Nữ Hoàng La Hét - Chương 351
Cập nhật lúc: 11/12/2025 00:06
"Ủa? Chẳng phải ban nãy cô ta còn tỏ vẻ khó chịu vì bị làm phiền sao?" chị em Tịnh Đế Liên thắc mắc.
Mấy con yêu tinh chỉ muốn bóp c.h.ế.t hai nàng cho xong, nhưng khổ nỗi lại đ.á.n.h không lại. Hai đứa này ngây thơ thật hay giả vờ thế? Ăn nói kiểu gì không biết.
Chúc Ương xoa mặt, thôi kệ, vẫn nên để lại chút ấn tượng tốt cho nhân viên mới.
Lúc này, Vân Độc Lão Mẫu ở dưới vẫn đang thao thao bất tuyệt: "Ta đã chuẩn bị cho các vị một bữa tiệc thịnh soạn, hãy cùng ta hưởng dụng."
Nói rồi, bà ta thật sự dùng tay bốc một con sâu lên, ăn ngon lành, thỉnh thoảng lại húp một ngụm canh rau dại.
Mụ già này vốn là rễ cây được tưới bằng nước xác c.h.ế.t mà thành tinh, có thứ gì mà không ăn được? Ngày thường trong động phủ của bà ta không phải không có sơn hào hải vị, nhưng tiệc mừng thọ đông người thế này thì khác.
Nếu có kẻ nào dị nghị, một đại yêu như bà ta còn ăn được, ngươi lại không ăn được, chẳng phải là đang ngầm nói ngươi sống còn sung sướng hơn cả ta sao?
Dù sao những kẻ ngồi đây đều là yêu quái, trước khi hóa hình có thứ gì mà chưa từng ăn qua? Tuy trong lòng đều c.h.ử.i thầm Vân Độc Lão Mẫu keo kiệt, nhưng thấy bà ta đã động đũa, mọi người cũng đành cố mà nuốt.
Một kẻ ngồi gần còn trơ tráo khen: "Năm nay sâu xanh ngon thật đấy, khác hẳn mọi năm, không biết Lão Mẫu có bí quyết nấu nướng gì mới không?"
Đừng tưởng chỉ có con người mới biết nịnh hót, yêu tinh mà tâng bốc thì đúng là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Nhóm Chúc Ương nhìn bát sâu xanh luộc bằng nước lã trong chén mình, mẹ nó, dưới đáy còn có cả sạn, rõ ràng là chưa rửa, thế mà gã kia cũng thổi phồng cho được.
Không chỉ có hắn, những yêu tinh khác cũng không chịu thua kém: "Xì, ai mà không biết Lão Mẫu toàn hàng xịn, món canh phỉ thúy này được Lão Mẫu chăm bón, tự nhiên là ngon nhất trần đời."
"Nhưng ta thấy món cao lương này mới đúng là mỹ vị nhân gian! Ta cũng từng nếm thử vài lần ở bên ngoài, đúng là vứt đi."
"Không ngờ Lão Mẫu lại có thủ đoạn cao siêu, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, ta thấy ta bắt đầu có hứng thú với cao lương rồi đấy."
Nhóm Chúc Ương có chút không nhận ra nổi bát cao lương bốc mùi mốc meo này, cô thử nhìn về phía Lý Tuyên.
Lý Tuyên lập tức xù lông, thấp giọng nói: "Không phải nhé, cao lương nhà dân không có cái dạng này đâu."
Lại một con yêu quái khác chen vào màn tâng bốc: "Theo ta, kinh diễm nhất phải là món canh tươi ngon này."
"Ta vốn tưởng nhiều nguyên liệu nấu chung một nồi sẽ loạn vị, không có gì đặc sắc."
"Nhưng Lão Mẫu, ngài nêm nếm kiểu gì vậy?" Hắn thậm chí còn bưng bát canh lên, bắt chước điệu bộ của một chuyên gia thử rượu, húp một ngụm canh cỏ dại lá cây: "Vào miệng mềm mại, trôi tuột xuống họng."
"Hương vị tầng tầng lớp lớp, ngươi hát xong ta lại lên sân khấu, chỉ một bát canh nhỏ mà có biết bao nhiêu tầng hương vị, hương đầu, hương giữa, hương cuối, hệt như hương thơm trên thân thể mỹ nhân, làm người ta sảng khoái, say đắm."
"Vãi cả chưởng, mấy chuyên gia ẩm thực cũng không nổ bằng bọn họ." Lý Tuyên nghẹn họng nhìn trân trối.
Mấu chốt là Vân Độc Lão Mẫu còn rất hưởng thụ màn tâng bốc này, khuôn mặt già như vỏ cây cười đến sắp nứt ra, không ngừng gật đầu.
Bà ta còn ra vẻ quát mắng: "Làm gì có chuyện đó, chẳng qua thấy mọi người đường xa mệt nhọc, chiêu đãi không được chu đáo thôi."
Đám nịnh thần phía trước tự nhiên tỏ vẻ biết ơn: "Lão Mẫu đối với chúng tôi ân sâu nghĩa nặng, chưa bao giờ chỉ nói suông. Chúng tôi đi theo Lão Mẫu nhiều năm, được người chăm sóc quan tâm, thế mà lại không thể báo đáp được một phần vạn, thật sự xấu hổ."
Cả đám hùa theo, cứ như thể bữa tiệc toàn cỏ dại, sâu xanh và cao lương mốc này có thể giúp công lực của chúng tăng trưởng cả trăm năm vậy.
Dĩ nhiên những yêu tinh ngồi hàng đầu hoặc là được trọng dụng, hoặc là có nhan sắc biết nịnh nọt, cũng không phải không có mấy đứa vô dụng như bốn yêu tinh ban đầu, nhưng người ta ngồi phía trước cũng có lý do cả.
Còn những kẻ ngồi phía sau như bọn họ, hoặc là không lanh lợi bằng, hoặc là mỗi năm chỉ đến cho có lệ.
Thường ngày bốn tiểu yêu cũng như vậy, nhưng lúc này, thấy đám người phía trước mồm mép trơn tru, mấy đứa thế mà lại cảm thấy có chút chột dạ.
Chúng đột nhiên vẻ mặt thẹn thùng nói: "Chúng ta, chúng ta làm tiểu đệ thật sự quá không xứng chức."
"Lão Mẫu bưng lên mấy thứ này mà bọn họ còn khen hay được như vậy, làm Lão Mẫu vui vẻ biết bao."
"Thế mà lão đại cho chúng ta hưởng thụ biết bao mỹ vị quỳnh tương, chúng ta lại chỉ biết ăn như heo, ăn, ăn và ăn."
"Lão đại! Bọn em—"
Chúc Ương một tay bịt miệng mấy đứa lại, nở một nụ cười như không cười, nhưng sắc mặt đã sa sầm: "Ý các ngươi là gu thẩm mỹ và khẩu vị của bà đây giống cái cọc gỗ già kia à?"
Mấy đứa giật mình, vội vàng lắc đầu. Chúc Ương lúc này mới thu tay về, có chút ghê tởm: "Mọi năm các ngươi đến đều ăn mấy thứ này à?"
Mấy con yêu tinh gật đầu: "Vâng ạ! Không ăn không được, không ăn là khinh thường Lão Mẫu."
Chúc Ương nói: "Được rồi, từ hôm nay trở đi không cần phải ăn mấy thứ này nữa. Tối về ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi, chai rượu mà các ngươi thèm lúc trước cũng khui luôn."
"Lão đại!!!" Mấy đứa ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng! Đây là đang thương xót chúng sao?
Chị em Tịnh Đế Liên bĩu môi, liền thấy cô nàng kia cũng chẳng thèm quay đầu lại: "Hai người cũng không được ăn, bằng không lát nữa ta không thèm nói chuyện với các ngươi đâu."
"Này!"
Góc nhỏ ồn ào này cũng không ai để ý trong đại sảnh đông đúc.
Ngược lại là ba vị đạo sĩ, nhìn những món ăn trước mặt, mọi năm họ cũng không phải chưa từng chặn đường săn g.i.ế.c những yêu tinh đến đây mừng thọ.
Họ cứ nghĩ đám yêu tinh dưới trướng Vân Độc Lão Mẫu đều là cá mè một lứa, làm hại nhân gian, mỗi lần tụ tập chắc chắn đều hưởng thụ rượu ngon thịt cá cướp được của loài người, xa hoa lãng phí.
Nhưng hôm nay đến gần mới thấy, nhìn cái cảnh keo kiệt bủn xỉn này, nhìn những bát canh cỏ dại, canh sâu trước mặt.
Ba vị đạo sĩ cảm thấy, có lẽ họ đã hiểu lầm đám yêu tinh này.
Bôn ba bên ngoài, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng không đợi họ đồng cảm được bao lâu, màn tâng bốc vừa hạ màn, Vân Độc Lão Mẫu liền nói một chuyện làm họ kinh hồn bạt vía.
Ba người đến đây vốn là phụng mệnh môn phái, liên hợp với mấy đại tông môn khác hòng nhân cơ hội này diệt trừ tận gốc Vân Độc Lão Mẫu và đám yêu quái dưới trướng.
Nhưng Vân Độc Lão Mẫu lúc này lại mở miệng nói: "Mấy ngày trước ta nhận được tin, Huyền Thiên Tông đã liên hợp tứ đại tông môn, định nhân hôm nay bắt gọn cả ổ Vân Độc Lão Mẫu ta."
Lời này vừa thốt ra, đại sảnh lập tức chìm vào một sự im lặng quỷ dị.
Nếu lúc trước không khí của tiệc mừng thọ vẫn còn mang phong cách ngớ ngẩn, thì bây giờ mới thật sự bộc lộ sự lạnh lẽo và hiểm ác của một hang ổ yêu quái.
Vân Độc Lão Mẫu cười lạnh: "Lũ chính đạo đó, ta và chúng nước sông không phạm nước giếng, thế mà chúng lại định mượn danh tiếng của Lão Mẫu ta để trục lợi."
"Chẳng phải là vì quốc sư vừa qua đời, dưới trướng lại không có đệ tử, lão hoàng đế phải chọn một người đức cao vọng trọng trong các đại tông môn để trấn giữ hoàng cung sao?"
"Lũ tu đạo này, đứa nào đứa nấy cũng ra vẻ thanh tâm quả dục, nhưng thực chất lại là một lũ dám làm không dám nhận."
Vân Độc Lão Mẫu vừa dứt lời, một kẻ ngồi phía trước liền đập bàn đứng dậy:
"Dám khiêu khích Lão Mẫu trong ngày sinh nhật, lũ người này sợ là thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt."
"Lão Mẫu đừng giận, xem chúng ta ra ngoài đây, đảm bảo cho chúng có đến mà không có về."
Vân Độc Lão Mẫu lại đưa tay xuống: "Các con cứ yên tâm, ta đã nhận được tin, tự nhiên sẽ không không có chuẩn bị."
Nói rồi bà ta vỗ tay, liền có yêu tinh đẩy một chiếc lồng sắt thật lớn ra.
Chiếc lồng sắt được phủ vải đỏ, lờ mờ còn có thể nghe thấy tiếng động bên trong, là tiếng than khóc của con người.
Vải đỏ được giật xuống, quả nhiên, chỉ thấy bên trong mấy chục người đàn ông trần trụi nửa thân trên, gầy trơ xương chen chúc chồng chất, trông chỉ còn thoi thóp.
Vân Độc Lão Mẫu chỉ vào đồ đằng giữa đại sảnh nói: "Ta nghe nói tông chủ Huyền Thiên Tông, Huyền Cơ Tử, đã cố ý luyện chế một pháp trận cho ta. Đối phương đã thịnh tình như vậy, Vân Độc Lão Mẫu ta há có thể thất lễ?"
Lão đạo sĩ và hai người kia nghe xong, mồ hôi lạnh túa ra. Nếu chuyện các đại tông môn vây công nơi này bị lộ, còn có thể là do hành tung của tông môn bị phát hiện.
Hoặc tệ hơn là do môn phái khác để lộ tin tức.
Nhưng chuyện luyện chế pháp trận, đó là bí mật không thể tiết lộ mà chỉ có tông môn họ biết, thế mà Vân Độc Lão Mẫu lại biết, hơn nữa còn có đối sách.
Trong tông môn có nội gián, ngoài khả năng này ra, họ không nghĩ ra được lý do nào khác.
Vậy lần bao vây tiễu trừ này, đâu phải là bắt ba ba trong rọ? Rõ ràng là chui đầu vào lưới.
Ba người kinh hồn bạt vía, chỉ biết không thể ở lại đây, nhưng ở đây nhất cử nhất động đều không thoát khỏi thần niệm của Vân Độc Lão Mẫu, phải làm sao bây giờ?
Vân Độc Lão Mẫu vẫn đang đắc ý với kiệt tác của mình.
"Những người này đều là những lò luyện công đã bị ta dùng xong, vốn định hút hết hồn phách rồi vứt đi, không ngờ hôm nay lại có tác dụng lớn."
Tiếp theo bà ta chỉ vào đồ đằng giữa đại sảnh: "Đây là pháp trận ta mượn pháp bảo của Vạn Độc Lão Tổ luyện chế, chỉ cần m.á.u của bốn mươi chín người sống thúc giục, là có thể bố trí khói độc trong phạm vi ba dặm."
"Thứ này là tác phẩm đắc ý của Vạn Độc Lão Tổ, bá đạo vô cùng, đừng nói là đám ô hợp kia, chính là quốc sư còn tại thế cũng không đỡ nổi."
"Chỉ tiếc độc này quý hiếm, chỉ có thể thúc giục trong chốc lát, nhưng cũng đủ làm đám tông môn đó tổn binh hao tướng, dù là kẻ cầm đầu cũng phải chịu thiệt không nhỏ."
"Đến lúc đó chúng ta xông ra, thế nào cũng phải giữ chân toàn bộ bọn chúng lại."
"Gầm—" Đám yêu quái thấy Vân Độc Lão Mẫu đã chuẩn bị vẹn toàn, tự nhiên là hưởng ứng.
Bằng không bị mấy đại tông môn bao vây, trừ những kẻ thân tín của Vân Độc Lão Mẫu, đừng thấy vừa nãy hò hét nhiệt tình, không chừng là đang định nhân cơ hội đào tẩu.
Ba vị đạo sĩ nghe vậy tự nhiên càng thêm tim đập chân run, da đầu tê dại, không ngờ tình thế đã nguy cấp đến mức này.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đang định dù có liều mạng cũng phải có ít nhất một người chạy thoát để báo tin cho tông môn.
Nhưng chưa kịp động thủ, liền nghe phía trước có tiếng nói: "Lão Mẫu, người trong này hình như đã c.h.ế.t một người."
Đại sảnh lập tức im bặt, thị nữ bên cạnh Vân Độc Lão Mẫu tiến lên xem xét: "Đúng là đã c.h.ế.t một người."
Nói rồi thô bạo kéo t.h.i t.h.ể ra: "Đồ vô dụng, một chốc cũng không chịu nổi."
Vân Độc Lão Mẫu khó xử nói: "Thế này thì phải làm sao? Thúc giục pháp trận cần phải có m.á.u tươi của người sống."
Bà ta ra vẻ như vậy, tự nhiên có kẻ thay bà ta giải quyết vấn đề: "Lão Mẫu không cần lo lắng, ở đây người sống có rất nhiều, lo gì không đủ một mạng người?"
Nhưng lời này vừa thốt ra, những người có mặt liền xôn xao. Nói cho cùng ở đây, con người vẫn thấp kém hơn yêu quái, Vân Độc Lão Mẫu thật sự muốn lấy một người ra hiến tế, họ cũng không có cách nào.
Lúc này, kẻ giỏi nịnh nọt liền quay về phía những người có mặt mà hô lên: "Có ai nguyện ý chủ động làm mồi dẫn thúc giục pháp trận không?"
"Lão Mẫu ngày thường đối xử với các ngươi không tệ, mấy năm nay mưa thuận gió hòa chẳng phải là nhờ Lão Mẫu che chở sao? Bây giờ Lão Mẫu gặp nạn, chính là lúc báo ân."
Vân Độc Lão Mẫu nghe vậy, thế mà cũng không phản đối, ngược lại còn cười như không cười nhìn về mấy hướng, xem ra đã sớm quyết định nhân cơ hội này để loại bỏ những kẻ chống đối.
Dưới trướng bà ta nhân thủ quá nhiều quá tạp, giống như bốn yêu tinh lười biếng còn có thể mặc kệ, nhưng không chừng bên trong có kẻ ăn cây táo rào cây sung, là nội gián của các tông môn, hoặc là có quan hệ mờ ám với các thế lực khác.
Vân Độc Lão Mẫu đang định chỉ điểm vài người ra, lúc này liền thấy một người từ hàng ghế sau nhảy xuống.
Đó là một nữ t.ử nhân gian dung mạo xinh đẹp, Vân Độc Lão Mẫu vừa nhìn thấy đã thấy khó chịu trong lòng.
Bà ta nhướng mày, hỏi: "Ồ! Ngươi nguyện ý à?"
Chúc Ương lại trực tiếp ném cái chén trong tay xuống đất: "Bà đây đến ăn tiệc, mẹ nó ngươi chuẩn bị cái gì thế này?"
Hóa ra chuyện đã đến nước này, ngươi mới nổi đóa gây sự chỉ vì cơm không lành canh không ngọt à?
Nói thật, những yêu quái và ác nhân ngồi đây, cũng không phải chưa từng thấy có người ném chén của Vân Độc Lão Mẫu.
Nhớ năm đó Vân Độc Lão Mẫu mới lập đỉnh núi, ép buộc yêu quái trong vòng ngàn dặm phải nhận mình làm lão đại.
Ban đầu bà ta đ.á.n.h đến tận cửa, một bên có tâm một bên vô ý, lại thêm chuyện xảy ra đột ngột, rất nhiều yêu quái cảm thấy lúc đó thua trận cúi đầu chỉ là kế sách tạm thời.
Vốn dĩ mọi người đều tự lập làm vua trên đỉnh núi của mình, cướp bóc người qua đường, hãm hại bá tánh dưới chân núi, kẻ có năng lực hơn thậm chí còn được dân ngu dâng lên đồng nam đồng nữ để cầu mưa thuận gió hòa, cuộc sống không thể dễ chịu hơn.
Đột nhiên trên đầu có thêm một lão đại, còn phải hàng năm đến tặng lễ, ai mà vui cho được?
Thế là lúc đó liền có mấy nhóm yêu tinh bàn nhau chặt phăng cái rễ cây già này đi, một là để trên đầu nhẹ gánh, hai là để thị uy trước mặt các yêu tinh trong vòng ngàn dặm.
Những yêu tinh có chút thâm niên ở đây đều nhớ rõ cảnh tượng ngày đó.
Cũng là những món ăn khó nuốt được dọn lên, mấy kẻ đó chẳng phải đã nhân cơ hội làm khó dễ sao?
Vớ lấy chén ném xuống đất, như một tín hiệu nổi dậy, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Chỉ riêng về mặt dàn binh bố trận, còn hoành tráng hơn bây giờ nhiều.
