Nữ Hoàng La Hét - Chương 245

Cập nhật lúc: 10/12/2025 22:12

Thân hình núc ních mỡ này rõ ràng đã ảnh hưởng không ít đến sự nhanh nhẹn của gã béo, nhưng dù vậy, tốc độ của hắn trong mắt người thường cũng đã nhanh như chớp.

Vậy mà ở đây, một thằng nhóc ch.ó lại đuổi cho hắn chật vật không chịu nổi.

Xung quanh, đám nhóc động vật trời đ.á.n.h đương nhiên chỉ hóng chuyện. Mắt thấy thể lực của gã béo dần cạn kiệt, lơ là một cái đã bị thằng nhóc ch.ó đè xuống đất, chuẩn bị ngoạm một phát đứt cổ.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một con d.a.o găm đã xuất hiện trong tay Chúc Ương. Nhưng cô còn chưa kịp ra tay, một tiếng quát giận dữ, đầy uy lực đã vang lên từ phía sau: "Aboul, mày đang làm gì đấy?"

"Mày mà dám cắn, tao đá cho sưng mông."

Thằng nhóc ch.ó lúc này mới dừng lại, trừng mắt lườm gã béo vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc một cái, rồi hậm hực dắt đám bạn trời đ.á.n.h của mình rời khỏi sân.

Mấy đứa nhóc khác cũng bị mụ thỏ đuổi đi hết.

Mụ thỏ quay sang mắng mấy đứa con: "Sao lại để Aboul bắt nạt thú thực phẩm thế? Tết không muốn có đồ chơi mới à?"

Mấy con thỏ con nói: "Aboul hung lắm mẹ ạ, đ.á.n.h nhau lại giỏi, còn có bố nó nữa, mỗi lần nó đ.á.n.h thua là bố nó lại giúp nó đi bắt nạt lại người ta."

Mụ thỏ mắng: "Còn không biết xấu hổ, lớn tướng rồi mà còn đi bắt nạt trẻ con."

Rồi lại dặn mấy con thỏ: "Mẹ ra đồng làm việc đây, các con ở nhà trông chừng đám thú thực phẩm, đừng để chúng nó chạy ra sân đi lạc."

"Vâng ạ!"

Mấy người chơi liếc nhau, nhận ra đây chính là cơ hội để tẩu thoát.

Đám nhóc trời đ.á.n.h đã giải tán, vợ chồng nhà thỏ cũng sắp ra đồng làm việc, mấy con thỏ con trong sân thì chẳng có gì đáng sợ.

Chỉ cần vạch sẵn đường đi, tốt nhất là cướp được một chiếc xe.

Mụ thỏ vác cuốc ra cửa, mấy con thỏ con cũng bắt đầu chơi trò luồn dây trong sân.

Chúc Ương quan sát địa hình, xuyên qua ruộng ngô bên ngoài chính là quốc lộ, cách sân nhà họ khoảng bảy tám trăm mét, với tốc độ của cô thì chỉ trong nháy mắt là có thể tẩu thoát.

Chẳng qua...

Cô quay đầu lại nhìn đám người ăn khoai tây xong đang phơi nắng ngủ gật trong sân. Có lẽ vì đã no bụng nên lúc này họ không còn bất an như trước, đúng là tâm lớn thật.

Chúc Ương cảm thấy đây mới là bài toán khó nhất mà Trò chơi đặt ra cho mình ngay từ đầu. Cứu hay không cứu, đó mới là điều trói buộc cô. Huống chi, chính cô cũng không thể xác định đám người này có thật sự được coi là đồng loại hay không.

Nhưng nghĩ đến cảnh tối nay sẽ có một người bị nấu chín bưng lên bàn ăn, cô lại không tài nào vượt qua được rào cản tâm lý này.

Nhưng cứu xong thì sao? Những người này có thể tự lập sinh tồn không? Thế giới này liệu có tồn tại tổ chức cứu trợ nhân loại nào không? Trước khi có cái nhìn toàn cảnh về thế giới này, làm gì cũng thật khó xử.

Day dứt nửa ngày, cuối cùng Chúc Ương nhắm mắt lại: "Tôi đi giành lại nhà bếp."

Ba người còn lại hiểu ý cô, đều có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Cô nghĩ kỹ chưa, nhiều người như vậy, lại còn không hiểu tiếng người."

Xét về mặt sinh vật học, tuy họ là đồng loại, nhưng về bản chất thì đã là động vật.

Chúc Ương thở ra một hơi: "Kệ đi, dù sao cũng phải làm cho mình vui vẻ đã."

Nếu không hôm nay cô có chạy thoát, dù độ hoàn thành nhiệm vụ có cao đến đâu, nghĩ đến chuyện này trong lòng cô trước sau vẫn như có cái gai.

Nói cho cùng, cô là loại người vì sự sung sướng của bản thân mà chuyện gì cũng dám làm, cứ thế ấm ức rời đi, thật sự không hợp với phong cách của cô.

Ba người chơi tự nhiên không tiện cản cô, chuyện này vốn dĩ là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, người bình thường không thể nào lay chuyển được một kẻ mạnh như thế.

Ba người yểm trợ, Chúc Ương nhanh chóng lẻn vào nhà bếp. Tốc độ của cô làm ba người chơi cũng phải kinh ngạc, đám thỏ con đang mải chơi nhanh đến mức không hề phát hiện ra.

Chúc Ương lẻn vào nhà bếp, rất nhanh đã tìm được người. May mà vẫn chưa bị g.i.ế.c, đang bị nhốt trong một cái lồng sắt nhỏ, cũng không được cho ăn, chỉ có một chậu nước trong, phỏng chừng là để thanh lọc dạ dày.

Chúc Ương móc ra cây bút laze phóng to thu nhỏ, chiếu vào người kia một cái, biến hắn nhỏ lại bằng một con gà con.

Cô trực tiếp tóm lấy rồi ném vào túi linh thú. Chú gà con vàng óng bên trong ban đầu còn tưởng mẹ ném đồ ăn vặt vào cho, kết quả vừa ngậm vào miệng đã phát hiện là người, lại "phì" một tiếng nhổ ra, dọa người kia run bần bật.

Chuyện trong túi linh thú Chúc Ương không biết, chỉ là lúc cô từ nhà bếp đi ra, ba người chơi thấy cô tay không, không khỏi có chút bi thương: "Người đâu rồi? Bị g.i.ế.c rồi à?"

Chúc Ương đang định trả lời thì cảm thấy mặt đất có chút rung chuyển. Quay đầu lại, cô thấy một con ch.ó trưởng thành đang hùng hổ đi tới.

Gã này cao khoảng bốn mét, còn cường tráng hơn cả con thỏ Martin, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi.

Mấy con thỏ trong sân vừa thấy nó đã sợ đến run bần bật. Thằng nhóc ch.ó vừa suýt c.ắ.n c.h.ế.t gã béo chui ra từ sau lưng gã người lớn, cười độc địa với chúng: "Hắc hắc! Hôm nay tao cho chúng mày biết tay."

Con ch.ó này chắc chắn là gã mà mụ thỏ vừa nhắc tới, một kẻ trưởng thành mà lại chẳng ngại so đo với trẻ con.

Nó đi đến trước mặt mấy con thỏ, túm lấy tai một con xách lên: "Bố mẹ chúng mày đâu?"

"Dạ, dạ ra đồng làm việc rồi ạ." Con thỏ run rẩy.

"Làm việc? Nhưng tao nghe nói con trai tao bị bắt nạt."

"Là nó động thủ trước, nó muốn c.ắ.n c.h.ế.t thú thực phẩm, con đó còn phải nuôi lớn để đổi lấy tiền."

"Hả? Nuôi lớn?" Gã ch.ó ném con thỏ ra: "Bắt nạt con trai tao mà còn muốn dùng thú thực phẩm kiếm tiền à?"

Nói rồi quay đầu lại bảo con trai: "Vừa rồi đứa nào bắt nạt mày? Lên c.ắ.n c.h.ế.t nó đi."

Thằng nhóc ch.ó hưng phấn chỉ vào gã béo: "Là nó, con nhớ nó, nó béo nhất."

Gã béo: "..."

Mắt thấy thằng nhóc ch.ó đang tiến về phía mình, gã béo làm ra tư thế phòng bị. Bây giờ đáng đề phòng nhất chính là gã phụ huynh này, sức mạnh của con thỏ Martin đã vượt trên mức trung bình của người chơi, thể hình của con ch.ó này thật sự không thể nào lạc quan nổi.

Ba người Chúc Ương cũng cảnh giác đ.á.n.h giá hai cha con. Chúc Ương không coi thằng nhóc con ra gì, sự chú ý của cô đều dồn vào gã phụ huynh. Nói thật, nếu dùng năng lực thì đối phó với gã này hẳn không thành vấn đề, nhưng cô lại muốn thông qua một con động vật trưởng thành, thân hình rắn chắc để đ.á.n.h giá cụ thể về sinh vật của thế giới này.

Lúc này, một người lảo đảo đứng dậy, là một trong những kẻ ăn no đang phơi nắng, lơ mơ muốn tìm một chỗ râm mát, kết quả lại đ.â.m sầm vào chân gã chó.

Gã ch.ó không thèm nghĩ ngợi, tung một cước đá văng người kia ra. Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả Chúc Ương đang nhìn chằm chằm vào cánh tay lộ ra của nó để đ.á.n.h giá xem nên xuống tay ở đâu cũng không kịp phản ứng.

Đợi đến khi người kia rơi xuống đất, miệng đã phun ra một ngụm m.á.u tươi, tắt thở.

Những người này vốn đã yếu hơn người bình thường, tự nhiên không chịu nổi một cú đá của con động vật quái dị ở đây.

Bốn người Chúc Ương đều sững sờ, không thể nào ngờ được một trong số họ, lại cứ thế...

Xem ra họ vẫn chưa thay đổi được tư duy, vẫn còn quá tự phụ. Về mặt lý trí, họ biết đối với đám người này mà nói, mình chỉ là một đám gà con, đám nhóc trời đ.á.n.h không vui cũng có thể một chân giẫm xuống cho hả giận.

Nhưng sự kiêu ngạo của con người trước sau vẫn theo bản năng mà né tránh một vài khả năng, vậy mà người ta chỉ tiện tay đá một cái.

Mấy người mặt mày sa sầm, đám thỏ con thấy một con thú thực phẩm c.h.ế.t, đau lòng khóc rống lên, gã ch.ó lại đắc ý cười ha hả.

Nó nói với con trai: "Còn chờ gì nữa? Thấy chưa, đứa nào bắt nạt mày, thì phải bắt nạt lại nó như vậy."

Thằng nhóc ch.ó vẻ mặt sùng bái: "Con biết rồi, bố!"

Nói xong đang định một lần nữa nhắm vào con thú thực phẩm béo ú đã làm nó mất mặt, thì giây tiếp theo, thằng nhóc ch.ó còn chưa kịp dời tầm mắt đã kinh hãi tột độ.

Bởi vì nó thấy bố nó đang cười lớn, biểu cảm đột nhiên cứng đờ, sau đó cả cái đầu rơi khỏi cổ, trên cổ xuất hiện một vết cắt gọn gàng.

Máu tươi phun ra như suối, cùng lúc đó, một bóng người thú thực phẩm cũng đáp xuống đất.

Cô cầm một thanh trường đao trong tay, biểu cảm lạnh lùng: "Bắt nạt thì phải bị bắt nạt lại, ừm! Học được rồi."

Ba người chơi ngơ ngác nhìn cô, dùng năng lực thì thôi đi, chỉ dựa vào tố chất thân thể và kỹ năng dùng đao mà cũng có thể làm cho loại sinh vật khủng bố đó không kịp phòng bị sao?

Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, mấy đứa trẻ trong sân đã thét chói tai.

Chúc Ương ra hiệu bằng mắt, ba người lập tức phân tán đ.á.n.h ngất mấy đứa trẻ, sau đó theo lệnh của Chúc Ương, tìm quần áo phù hợp trong sân rồi nhanh chóng thay.

Nhân lúc này, Chúc Ương thu nhỏ toàn bộ người trong sân rồi ném vào túi linh thú. Ba người lúc này mới biết cô có năng lực tiện lợi như vậy, thế thì đám người này chỉ còn lại vấn đề khó giải quyết là sắp xếp chỗ ở.

Để tránh tiếng thét vừa rồi thu hút sự chú ý của người khác, mấy người hành động rất nhanh, chưa đến năm phút đã thu dọn xong xuôi mọi thứ rồi chạy ra ruộng ngô.

Vừa hay bên ngoài có một chiếc xe, phía sau xe có hai con thỏ đang vừa uống bia vừa ăn thịt nướng. Mấy người tim chợt lạnh, nhìn kỹ mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải thịt người.

Chúc Ương đ.á.n.h lén từ sau lưng làm hai con thỏ ngất đi, lại lục trong túi chúng ra chìa khóa xe. Lên xe mới phát hiện hai người bị trộm đi lúc trước bị trói ném ở ghế sau bẩn thỉu, phỏng chừng không phải để ăn mà là để đem đi bán đổi tiền thưởng.

Vẫn một hồi thao tác quen thuộc, thu người vào túi linh thú, mấy người lên xe xong, Chúc Ương nhấn ga lập tức phóng đi.

Trên đường thỉnh thoảng có nông dân động vật vác cuốc liếc qua chiếc xe đang bay vọt, mờ mịt nói với người bên cạnh: "Vừa rồi có phải có thú thực phẩm đang lái xe không?"

Người bên cạnh liền cười nó hoa mắt: "Thú thực phẩm lái xe? Ha ha ha... , mày bị mấy video trên mạng lừa cho ngốc rồi à?"

Lúc này, họ nghe thấy một tiếng thét chói tai từ sân nhà Martin ở không xa quốc lộ.

Đám động vật xung quanh tụ tập lại, liền thấy gã ch.ó côn đồ nhất nhưng cũng đ.á.n.h nhau giỏi nhất trong thôn bị chặt đứt đầu, mấy đứa trẻ trong sân cũng ngất xỉu trên mặt đất.

Một vụ mưu sát đã mở màn, gia đình thỏ Martin trở về thấy vậy lập tức báo cảnh sát.

Chỉ là mấy đứa trẻ choáng váng tỉnh lại, nghe mẹ chúng nói: "Cảnh sát à? Nhà tôi xảy ra một vụ mưu sát, có động vật lẻn vào sân nhà tôi, g.i.ế.c gã chó, đ.á.n.h ngất bọn trẻ, còn trộm đi mười mấy con thú thực phẩm, đúng, là trộm cướp hành hung."

Nói đến đây, cảm thấy tay áo mình bị kéo, mụ thỏ cúi đầu, liền thấy thỏ con hoảng sợ nói: "Không, không phải động vật, là thú thực phẩm, là thú thực phẩm đã g.i.ế.c gã chó."

Đám động vật xung quanh nghe xong đều cảm thấy đứa trẻ bị dọa choáng váng, nhưng đợi đến khi từng đứa trẻ tỉnh lại, tất cả đều nói như vậy, mọi người mới ý thức được sự quỷ dị của sự việc.

Mà lúc này, Chúc Ương đã sớm lái xe đến ga tàu hỏa cách đó mấy chục cây số.

Nhìn bản đồ nhà ga, họ biết ngồi chiếc xe này có thể đi thẳng vào thành phố.

Ở nông thôn chắc chắn không thể ở lại được, cứ đặt mình vào vị trí của gà vịt vô chủ là có thể biết tình cảnh của mình trước mặt nông dân thế nào.

"Nhưng vào thành phố cũng chưa chắc đã tốt hơn đâu? Tùy tiện một quán ăn nào đó tóm được, chúng ta chính là một món ăn nóng hổi."

Chúc Ương lại nhún vai: "Chẳng phải nói màn chơi này không được tổ đội sao? Các người tự cầu phúc đi."

Người chơi nữ cười nhạo: "Thiết! Cô cũng thế thôi."

Chúc Ương nói: "Tôi đương nhiên không giống, tôi có đùi để ôm."

Nói rồi, cô liền lôi một con gà ra từ hư không — không phải cái loại "gà" to hơn người, mặc đồ con gái mà mấy ông hay gọi là "đại lão" đâu nhé, mà là một con gà con màu vàng thật sự.

Con gà con đó tuy là gà con, nhưng cao gần hai mét, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn không có cảm giác lạc lõng với thế giới này.

Chúc Ương đưa tấm vé xe dùng một lần trong tay cho chú gà con, vỗ vỗ bụng nó: "Con trai à, mẹ lần này có được ăn ngon mặc đẹp hay không, tất cả trông cậy vào con đấy."

"Kỉ!" Chú gà con vỗ vỗ ngực, một bộ dạng như thể cơ hội thể hiện cuối cùng cũng đến.

Chúc Ương liếc nhìn ba người, cười cười: "Vậy, tạm biệt nhé!"

Kết quả mới xoay người, đã bị ba người ôm chặt lấy đùi—

"Đại lão, cầu mang theo!"

"Yêu cầu không nhiều, ít nhất đưa chúng tôi vào thành phố đi?"

"Em xin ứng tuyển một suất làm thú cưng cho con gà nhà chị, mang em đi với!"

Nơi này cách thành phố mấy trăm cây số, họ cứ thế đi bộ qua rất nguy hiểm, mà lái xe thì giữa đường gặp trạm thu phí phải làm sao? Nhìn thế nào cũng thấy chỗ của Chúc Ương là an toàn nhất.

Chúc Ương cười tủm tỉm lấy ra cây bút phóng to thu nhỏ: "Cùng một màn chơi, cũng không phải không được, chẳng qua ba người mục tiêu quá lớn, các người có ngại bị thu nhỏ một chút không?"

Ba người chơi nghe xong đề nghị của Chúc Ương, mặt mày có chút đặc sắc, nhưng cũng không thể không thỏa hiệp.

Hình thể của con người ở thế giới này giống như sự đối lập giữa người và gà vịt trong hiện thực, bốn người tụ tập cùng lúc vẫn là mục tiêu quá lớn.

Đương nhiên không vào túi linh thú cũng được, chỉ là mang theo gia cầm hoặc thú cưng lên xe, chắc chắn cũng sẽ bị hạn chế hoặc quản lý, chẳng lẽ đến lúc đó dùng dây thừng trói cả bọn lại để phòng chạy loạn?

Thế này quá mất mặt, còn không bằng chui vào nghỉ ngơi một lát.

Chúc Ương còn đưa cho họ ít máy chơi game và tiểu thuyết để g.i.ế.c thời gian, đồ ăn vặt cũng có cung cấp.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.