Nữ Hoàng La Hét - Chương 261

Cập nhật lúc: 10/12/2025 23:02

Chúc Ương tức đến bật cười, táng cho hắn một phát: "Đến lúc nào rồi mà còn có tâm trạng giở trò..."

Nói được nửa chừng, cô khựng lại. Từ trước đến giờ cô chưa từng kể cho gã này nghe mấy chuyện đó. Tiểu Kỉ tuy có lỡ miệng nhắc đến sự tồn tại của "bố", nhưng gã này lại tự suy diễn theo một hướng rất "mặn mà", sự chú ý cũng chẳng bao giờ đặt ở phương diện này.

Vừa rồi thấy Adam không có phản ứng gì, trong lòng cô còn đang nghĩ giá mà Lộ Hưu Từ có ở đây thì tốt, với kinh nghiệm của anh chắc chắn có thể nhìn ra được cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến Lộ Hưu Từ, trong lòng bất giác lại có chút liên tưởng khác, tần số rung động giữa những người yêu nhau vốn dĩ không giống bình thường.

Cho nên nói...

Chúc Ương thầm mắng trong đầu: "Adam là đồ ngốc, thằng dở hơi, não úng nước, nhìn là muốn đấm."

Quả nhiên, gã kia càng thêm đau thương như sắp c.h.ế.t: "Cô còn dám mắng tôi?"

"Hay cho cô! Hóa ra trong lòng cô nghĩ như vậy sao? Đùa bỡn tình cảm của tôi vui lắm à? Tôi nói cho cô biết, cô mất tôi rồi!"

Ừm! Chắc chắn rồi, năng lực của gã này, xem ra là thần giao cách cảm.

Chúc Ương lại táng cho một phát nữa, thẳng tay tát cho thằng dở hơi này tỉnh cả người.

Sau đó không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp tuyên bố: "Được rồi, bây giờ tôi đã biết tác dụng phụ của t.h.u.ố.c là gì."

"Chính là dễ bị thiểu năng, nhưng may là trong tình huống bình thường vẫn nằm trong phạm vi khống chế được, chỉ là lúc yêu đương thì cần cẩn thận một chút."

"Lát nữa tôi gửi cho các người mấy gigabyte truyện, các người xem trước, tổng kết yếu điểm, né tránh một vài chủ đề, chắc là có thể tránh được phần lớn mấy màn kịch sến súa."

Rồi lại chỉ vào Adam: "Gã này thì không cần học."

Adam xám xịt lết qua, không dám hó hé nữa.

Cũng phải, ngay khoảnh khắc có được năng lực, hắn đã biết Chúc Ương đến từ một thế giới khác, một thế giới mà nhân loại mới là chúa tể, tự nhiên đã sớm có nền văn minh của riêng mình.

Lúc đọc được suy nghĩ của cô, thì đây, chẳng phải là đang hùa theo mấy trò nhảm nhí của cô một chút thôi sao!

Mọi người xung quanh thấy hắn đùa cợt một cách không đứng đắn như vậy, cũng nhìn hắn với vẻ mặt khinh bỉ, làm Adam mất mặt vô cùng.

Nhưng đúng như hắn dự tính, không khí nặng nề đã được kéo lại.

Chúc Ương có chút buồn cười, gã này đúng là kiểu lãnh đạo tấu hài hiếm thấy, đẹp trai không quá ba giây.

Cô nói với Adam: "Thử nghiệm một chút đi, anh nói xem, chắc là không chỉ có vậy."

Dù sao cũng là kẻ khởi nguồn được Trò chơi lựa chọn, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Adam nghe vậy liền nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân. Vài giây sau, hắn đột nhiên mở mắt, chỉ về một hướng...

"Hướng này, cách đây bảy mươi cây số, có một trại chăn nuôi thú thực phẩm, bên trong có hơn một trăm đồng loại."

"Cách đây ba khu phố, trong thùng rác của cửa hàng hamburger có một người, trong lồng sắt của tiệm thịt nướng Hill có hai người..."

"Không đúng, vẫn còn."

Giọng Adam càng lúc càng dồn dập, Chúc Ương vội ngắt lời, kéo ý thức hắn lại.

Có thể nghe ra được phạm vi năng lực của hắn ngay lúc này vẫn đang không ngừng mở rộng, càng lúc càng tinh vi, sớm muộn gì cũng có ngày có thể tìm ra tất cả đồng loại.

Nhưng bây giờ nhân lực của họ có hạn, để hắn cứ thế đi tìm, chỉ càng làm tăng thêm gánh nặng và nỗi thống khổ bất lực cho hắn.

Chúc Ương vỗ vỗ vai hắn, chuyển hướng chú ý: "Chỉ có thể cảm nhận được nhân loại thôi sao? Động vật khác thì thế nào?"

Adam vẫn còn hơi thất thần, nhưng vẫn gật đầu: "Nếu tập trung chú ý thì có thể phân biệt được, nếu chỉ nhắm vào một hai cá thể, có thể biết được suy nghĩ của chúng."

Nói rồi hắn chỉ lên một vị trí không xa phía trên căn cứ: "Có hai công nhân sửa chữa đang lười biếng, một người đang nghĩ tan làm sẽ đi quán bar uống một ly, người còn lại thì định trộm ít linh kiện thiết bị đi bán."

Đúng là không hổ danh Giáo sư X, tuy năng lực này thích hợp nhất cho một nhà lãnh đạo nhân loại, nhưng ấn tượng về một Giáo sư X cơ trí, hiền từ đã quá sâu đậm.

Cùng một năng lực mà trao cho tên tấu hài trước mắt này, sao đột nhiên lại có cảm giác mất hết cả đẳng cấp thế nhỉ?

Nhưng đúng là rất mạnh, không hổ là kẻ được chọn. Chúc Ương sớm đã có năng lực, lại một đường mài giũa đến hôm nay, cô cũng không dám nói bất kỳ năng lực đơn lẻ nào của mình có thể thắng được Adam.

Cô nói với Adam: "Vậy anh thử lại lần nữa, biến mất khỏi mắt chúng tôi xem."

Cảm tạ thế giới này có nền giải trí không thua kém gì hiện thực, trong phim ảnh cũng không thiếu những đề tài khoa học viễn tưởng mặc sức tưởng tượng về siêu năng lực.

Adam hiểu ý cô, nếu hắn có thể cảm nhận được tinh thần của người khác, vậy cũng có thể thử thao túng nó.

Hắn tập trung tinh thần, sau đó mọi người liền thấy bóng dáng hắn dần dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Chúc Ương bước tới sờ thử, với tinh thần lực của một người chơi như cô, cũng có cảm giác suýt chút nữa đã bỏ qua.

Rõ ràng tay mình đã chạm vào vật thật, nhưng thông tin phản hồi về não lại là tay mình đã xuyên qua khoảng không khí đó, ở đó chẳng có gì cả.

Cái này thật đúng là, hiệu quả một chín một mười với thuật ảo ảnh của cô.

Chúc Ương ít nhất còn có thể cảm nhận được sự không khớp, Zate và Justin bọn họ lại đây bắt chước cô sờ qua không khí, thì hoàn toàn không cảm nhận được điều gì bất thường.

Hai người đối với sự đáng sợ của năng lực này còn không có nhận thức trực quan như Chúc Ương, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sự biến mất như vậy sao?"

Nhưng giây tiếp theo, bóng dáng Adam hiện ra, tay họ đang đặt trên cánh tay hắn.

Hai người sợ nhảy dựng lên, bởi vì trước đó, họ rõ ràng không hề có cảm giác chạm vào bất cứ thứ gì.

"Cái này thật sự là..." Mọi người không thể tin nổi, nhìn về phía Adam với ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt.

Adam chính mình cũng rất bất ngờ, nhìn đôi tay mình, sau đó không đợi Chúc Ương ra lệnh, liền nhắm tầm mắt vào một cây đàn bass ở góc phòng.

Tâm hắn vừa động, cây bass lập tức vững vàng bay lại đây, so với người mà Chúc Ương mang về lúc trước sử dụng còn thuận tay hơn nhiều.

Cũng phải, niệm động lực vốn dĩ có thể được xếp vào một loại của tinh thần lực.

Chúc Ương có chút hưng phấn, tiếp theo Zate và Justin bọn họ cũng sôi nổi yêu cầu được tiêm d.ư.ợ.c tề.

Nhưng tương đối mà nói, bất kể là cường độ hay độ hiếm của năng lực thì đều bình thường hơn nhiều.

Giống như người mà Chúc Ương mang về, tuy nói họ đã tiến hóa ra linh trí, năng lực thao tác và lý giải tự nhiên cao hơn một bậc.

Nhưng cũng chỉ cụ thể biểu hiện ở lực khống chế, cũng cần phải khai phá và huấn luyện mới có thể tìm đúng định vị. So với năng lực của Adam quả thực là hai thế giới khác biệt.

Chúc Ương cũng không cảm thấy kỳ lạ, Adam là trường hợp đặc biệt, Trò chơi đã sớm cho thấy rõ, nếu ai cũng mạnh mẽ như hắn, thì đừng nói là làm cho nhân loại quật khởi chiếm một góc trời, hoàn toàn có thể lật đổ thế giới hiện có, trở thành bá chủ chuỗi sinh vật.

Sự xuất hiện của năng lực cũng chỉ là để bù đắp cho những bất lợi về thể trạng, xem ra phó bản của thế giới này, cũng không phải là kịch bản tàn khốc kiểu một chủng tộc quật khởi, mấy chủng tộc lụi tàn.

Rốt cuộc bản thân nó đã là một thế giới dung hợp các chủng tộc, tương đối mà nói chỉ cần có đủ vốn liếng, độ chấp nhận ngược lại tương đối cao.

Chúc Ương giữ lại cho mình vài ống d.ư.ợ.c tề, còn lại đều đặt ở đây, muốn tiến hóa toàn bộ nhân loại chắc chắn là không đủ.

Cũng không thể trông chờ vào nghiên cứu của đám đại ca Ngỗng, với học thức của nhân loại tạm thời còn không thể giải mã được bí mật thật sự của loại d.ư.ợ.c tề này, như vậy trách nhiệm tranh thủ vốn liếng cũng chỉ có thể đặt lên vai số ít nhân loại tương thích với d.ư.ợ.c tề.

Chắc chắn không thể tiêm cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người mới được khai mở linh trí, sử dụng bừa bãi chẳng khác nào đưa cho một đứa trẻ một khẩu s.ú.n.g lục đã lên đạn.

Chúc Ương chỉ ở đây một tháng, sau này người có năng lực sẽ được sàng lọc thế nào, dựa trên tiêu chuẩn gì, đó là chuyện của Adam.

Vì thế cô trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn không gian trống, bỏ hết số d.ư.ợ.c tề còn lại vào rồi đưa cho hắn...

Thấy Adam có chút do dự, cô nói: "Anh biết lập trường của tôi, tuy có sự đồng cảm của đồng loại, nhưng trước sau vẫn ở một lập trường thờ ơ."

"Tôi sẽ không để chuyện ở đây, người ở đây dây dưa với tôi quá lâu, một khi đã đi, tôi sẽ vứt hết gánh nặng tâm lý ở đây lại, cũng sẽ không để nó cản trở con đường của mình."

"Tôi biết anh vừa thức tỉnh đã ở trong một thế giới văn minh, hòa bình, tán thành quyền công dân, chịu ảnh hưởng của nó, anh tự nhiên không cảm thấy mình có tư cách thao túng vận mệnh của người khác, có quyền trao cho người khác thứ gì đó."

"Nhưng anh còn chưa rõ sao? Trên thực tế, vào thời điểm anh nhận được hạt giống trí tuệ để đ.á.n.h thức linh trí của đồng tộc, sự tồn tại của anh đã không chỉ là một nhà lãnh đạo nhân loại."

Chức năng mà Trò chơi giao cho hắn, đã có chút tiếp cận với thần minh, như vậy nhân loại của thế giới này cuối cùng sẽ đi con đường nào, đó là chuyện mà thần minh của họ nên quyết định.

Adam nghe vậy, nắm chặt chiếc nhẫn, trong nháy mắt trong lòng có một cảm giác nặng nề đến khó thở.

Nhưng tương đối mà nói, cái cảm giác gánh vác trọng trách tiến về phía trước này, so với việc không có đường để đi lúc trước, đối với hắn đã tốt hơn rất nhiều.

Chúc Ương đưa tài liệu thí nghiệm mà mình mang về cho Zate và Justin bọn họ, để họ từ từ nghiên cứu, nhưng trước đó, phải nắm chặt thời gian phá hủy các tài liệu thí nghiệm liên quan ở những nơi khác.

Phòng nghiên cứu tuy đã bị cô phá hủy, nhưng chưa chắc những nơi khác không có bản sao lưu, bây giờ có năng lực của Adam, làm việc ngược lại dễ dàng hơn không ít.

Bí mật về át chủ bài của nhân loại tự nhiên phải do chính nhân loại nắm giữ.

Ngoài ra, đêm nay cũng đã lên kế hoạch cho mấy cuộc giải cứu, ít nhất phải mang những đồng loại ở gần đây về trước đã.

Chúc Ương đối với những năng lực mà những người được tiêm d.ư.ợ.c tề khai phá ra, đều dựa theo suy nghĩ của mình mà đưa ra một vài phương hướng huấn luyện.

Nhưng muốn phát huy tác dụng lớn, hiện tại hiển nhiên có chút miễn cưỡng.

Cứ như vậy một ngày sắp trôi qua, cậu thiếu niên nhà công và vợ chồng Wilson cũng sắp về nhà, Chúc Ương và Adam liền vội vàng rời đi.

Bà Wilson tan làm trước, dắt chú gà con vàng óng về đến nhà, vừa mở cửa, chú gà con nhìn thấy mẹ đã trở về, vui mừng nhào tới.

Bà Wilson thấy hai con thú thực phẩm ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà chơi, cười rồi móc từ trong túi ra một cái quần.

Bà bắt lấy Chúc Ương: "Tới đây, tới đây! Cuối cùng cũng nhớ mua quần về rồi, xem có thích không?"

Chúc Ương liếc mắt, là một chiếc quần đùi, tay nghề rất thô ráp, đương nhiên không thể yêu cầu quá nhiều ở quần áo cho thú cưng.

Nhưng ở chỗ cô thì hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, liền ghét bỏ ném cái quần sang một bên.

Bà Wilson vốn còn định tự mình mặc cho cô, đã bị chú gà con vàng óng nhận lấy, ra vẻ cứ để con lo.

Lúc này bà mới để mấy đứa trẻ ở trên lầu chơi, mình xuống lầu nấu cơm.

Chúc Ương lòng còn sợ hãi sờ sờ cằm Tiểu Kỉ: "Ai da! Con trai chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện."

"Hôm nay gặp thầy Kền Kền thế nào?"

Chú gà con vàng óng ngoan ngoãn nói: "Thầy thích con và anh George, hôm nay đã sửa cho con rất nhiều thói quen chiến đấu, bảo con ngày mai lại đến."

Chúc Ương vui vẻ: "Nhanh vậy sao? Tới đây! Thị phạm vài đường cho mẹ xem nào."

Chú gà con vàng óng đứng dậy, giương cánh bày ra tư thế: "Ví dụ như lúc tấn công, thầy Kền Kền nói cánh của loài chim chúng ta mỏng manh, không giống động vật có bàn tay, nên phải né tránh như thế này, mới có thể dùng tổn thất nhỏ nhất để tạo ra đòn tấn công mạnh nhất."

"Còn nữa, thầy Kền Kền phán đoán rằng con tuyệt đối là do động vật có v.ú nuôi lớn, hơn nữa còn là loại có tỷ lệ tứ chi đặc biệt thon dài, thân mình chiếm chưa đến một nửa chiều cao, chiêu thức của con rất hợp với loại kết cấu này, nhưng lại không hợp với loài chim cho lắm."

Nói rồi lại thị phạm cho Chúc Ương vài động tác chậm rãi trong căn phòng nhỏ, chủ yếu là để thể hiện những động tác đã được sửa đúng.

Điều này làm Chúc Ương có chút mở rộng tầm mắt, không nhịn được mà tán thưởng: "Oa! Cái này thật sự..."

"Thật sự quá lợi hại."

Nghe chú gà con vàng óng thuật lại, trình độ võ học của vị thầy Kền Kền kia đã vượt xa cô, xem ra cơ duyên của chú gà con vàng óng thật sự là ở đây.

Cô sờ sờ đầu chú gà con vàng óng: "Được, vậy con cứ đi mỗi ngày, ngoan ngoãn theo thầy Kền Kền học bản lĩnh, cố gắng sớm ngày trở nên mạnh mẽ."

Chú gà con vàng óng trịnh trọng gật đầu: "Vâng! Con sẽ."

Trước khi ông Wilson trở về, cậu thiếu niên nhà công đã tan học về nhà trước một bước, đến đón Adam đi.

Trước khi đi, chú gà con vàng óng theo lời Chúc Ương, mời nó ngày mai lại đưa Adam đến chơi.

Bà Wilson thấy hai con thú thực phẩm ở nhà đều ngoan ngoãn đáng yêu, đừng nói làm hỏng đồ, ngay cả đi vệ sinh cũng biết, sạch sẽ, cũng vui vì trong nhà có hai con thú cưng chờ họ về.

Cậu thiếu niên nhà công tự nhiên vui vì thú cưng yêu quý của mình được ở bên cạnh 'bạn gái nhỏ' xinh đẹp của nó.

Trong lòng còn đang hí hửng, có khi chẳng bao lâu nữa mình sẽ được lên chức 'ông ngoại' của một lứa thú thực phẩm con, tự nhiên vui vẻ.

Vui quá hóa hớn, liền nói: "Vừa hay mấy ngày nay tôi luôn có linh cảm, tối nay tôi về sẽ làm cho Ương Ương một bộ quần áo, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Chúc Ương liếc nhìn bộ quần áo trên người Adam, nói thật, thẩm mỹ của cậu thiếu niên nhà công tuy có phần quá lộng lẫy, nhưng cũng không diêm dúa, từ Adam là có thể nhìn ra được, nó vẫn rất có tài.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.