Nữ Hoàng La Hét - Chương 316

Cập nhật lúc: 10/12/2025 23:10

Cô cười khẩy, nói với đám xâm lược: "Chính miệng các người cũng nói, so với chúng ta, điểm xuất phát của các người cao hơn không biết bao nhiêu lần."

"E rằng rất nhiều người chơi ở đây thậm chí còn không phải là đối thủ của một người bình thường bên thế giới các người. Mẹ kiếp, thế mà còn dám oán giận tài nguyên bất công à?"

"Chẳng lẽ chuyện tốt trên đời này đều để các người chiếm hết sao? Lũ óc ch.ó chúng mày sao không bay lên trời luôn đi?"

"Rõ ràng được trời ưu ái, càng về sau lại càng thụt lùi, sao không tự xem lại mình đi? Cái Trò chơi của các người chắc cũng cùng một giuộc với các người đúng không? Cuồng vọng tự đại, coi rẻ người khác, trong mắt chưa bao giờ nhìn thẳng vào sự nỗ lực và tiềm năng của người chơi ở Trò chơi khác, tuyệt đối không bao giờ tìm nguyên nhân từ chính mình."

"Cái loại như các người mà cũng có mặt mũi nói mình tiến hóa ưu việt hơn à?"

Đám xâm lược im bặt, không phải vì bị Chúc Ương mắng cho tỉnh ngộ, mà chẳng qua là vì địch mạnh ta yếu, bị người ta khống chế mà thôi.

Chúc Ương quay sang Lộ Hưu Từ: "Có cách nào tóm hết bọn này lại không? Túi linh thú của em chắc không khống chế nổi bọn chúng."

Lũ này cũng không phải dạng vừa, mạnh hơn Chúc Ương rõ rệt, cô dám chắc có ít nhất mười tên như vậy.

Lần này nếu không có Lộ Đầu To ở đây, tuyệt đối là kết cục toàn quân bị diệt. Dù cô có dựa vào vẻ ngoài nhân ngư hay thủ đoạn khác để lừa cho qua, cũng sẽ bị đưa đến Trò chơi khác.

Đến lúc đó muốn trở về e là rất khó.

Trò chơi của đối phương bản tính tàn nhẫn, nói trắng ra là Chúc Ương dù có lợi hại đến đâu, cấp bậc hiện tại cũng có hạn, đây không phải là cuộc chiến ở cấp độ mà cô có thể tham gia.

Lộ Hưu Từ gật đầu: "Có thể."

Tiếp theo anh vung tay một cái, đám xâm lược trên mặt đất liền biến mất vào hư không, cũng không biết bị anh nhốt vào đâu rồi.

Những người chơi này chính là con bài đàm phán sau này, để ở chỗ anh là thích hợp nhất. Ít nhất trừ phi cái Trò chơi kia trực tiếp ra tay cướp người, bằng không bọn này đừng hòng được thả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Trò chơi kia có thể trực tiếp cướp người từ tay một người chơi cấp cao bên này, trừ phi cái Trò chơi ch.ó má này đã c.h.ế.t.

Nghĩ đến đây, Chúc Ương lại thấy lo lo.

Đúng là không có so sánh thì không có đau thương. Trước kia cứ cảm thấy người chơi mà vớ phải cái Trò chơi ch.ó má này thì đúng là xui tám kiếp, ngày lành chẳng có mà sống, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Nhưng sau khi thấy được hai cái Trò chơi khác, lại nghe đám xâm lược kia đ.á.n.h giá phong cách của cái Trò chơi ch.ó má này là không nóng không lạnh, bảo vệ người chơi.

Đứng trên lập trường của người chơi mà nói, nếu cái Trò chơi ch.ó má này mà toi, đám người chơi dưới trướng nó phải sống dưới tay mẹ kế, chắc chắn không thể nào sướng bằng ở với mẹ ruột được.

Chậc! So sánh cái quái gì thế này?

Tóm lại, lương tâm của cái Trò chơi ch.ó má này hoàn toàn là do đồng nghiệp làm nền mà có.

Lộ Hưu Từ tóm gọn đám xâm lược xong, liền nói với Chúc Ương: "Ở đây không sao rồi, anh đã bố trí một lớp phòng ngự, trừ phi Trò chơi bên kia phái người chơi cấp cao qua, bằng không tuyệt đối không thể phá vỡ."

"Trò chơi lâu như vậy còn chưa thoát thân, có thể thấy lần này đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, anh thử xem có thể giảm bớt chút áp lực cho nó không."

Nhưng loại chuyện này, Trò chơi hiển nhiên không dám dễ dàng tìm người chơi cấp cao giúp đỡ. Mấy Trò chơi kia một mặt khinh bỉ cái Trò chơi ch.ó má này quá dung túng cho người chơi, nhưng không thể phủ nhận, sự ăn ý giữa nó và các người chơi cấp cao của mình là tốt nhất.

Ít nhất sau khi xong việc, nó dám không chút kiêng dè tìm người chơi cấp cao giúp đỡ, nhưng Trò chơi khác thì phải cân nhắc xem người chơi cấp cao có nhân cơ hội đ.â.m sau lưng mình một nhát không.

Rốt cuộc đại đa số đều phải trải qua đau khổ tột cùng mới đi lên được, căm hận Trò chơi cũng là chuyện bình thường.

Chúc Ương vội nói: "Anh đi đi!"

Lộ Hưu Từ gật đầu, sau đó đôi mắt anh biến thành màu xanh lam vô cảm: "Tạ Dịch, Khúc Hách, mặc kệ hai người đang có chuyện gì trong tay, lập tức bỏ xuống, đến Tuyệt Đối Lĩnh Vực chờ tôi."

Lại nói: "Trò chơi, một phút sau dịch chuyển ba chúng tôi đến không gian phó bản của Trò chơi Cực Đoan, chúng ta đi săn người chơi cấp cao của nó."

Cái Trò chơi vốn không có phản ứng gì từ lúc bị xâm lược, cuối cùng cũng xoay xở được một chút thời gian để đáp lại.

Nếu người chơi là nền tảng của Trò chơi, thậm chí có thể thông qua người chơi để xâm chiếm tài nguyên, vậy thì người chơi cấp cao chính là át chủ bài.

Cứ coi mấy Trò chơi này là các công ty quản lý cạnh tranh với nhau, tân binh dưới trướng có tiền đồ, trăm hoa đua nở đương nhiên là tốt, nhưng những ảnh đế, ảnh hậu hàng đầu mới là những người có thể trấn giữ cục diện.

Trò chơi kia đ.á.n.h úp cái Trò chơi ch.ó má này, Lộ Hưu Từ liền dứt khoát rút củi dưới đáy nồi, liên hợp với những đồng đội ăn ý của mình để nhắm vào người chơi cấp cao dưới trướng nó.

Cái Trò chơi ch.ó má này bị nó kiềm chế, thì nó cũng bị cái Trò chơi ch.ó má này kiềm chế. Bọn họ cũng có thể có tâm tính vô tâm mà g.i.ế.c cho đã tay.

E là Trò chơi kia thế nào cũng không ngờ được lại có siêu cấp người chơi dám mạo hiểm tính mạng để giải vây cho nó.

Tóm lại, chuyện tiếp theo Chúc Ương cũng không rõ lắm, cô chỉ thấy Lộ Hưu Từ đột nhiên biến mất trước mắt.

Có điều, xem ra hiện tại dù không có đạo cụ lập đội, người chơi cấp cao vẫn có cách liên lạc xuyên thế giới.

Hơn nữa cái 'Tuyệt Đối Lĩnh Vực' kia, có lẽ chính là một nơi tụ tập của các người chơi cấp cao trong thế giới Trò chơi.

Bạch Từ Từ và Chu Diệu chạy tới vây quanh Chúc Ương, lúc này tất cả người chơi đã giúp nhau tháo còng tay.

Bạch Từ Từ nói: "Chị, ngoài chúng ta ra mà còn có những Trò chơi khác..."

Một câu còn chưa nói xong, ánh mắt cô đột nhiên trở nên mờ mịt, như thể đang nói chuyện thì quên mất mình định nói gì, Chu Diệu cũng vậy.

Ánh mắt Chúc Ương chợt lóe, với những gì cô vừa suy đoán, người có đầu óc đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng những chuyện này không phải là thứ mà họ có tư cách biết, cho nên ký ức đã bị xóa đi trực tiếp.

Xem ra bên Lộ Đầu To hẳn là tiến hành rất thuận lợi, cái Trò chơi ch.ó má này bây giờ đã có thể rảnh tay để dọn dẹp cục diện.

Bí mật ở đây nó sẽ không để những người chơi trung cấp và thấp cấp này mang ra ngoài, có điều ký ức của Chúc Ương lại không bị xóa.

Không biết là vì cô tự mình phát hiện ra, hay là vì nó biết sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.

Sau đó, Chúc Ương và mọi người nhìn thấy mấy người chơi bị nổ c.h.ế.t lúc trước lảo đảo đứng dậy, vết thương trên người cũng bắt đầu lành lại.

Người chơi bị độc c.h.ế.t, vết thối rữa trên người cũng rút đi rồi sống lại, cùng với những người c.h.ế.t dưới lá chắn năng lượng hoặc bị mất tay, cũng lần lượt hồi phục.

Nếu đã hứa hẹn không có nguy hiểm tính mạng, vậy thì Trò chơi vẫn sẽ nói được làm được, dù đã c.h.ế.t cũng có thể cho bạn sống lại.

Tất cả những người chơi vừa hồi phục dường như đã mất đi ký ức về vụ tấn công vừa rồi, mọi thứ được hoàn nguyên, thậm chí đồ ăn trên bàn cũng trở lại trạng thái trước khi cuộc xâm lược bắt đầu.

Cứ như thể thời gian đã quay ngược lại nửa tiếng, chỉ có điều trước mặt Chúc Ương trống không, không có người bạn trai đang hẹn hò.

Bạch Từ Từ liếc mắt qua, tò mò hỏi: "Chị, anh Lộ đâu? Em vừa còn thấy anh ấy ở chỗ ngồi mà, sao quay đầu lại đã không thấy tăm hơi?"

Chúc Ương cười cười: "Chị bảo anh ấy đi mượn phòng bếp làm cho chị ít đồ."

Bạch Từ Từ mắt sáng lên: "Oa! Lãng mạn vậy sao?"

"Ha hả! Đúng vậy, ha hả!" Chúc Ương uống nước, cười gượng.

Mẹ nó, kết quả một Lễ Tình Nhân đàng hoàng vẫn bị phá hỏng.

Nhưng đây còn chưa phải là điều khó tin nhất, Bạch Từ Từ vừa mới nói đùa với cô, đột nhiên liền thấy Chúc Ương biến mất ngay trước mắt.

Còn chưa kịp kinh ngạc, cô cũng biến mất tại chỗ, cả Chu Diệu đối diện cũng vậy.

Đây là lần đầu tiên Chúc Ương bị dịch chuyển đi một cách khó hiểu như vậy, đến một tiếng chào hỏi cũng không có.

Trong khoảnh khắc đó, cô còn tưởng mình bị một thế lực nào đó bắt cóc. Nhưng sau khi không gian thay đổi, cảnh tượng trước mắt lại không giống một môi trường căng thẳng.

Cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng suite, căn phòng sạch sẽ, tao nhã, mang đậm phong cách hiện đại.

Không giống khách sạn có người ở, nhưng cũng không có hơi thở sinh hoạt đậm đặc, xem ra hẳn là một nơi như phòng nghỉ có tần suất sử dụng không thấp.

Chúc Ương cúi đầu nhìn mình, thế mà vẫn đang mặc bộ lễ phục trong sự kiện đặc biệt Lễ Tình Nhân lúc trước.

Chỉ riêng điểm này đã cho thấy kẻ dịch chuyển cô qua đây tám phần không phải là cái Trò chơi ch.ó má, bởi vì nó dù trong tình huống đặc biệt có dịch chuyển vội vàng, nhưng nếu thật sự muốn họ làm gì, chắc chắn sẽ không giữ lại một bộ trang phục lỗi thời như vậy.

Cô đang tự mình cân nhắc, giây tiếp theo liền thấy Bạch Từ Từ và Chu Diệu xuất hiện trước mặt.

Chu Diệu trong miệng còn ngậm một con tôm ngọt, thấy thế vội nuốt xuống: "Sao vậy? Lại là thử thách à?"

Ký ức của họ đã bị lùi về nửa tiếng trước, hoàn toàn không nhớ gì về vụ xâm lược, có chút gió thổi cỏ lay là lập tức nghi ngờ cái Trò chơi ch.ó má này giở trò.

Chúc Ương đang định nói chuyện, đột nhiên trước mắt chợt lóe, một thân hình rắn chắc, cường tráng, vừa mang nét thiếu niên chuyển sang tuổi trưởng thành, với một tia ngây ngô cuối cùng sắp trút bỏ, xuất hiện giữa họ.

Nói thật, đột nhiên bị dịch chuyển đến một nơi xa lạ đã làm Chúc Ương cảm thấy kích thích, không ngờ chưa đầy ba mươi giây, lại có thể thấy được thứ còn kích thích hơn.

Dụ Ý khỏa thân, vẻ mặt thong dong bình tĩnh thường ngày đã nứt toác, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn.

Liền nghe thấy bên cạnh vang lên hai tiếng huýt sáo, là Chúc Ương và Chu Diệu, biểu cảm của hai người đều lưu manh như nhau.

Ngay cả Bạch Từ Từ, tuy làm động tác thẹn thùng che mắt, nhưng kẽ ngón tay lại mở toang.

Khuôn mặt tuấn tú của Dụ Ý đỏ bừng, hắn vội đẩy Chu Diệu ra: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có con gái ở đây đấy, tìm cho tôi cái gì che vào đi."

Vì sự kiện đặc biệt Lễ Tình Nhân không có đôi có cặp, hắn vốn đang ở nhà rảnh rỗi. Ai ngờ vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo đã bị cái Trò chơi c.h.ế.t tiệt này dịch chuyển đến đây.

Lúc này, chàng trai trẻ tuổi đẹp trai như đóa sen mới nở, cả người còn vương hơi nước, tóc ướt át, mắt sáng ngời, vẻ mặt thẹn thùng trông như một quả mọng khiến người ta chỉ muốn c.ắ.n một miếng.

Chu Diệu ngày thường bị gã này khinh bỉ quen rồi, nếu là tình huống khác, thật sự sẽ nhân cơ hội trêu chọc hắn một chút.

Bất quá hiện tại rõ ràng tình huống bất thường, một sự kiện Lễ Tình Nhân đàng hoàng, tại sao một người không tham gia như hắn lại xuất hiện ở đây? Cho nên cũng không rảnh nói đùa, rút một chiếc khăn lớn trên giường ném cho hắn.

Dụ Ý quấn khăn quanh hông, rõ ràng nghe thấy bên cạnh vang lên hai tiếng thở dài đầy thất vọng.

Hắn thẹn quá hóa giận: "Bạch Từ Từ! Em mới bao lớn, học ai cái thói không biết xấu hổ vậy? Còn chị Ương nữa, chị không phải có anh Lộ rồi sao?"

Chúc Ương nhún vai: "Chị vì một cái cây mà từ bỏ cả một khu rừng, tuân thủ đạo đức không chặt phá lung tung, chẳng lẽ rừng cây tự chạy đến trước mặt chị, chị không cẩn thận liếc một cái cũng là lỗi của chị à?"

Dụ Ý nghẹn họng, biết nói lý lẽ cùn với cái gã này thì đúng là thiên hạ vô địch.

Chỉ có thể căm giận hừ một tiếng, xám xịt đi tìm quần áo mặc.

Bất quá tủ quần áo toàn là đồ nữ, điều này làm hắn khó xử, may mà Chúc Ương biết hiện tại tình huống không ổn, cũng không trêu đùa hắn nữa.

Cô lấy một bộ quần áo từ trong không gian ra, là đồ cô mua cho Chúc Vị Tân ở một thế giới nào đó, còn chưa kịp đưa cho cậu.

Chúc Vị Tân và Dụ Ý vóc dáng, chiều cao đều không khác nhau là mấy, nên mặc rất vừa.

Trong lúc Dụ Ý thay quần áo, Chúc Ương đi một vòng trong phòng, tìm được một tấm thẻ công tác trên bàn.

Trên đó là ảnh của cô, tên thì là tiếng Anh, chức vị là Giám đốc An ninh của Công ty Công nghệ Sinh hóa Tương lai.

Chúc Ương nhíu mày, vậy đây lại là một phó bản thông quan à? Xét đến cái công ty công nghệ sinh hóa biển sâu chuyên làm thí nghiệm trên cơ thể người lúc trước, Chúc Ương đối với cái thói của mấy cơ cấu này cũng đã quen.

Bất quá cô vẫn đeo tấm thẻ công tác đó lên người, lúc này Dụ Ý cũng đã mặc xong quần áo bước ra.

Hắn hỏi thẳng: "Sao lại thế này? Chưa từng nghe nói Trò chơi lại cưỡng ép kéo người vào mà không thông báo trước."

Vẫn là trong một tình huống xấu hổ như vậy, mẹ nó chứ còn không cho mặc quần áo.

"Bởi vì kẻ kéo chúng ta vào không phải là Trò chơi." Chúc Ương nói: "Nói đúng hơn là không phải Trò chơi của chúng ta."

Cô nghiêm túc nhìn ba người rồi nói: "Tiếp theo những gì tôi nói, có khả năng các cậu ra khỏi đây sẽ bị xóa đi ký ức liên quan, bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến Từ Từ và A Diệu trải qua một lần rồi."

Bạch Từ Từ và Chu Diệu giật mình, tinh thần rung động nhìn nhau.

Chúc Ương nói tiếp: "Nhưng bây giờ tôi vẫn phải nói cho các cậu biết tình hình cụ thể. Tại sao lại là bốn chúng ta bị dịch chuyển đến đây, ngoài việc nhìn trúng sự ăn ý của chúng ta, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác. Một khi đã như vậy thì không thể để các cậu mò mẫm qua sông được."

Nếu chỉ có Bạch Từ Từ và Chu Diệu thì còn có thể hiểu được, nhưng Dụ Ý đang ở thế giới hiện thực cũng bị dịch chuyển đến đây, rõ ràng đây không phải là ngẫu nhiên.

Thế là Chúc Ương đem chuyện về sự tồn tại của các Trò chơi khác, cùng với một số quy tắc mà cô đã cơ bản xác nhận, và cả vụ xâm lược lúc trước, toàn bộ nói cho ba người.

Ba người nghe xong, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng chưa từng có, thậm chí có một khoảnh khắc d.a.o động.

Đặc biệt là Bạch Từ Từ và Chu Diệu, họ thế mà lại bị xóa đi một đoạn ký ức trong vô thức, loại chuyện này nghĩ lại cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhưng đồng thời cũng hiểu được tình thế hiện tại hiểm trở đến mức nào, rõ ràng sự kiện đặc biệt Lễ Tình Nhân trong không gian Trò chơi đã khôi phục bình thường.

Họ lại bị dịch chuyển đến một nơi xa lạ, còn không phải theo cách thức vào cuộc của Trò chơi, có thể thấy đây không phải là một phó bản thông quan được triệu tập vội vàng.

Dụ Ý nói: "Có thể nào là Trò chơi để chúng ta tiến hành một cuộc săn người chơi giữa chừng không?"

"Không phải!" Chúc Ương khẳng định: "Trò chơi rõ ràng đã xóa ký ức của Từ Từ và mọi người, rồi lại tuyên bố nhiệm vụ, rõ ràng là làm điều thừa. Hơn nữa, xét về phong cách thì cũng không giống kiểu làm việc của Trò chơi."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.