độ này ân cần đến mức làm người ta có chút bất an. Hứa Vi liền thấp thỏm hỏi Chúc Ương: "Chị Ương, vị này là ai vậy ạ? Nợ ân tình của chị nên đến giúp đỡ à?"

Chúc Ương còn chưa kịp trả lời, Hoa Hoa Công T.ử đã xua tay, cười nói: "Đâu có? Anh làm việc cho Ương Ương sao có thể gọi là giúp đỡ? Cả người anh đều là của Ương Ương, dù có phải c.h.ế.t vì em ấy—"

"Nói chuyện cho ra hồn ma đi." Chúc Ương đạp cho hắn một cái.

"À, tôi là tiểu đệ của chị ấy."

Ba người vừa nghe thiếu chút nữa thì phun cả nước trái cây ra ngoài, không thể tin nổi mà nhìn Chúc Ương—

Đại tỷ, chị bá đạo vậy sao?

Hiểu ra tình hình trong nháy mắt, mấy người liền nghĩ đến những chuyện liên quan đến Trò chơi.

Lý Khi thăm dò hỏi: "Vậy, vậy nếu tôi— không, nếu lão đại của anh bị quỷ quái uy h.i.ế.p thì sao?"

Lời vừa dứt, vẻ cợt nhả, tùy tiện trên mặt Hoa Hoa Công T.ử đã biến mất tăm. Ngũ quan anh tuấn trở nên cực kỳ sắc bén, khí thế của một lệ quỷ giờ phút này bao trùm cả chiếc xe, ghế ngồi như thể sắp đóng băng.

Hắn cười lạnh nhếch mép: "Uy hiếp? Thằng khốn nào dám giơ móng vuốt bẩn thỉu về phía Ương Ương của chúng tôi? Không cần chị ấy ra tay, cứ hỏi xem mấy chục con quỷ chúng tôi có đồng ý không đã."

Mấy, mấy chục—

Chúc Ương đang uống rượu thì thấy Lý Khi đột nhiên ôm lấy chân mình: "Cậu làm gì đấy?"

"Không, chỉ là cảm thấy đùi chị to, muốn ôm một chút."

Lời vừa dứt đã bị Hứa Vi và Dương Ca Cao đá văng ra: "Ai đùi to? Cậu mới đùi to."

Nói rồi một người bưng bánh kem, một người xoa bóp vai, tỏ rõ lập trường trong chuỗi thức ăn sinh vật này.

Một quỷ tiên mạnh như vậy, lại còn có mấy chục đứa, nói thật đây là đến phó bản sao? Đây là đến làm đại ma vương thì có.

Là người chơi, lần đầu tiên họ nảy ra ý định khuyên nhủ lũ quỷ trong phó bản rằng: Nhân lúc còn sớm, mau chạy đi.

Đang nói cười, chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Hoa Hoa Công T.ử bất mãn hỏi: "Sao vậy?"

Giọng nói bất đắc dĩ của tài xế từ phía trước truyền đến: "Hoa tổng, có người vượt lên rồi đột ngột chặn đầu xe."

Mấy người ngẩng đầu lên, liền thấy một chiếc siêu xe màu đen suýt nữa thì đ.â.m vào họ. Cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc vest, đeo kính bước xuống.

Đối phương gõ gõ cửa sổ xe, Hoa Hoa Công T.ử hạ kính xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

Người đàn ông nhìn thấy mặt hắn, khí thế căng thẳng trên người đột nhiên thả lỏng. Trông không giống đến gây sự, mà ngược lại, dường như anh ta cho rằng chiếc xe này có vấn đề nên mới cố ý ép dừng lại để kiểm tra.

Hoa Hoa Công T.ử cảm nhận được linh lực không hề yếu trên người đối phương, nhưng khác với đám đạo sĩ Huyền môn từng hại họ, người này lại toát ra một thân chính khí.

Chắc là lúc nãy Lý Khi hỏi hắn, hắn đã phóng ra oán khí nguy hiểm, bị đối phương phát hiện, cho rằng người trong xe có nguy hiểm nên mới đến xem xét.

Hoa Hoa Công T.ử cũng được coi là một ngôi sao ma quỷ nhà nhà đều biết, lại sớm đã ký hợp đồng công dân với chính phủ, chắc chắn sẽ không làm hại người, hẳn là hiểu lầm.

Người đàn ông liền nói: "Không có gì, xin lỗi, là tôi không cẩn—"

Nói được một nửa, hắn đột nhiên nhìn thấy Chúc Ương ngồi sau lưng Hoa Hoa Công Tử, sắc mặt tức khắc biến đổi, vừa ngẩn ngơ vừa không thể tin nổi mà thốt lên: "Chị Chúc?"

Chúc Ương ngẩng đầu, nhất thời không nhận ra đối phương, chỉ là nhìn ngũ quan kia, quả thật có chút quen mắt.

Đối phương lúc này đang nhìn mình với vẻ mặt nóng bỏng, sự lạnh lùng lúc trước đã biến mất, khí chất tinh anh cũng không còn sót lại chút gì.

Trông hệt như một đứa trẻ đang háo hức chờ tan học.

Chúc Ương lúc này mới xấu hổ, bởi vì cô, cô thật sự không nhận ra người ta.

Trong Trò chơi, cô đã thu nhận không biết bao nhiêu tiểu đệ, có người là tạm thời, có người là vĩnh viễn, nhiều không đếm xuể. Chỉ cần không lộ mặt nhiều, dựa vào khí chất bá vương và một cái liếc mắt kinh hồng của chị đây là đủ.

Để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng các thanh niên trẻ tuổi, cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?

Một bên tự luyến một bên tiếc nuối, thấy người ta vẫn còn mắt trông mong nhìn mình, thời gian càng kéo dài, cô vẫn không thể nào đoán ra được một cái tên.

Nụ cười trên mặt chàng trai tinh anh dần biến mất.

Những người xung quanh lặng lẽ quay đầu nhìn Chúc Ương, không biết có phải là ảo giác của cô không, mà tự dưng lại có cảm giác tội lỗi như bị nghìn người chỉ trích.

Vẫn là Hoa Hoa Công T.ử che chở cô, vội nói: "Thằng cha nào ở đâu ra mà dám gọi Ương Ương của chúng tôi là chị? Tuổi của cậu là tính theo sự phát triển của não à? Năm nay mấy tuổi rồi? Nói năng còn chưa sõi."

Đối phương lúc này mới phản ứng lại, cũng phải, đã gần hai mươi năm trôi qua, mình sớm đã không còn là đứa trẻ bị bắt nạt cùng người góa phụ ở nông thôn nữa.

Sự thay đổi lớn đến mức người khác liếc mắt một cái nhận ra quả thật không thực tế. Đừng nói là cô chỉ ở đó mười ngày, ngay cả những người dân trong làng lúc trước nếu còn sống, đứng trước mặt hắn cũng không thể nào liên hệ hai người với nhau được.

Nghĩ vậy, hắn liền thu lại chút mất mát, một lần nữa phấn chấn lên: "Chị, em là Vương Tín Vũ."

Chúc Ương lục lọi trong đầu một hồi lâu, vẫn không nhớ ra.

Theo lý thì không nên, một người có ngoại hình và khí chất nổi bật như vậy, không có lý do gì tiếp xúc qua rồi mà không có chút ấn tượng nào.

Trừ phi—

Chúc Ương trong lòng mơ hồ nắm được manh mối, thử hỏi đối phương: "Lúc tôi quen cậu, tôi gọi cậu là gì?"

Chàng trai tinh anh cứng người, trên mặt hiện lên vẻ giãy giụa, cuối cùng vẫn không tình nguyện sửa lại:

"Lúc trước... ngài gọi tên ở nhà của tôi. Tên ở nhà của tôi là Vương Đại Cẩu."

"Phụt—" Mấy người trong xe lập tức không nhịn được cười.

Thật sự là hình tượng một người thành đạt, cao cấp, sang chảnh của đối phương, cùng với cái tên quê mùa, đậm chất trẻ con nhà quê này kết hợp lại, trực tiếp chọc trúng điểm cười của mọi người.

Vương Tín Vũ liếc mắt một cái, đôi mắt phượng sắc bén dưới cặp kính mang theo áp lực, ba đứa trẻ lập tức ngậm miệng.

Khí thế của NPC này quá mạnh, hệt như lúc họ còn là học sinh bình thường chưa trở thành người chơi mà đụng phải thầy giám thị vậy.

Chúc Ương lúc này mới hoàn toàn nhớ ra, trên mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, tức khắc xuống xe, nhìn đối phương không thể tin nổi: "Đại Cẩu Tử?"

Tổng tài bá đạo Vương Tín Vũ: Có nên đáp lại không đây?

"Vâng, chị!" Vẫn là căng da đầu mà đáp.

Tiếp theo, câu thứ hai của Chúc Ương là: "Vậy Nhị Cẩu T.ử đâu?"

Đại Cẩu T.ử vội nói: "Tiểu Nhị cũng ở đây, gần đây có công tác ở đây, phải ở lại một thời gian dài."

Thấy đứng giữa đường không phải là chỗ nói chuyện, hắn liền nói: "Chị, lên xe đi, nhà em ở gần đây thôi, em gọi Tiểu Nhị với chị Xảo về, mọi người đều nhớ chị lắm."

Hoa Hoa Công T.ử thấy tình thế này liền không vui: "Đi đi đi, thằng cha thối tha nào ở đâu ra mà dám cướp người? Ương Ương đặc biệt về thăm tôi, dù có tình cờ gặp lại cố nhân, cũng là chuyện sau này xem tình hình rồi mới đến thăm. Chứ ai lại ban ngày ban mặt đã lôi người ta về nhà mình."

"Nhìn cậu cũng ra dáng người, sao lại không biết quy củ thế?"

Vương Tín Vũ nhìn Hoa Hoa Công Tử, cười cười: "Đây không phải là Hoa tổng của nhà họ Chúc sao? Ngài là quý nhân bận rộn, có lẽ không có ấn tượng với tôi, nhưng lần trước tôi còn cùng Trương tổng nhà ngài tuyên bố ngài nên giữ khoảng cách với phụ nữ, sóng gió còn chưa qua mà ngài đã đi ngược lại với tuyên bố thế này thì không hay đâu?"

Trương Thiến đưa ra thông báo đó, không phải vì Hoa Hoa Công T.ử gây ra scandal gì, mà là vì lần trước hắn đã công khai chặn đứng một chiếc xe buýt bị không tặc cướp đ.â.m vào đám đông, lại còn dùng vũ lực áp đảo để đối phó với những kẻ bắt cóc có súng, hóa giải một sự kiện khủng bố được lên kế hoạch kỹ lưỡng, hành động nghiêm mật mà không có bất kỳ thương vong nào.

Video được đăng lên mạng, phải nói là các ngôi sao ma của nhà họ Chúc, vì sự tồn tại đặc thù của mình, bây giờ đã là những nhân vật nhà nhà đều biết.

Lần này lại càng nổi tiếng ra cả nước ngoài, lại còn có sức mạnh mà người thường không thể nào đạt tới. Trước đây, năng lực của các ngôi sao ma đều dùng cho mục đích giải trí, đây là lần đầu tiên họ thể hiện giá trị vũ lực của mình trước công chúng.

Tuy đã sớm có dự đoán, nhưng sự chấn động mà nó gây ra, chẳng khác gì siêu anh hùng thật sự xuất hiện trong hiện thực. Rốt cuộc, mọi ảo tưởng về anh hùng đều có thể tìm thấy ở đối phương.

Trong phút chốc, fan của Hoa Hoa Công T.ử tăng vọt, đừng nói trong nước, ngay cả nước ngoài cũng có vô số fan nam fan nữ đổ về.

Gã này rõ ràng một bộ dạng tùy tiện, lại nhảy vọt trở thành 'người đàn ông có cảm giác an toàn nhất thế giới'.

Cũng phải thôi, ở bên cạnh hắn chẳng khác nào có một siêu anh hùng làm vệ sĩ, thậm chí lần trước trong một hội nghị thượng đỉnh, hắn còn đi làm khách mời vệ sĩ cho một vị nguyên thủ.

Trong phút chốc, sức ảnh hưởng càng tăng lên, mạng lưới quan hệ vô hình của nhà họ Chúc lại nâng cao một bước.

Nhưng cơn sốt hành hương mãnh liệt này khiến mọi người trong nhà ma có chút phiền không chịu nổi. Cũng may ai nấy đều có bản lĩnh, nếu không sớm đã bị fan cuồng, paparazzi các loại lẻn vào làm phiền.

Vì thế, Trương Thiến dứt khoát đưa ra thông báo liên quan, xem như tạm thời lui về hậu trường, đỡ phải trên mạng cả ngày cãi nhau, công viên giải trí cũng ồn ào.

Hoa Hoa Công T.ử nghe xong lời của Vương Tín Vũ, trong phút chốc cũng có chút kinh ngạc, đây lại là đối tác của họ sao?

Nhưng hắn không mấy quan tâm đến chuyện quản lý, đối với quyền lực cũng có thể có có thể không, nên cũng không để ý đến những chuyện này.

Chúc Ương bước lên đẩy hai người ra: "Được rồi, đừng cãi nữa."

Lại nói với Vương Tín Vũ: "Đại Cẩu à, hôm nay thật sự không tiện, nhưng tôi sẽ ở đây một thời gian, có rất nhiều cơ hội."

"Như vậy đi, ngày mai tôi phải đến đài truyền hình trung ương ghi hình, chỗ làm việc của cậu có gần đó không? Xong việc tôi sẽ trực tiếp đến tìm cậu."

"Đài truyền hình trung ương?" Vương Tín Vũ kinh ngạc, tiếp theo trên mặt lộ ra một nụ cười.

Tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Chúc Ương. Trước khi đi, hắn lấy được số điện thoại liên lạc hiện tại của cô, lúc này mới để mấy người rời đi.

Nhìn theo chiếc xe của đối phương đi xa, Vương Tín Vũ liền nhận được điện thoại của em trai.

Đối phương vừa nghe thấy giọng hắn đã oán giận: "Cái ê-kíp sản xuất đó rốt cuộc có đáng tin không vậy? Mới vừa nói với em là trong đội của em tạm thời có một người chen vào, hình như là người của nhà họ Chúc."

"Lúc trước các anh đã thỏa thuận đâu phải như vậy, nhà họ Chúc lần này rốt cuộc muốn làm gì? Miệng thì nói công tư phân minh, đến lúc quan trọng lại chen vào phá đám. Anh, anh nói với ê-kíp sản xuất đi, muốn chen người thì chen vào đội khác, bên em có việc quan trọng cần làm, em không cần."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.