Nữ Hoàng La Hét - Chương 365
Cập nhật lúc: 11/12/2025 00:07
Thấy ngoài vẻ kinh ngạc, họ cũng không có biểu cảm nào khác, cô lại càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Ba tên đệ t.ử bị bắt lúc trước cấp bậc không đủ, chẳng biết gì cả, nhận thức về sự việc chỉ dừng lại ở bề nổi.
Còn hai người này, tuy đã được dặn dò vài điều đặc biệt, nhưng trông cũng không giống người biết toàn bộ sự thật.
Thế này thì thú vị rồi đây.
Tiêu Dao T.ử nói với nội bộ rằng cô ăn cắp bí kíp, khi sư diệt tổ. Nhưng mấy lời của tà giáo, ai tin thì đúng là đồ ngốc, trong những vật dụng tùy thân của cô cũng chẳng tìm thấy thứ gì liên quan.
Thế mà Tiêu Dao T.ử lại không công bố chuyện cô đào tẩu, thậm chí còn không định rêu rao khắp nơi, lại còn bắt đệ t.ử trong môn phải hành sự kín đáo.
Chúc Ương đoán, một mặt là vì kết quả này có lợi cho kế hoạch của hắn, mặt khác, có lẽ hắn cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với Chúc Ương.
Nguyên nhân gì lại khiến mối quan hệ thầy trò, vốn được coi là tuyệt đối về mặt đạo đức ở thời cổ đại, trở nên gượng gạo như vậy? Tám phần là cô đã biết chuyện gì đó không nên biết.
Đây mới là chỗ oái oăm nhất của Trò chơi, sắp đặt một bối cảnh mù mờ, khiến cô phải đi dò la những chuyện mà "Chúc Ương" nguyên bản đáng lẽ phải biết trước khi có thể phá giải được tình thế.
Cô thậm chí còn nghi ngờ không biết cái Trò chơi khốn nạn này có phải đang muốn đổi từ thể loại kinh dị sang trinh thám hay không nữa.
Có điều, việc đám đệ t.ử Tiêu Dao Môn này không nắm rõ thông tin lại không ảnh hưởng đến việc cô lợi dụng sự chênh lệch đó.
Cô lùi lại, cười nói với hai người: "Ta nghĩ ý của Tiêu Dao T.ử đã quá rõ ràng rồi, hắn không muốn và cũng không dám để người thứ ba xen vào chuyện này."
"Cho nên các ngươi hiểu chưa? Đây là ván cờ giữa ta và hắn, hai người các ngươi—"
Cô không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Hai người các ngươi biến đi đâu cho mát.
Hai kẻ tự cho mình là đại diện chính thống của tông môn đến tham gia tuyển chọn không khỏi cảm thấy uất nghẹn. Không chỉ vì kẻ phản đồ này chẳng hề có chút áy náy hay kiêng dè, mà còn tỏ ra như thể mình mới là người nắm đằng chuôi.
Càng cay hơn là, cả hai đều thuộc hàng tinh anh nhất trong thế hệ này, vậy mà bây giờ xem ra, họ chẳng biết một chút gì về màn kịch phản bội sư môn này cả.
Hai người đều không ngốc, vừa nghe Chúc Ương nói vậy liền biết giữa cô và sư tôn có một sự ăn ý ngầm nào đó, nhưng họ lại không hề hay biết.
Đến một kẻ phản đồ còn biết nhiều hơn họ, điều này khiến họ vô cùng khó xử.
Hơn nữa, Chúc Ương mở miệng ra là "Tiêu Dao Tử", trong mắt không hề có chút kính trọng nào đối với sư tôn.
Nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ, họ cũng không dám vạch mặt Chúc Ương, làm lộ ra chuyện nội bộ Tiêu Dao Môn lục đục, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.
Dù vậy vẫn có chút không cam lòng, chỉ đành cười lạnh nói: "Tiêu Dao Tử? Ngươi đối với ơn dưỡng d.ụ.c của sư tôn đúng là cầm lên được thì cũng buông xuống được nhỉ."
Chúc Ương liền cười: "Đương nhiên là không rồi, ta đây chẳng phải cũng đang nỗ lực dùng thân phận đệ t.ử trong môn để tranh thủ vinh dự cho ông ta sao? Chính là để công chuộc tội, cầu xin sư tôn tha thứ đấy."
Miệng cô nói những lời hay ý đẹp, nhưng biểu cảm lại không hề có chút thành ý nào, thế mà lại khiến hai người kia không thể không suy nghĩ nhiều.
Bởi vì theo lối tư duy của họ, nếu chuyện này xảy ra với mình, đây đúng là một cách để lấy lòng sư tôn, khiến ông hồi tâm chuyển ý và chấp nhận lại mình.
Chỉ có thể nói, cách biệt trong tư duy đôi khi thật sự tai hại. Chúc Ương chẳng làm gì cả, hai người kia đã có chút d.a.o động.
Lúc này, mọi người cũng đã đến đông đủ, trong đó có cả Huyền Cơ T.ử và những người mà cô đã gặp ở chỗ Vân Độc Lão Mẫu.
Chúc Ương mỉm cười gật đầu với họ từ xa, đối phương cũng đáp lễ lại, trông cô chẳng khác nào một tiểu bối rất biết cách xã giao.
Không lâu sau, một đội đạo sĩ mặc đạo bào màu trang nhã bước vào, ai nấy đều thần sắc trang nghiêm, khí chất nghiêm nghị.
Những người này không phải là thuộc hạ của quốc sư tiền nhiệm, nhưng một khi quốc sư mới lên ngôi, họ sẽ trở thành người của quốc sư.
Lúc này, họ đóng vai trò giám khảo và trọng tài cho cuộc tuyển chọn. Sau khi họ sàng lọc, chỉ còn lại vài vị cuối cùng mới có tư cách diện kiến hoàng đế.
Có điều Chúc Ương nghe nói hoàng đế ở đây là một kẻ ngu ngốc, may mà dưới trướng có quan viên đắc lực, mấy năm gần đây lại mưa thuận gió hòa, tuy vài nơi có yêu quái hoành hành.
Nhưng không biết có phải vì đặc tính của thế giới này hay không, mà lại không có chiến loạn.
Thù trong giặc ngoài tạm thời đều không có, nuôi mấy đời hoàng đế ăn hại cũng chẳng phải là vấn đề.
Nói cách khác, nếu nói một cách nghiêm túc thì người bảo vệ quốc gia không chỉ có quân đội, mà giới Huyền môn mới là lực lượng chủ chốt để đối phó với tai ương.
Cho nên đây cũng là lý do vì sao thời đại này lại tạo điều kiện cho giới Huyền môn hưng thịnh, bởi vì mối đe dọa chính đến từ yêu quái.
Những người có mặt ở đây đều là những nhân vật hàng đầu của giới Huyền môn, tự nhiên không cần đối phương phải ra oai phủ đầu làm gì.
Thấy người ra tới, tiếng bàn tán trong sân liền im bặt.
Người dẫn đầu trong đội đạo sĩ đó kính cẩn hành lễ với mọi người trong sân: "Chư vị tiên sư một đường vất vả."
Giọng nam t.ử này ôn hòa, ngữ điệu không nhanh không chậm, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.
Sau vài câu xã giao, khi vào vấn đề chính, cách nói chuyện của đối phương lại đột ngột thay đổi—
"Chư vị, tính đến hiện tại, số người tham gia tranh ngôi quốc sư là năm mươi bảy vị. Bần đạo nói thẳng, con số này quá nhiều."
"Cho nên vòng này, ta sẽ chỉ chọn hai mươi người đi tiếp. Lời thừa không cần nói nhiều, bắt đầu đi!"
Theo lý mà nói, những người ngồi đây ở tông môn của mình đều là những nhân vật hô mưa gọi gió, lúc này lại bị một tiểu bối sàng lọc tuyển chọn.
Kẻ nào kiêu ngạo một chút, sớm đã lộ vẻ bất mãn, nhưng không một ai lên tiếng phản đối.
Thứ nhất, ngôi vị quốc sư quá hấp dẫn. Một khi đoạt được, không chỉ tông môn của mình sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất tông, mà thực tế hơn, hoàng đế hiện tại lại ngu ngốc, quyền lực của quốc sư tự nhiên sẽ lớn chưa từng có.
Trở thành quốc sư tương đương với việc khống chế cả một quốc gia, so với việc lên ngôi cửu ngũ cũng chỉ khác nhau về hình thức.
Thứ hai, những người này tuy trông còn trẻ, nhưng thực lực lại không thể xem thường, thật sự không cần thiết phải chấp nhặt.
Nhưng khi các vị Thiên sư nghe được đề bài, liền biết những người này không chỉ nói suông.
"Đương nhiên tại hạ đạo hạnh có hạn, phán quyết e là khó lòng phục chúng. Ta tính một chút, số người ở lại vừa hay là một phần ba tổng số người hiện tại."
"Vậy thì, xin mời các vị tiên sư, ít nhất hãy đuổi hai đối thủ cạnh tranh ra khỏi căn phòng này!"
Mọi người nghe vậy liền ồ lên, đám người của Quốc sư phủ này đúng là tính toán hay thật, việc đắc tội người khác đều đẩy hết cho bọn họ tự làm.
Trong giới Huyền môn, các đại môn phái phần lớn vẫn giữ vẻ hòa thuận bề ngoài. Đã là danh môn chính phái, hành sự không thể quá trơ tráo được.
Phần lớn những người ở đây tuổi tác không nhỏ, lại gần như là thế hệ có bối phận cao nhất trong giới Huyền môn, bắt họ phải gào thét tranh đấu như đám trẻ trâu sao?
Nhưng ngôi vị quốc sư quá hấp dẫn, đối thủ cạnh tranh trước sau gì cũng phải loại bỏ, ý đồ của đối phương họ cũng hiểu rõ.
Quốc sư quả thật không nên có quan hệ quá mật thiết với tông môn, trách mấy tiểu bối này cũng vô dụng, bọn họ không có lá gan lớn như vậy.
Tất cả các bài kiểm tra hẳn đều do lão quốc sư quá cố sắp đặt, nếu muốn làm truyền nhân của người ta thì phải tuân theo quy tắc của người ta.
Phần lớn những người ở đây đều đã công thành danh toại, có thân phận địa vị, đột nhiên nghe nội dung tuyển chọn này.
Vài lão nhân tiên phong đạo cốt trong số đó liền phe phẩy phất trần, đứng dậy—
"Chư vị! Nếu đã như vậy, chúng ta hãy đặt ra quy tắc, để không làm mất đi phong thái quân tử."
Đang định đề nghị tự do lựa chọn đối thủ, đôi bên đồng ý thì giao đấu, thắng thua công bằng, không thẹn với lương tâm.
Đây mới là phong thái mà những người bậc này nên có.
Nhưng lời còn chưa nói xong, một bên đã vang lên hai tiếng "loảng xoảng" vang dội.
Mọi người quay đầu lại, liền thấy hai người đàn ông thân hình cao lớn ầm ầm ngã xuống đất, mà cả hai vừa hay đứng ở hai bên Chúc Ương của Tiêu Dao Môn, người vừa mới ra oai lúc nãy.
Chỉ thấy Chúc Ương như không có chuyện gì xảy ra, một tay xách một người, hai gã đàn ông trung niên cộng lại hơn ba trăm cân mà cứ như hai con gà con trong tay cô.
Đi đến cửa, cánh cửa lớn đột nhiên tự động mở ra, Chúc Ương giơ tay ném một cái liền quăng cả hai ra ngoài.
Lúc quay về, cô dẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì ra là gã tán tu bị cô đập bẹp dí lúc trước, lúc này mới nhớ ra: "Ồ, ta lại quên mất tên này, vốn dĩ chỉ cần đ.á.n.h bay thêm một người là đủ rồi."
Nói rồi ngẩng đầu cười với mọi người: "Xin lỗi nhé, chỗ ta lỡ tay đập bay thêm một người, nghĩa là tài nguyên còn lại của các vị lại thiếu đi một phần rồi."
Lôi tên kia từ dưới sàn nhà lên rồi ném ra cửa, phảng phất như câu xin lỗi đó cũng chỉ là nói cho có lệ.
Tiếp theo, cô đi vào một vị trí bên cạnh đại sảnh ngồi xuống, giơ tay với đám người đang im phăng phắc: "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, các vị cứ tự nhiên."
Còn tự nhiên nỗi gì nữa, nhịp điệu đã bị phá hỏng hết rồi.
Vốn dĩ, nếu bên kia để họ tự giải quyết, tuy sẽ đắc tội người khác, nhưng không gian để thao túng cũng sẽ lớn hơn.
Những lão cáo già đó chính là đang tính toán như vậy.
Chỉ cần loại bỏ đủ số người thừa, vậy thì loại bỏ thế nào, dùng phương pháp gì, đều là chuyện họ tự quyết định.
Văn đấu hay võ đấu đều được, nói là mời nhau giao đấu, nhưng kẽ hở bên trong lại rất nhiều.
Các tông môn lớn có quan hệ tốt có thể liên hợp lại để loại trừ kẻ khác không? Những tán tu không có bối cảnh có bị hy sinh đầu tiên không? Đạo hữu bối phận nhỏ tiền đồ rộng lớn, rèn luyện một phen là được rồi, có thể đến được hội trường này đã là vinh dự vô thượng.
Sao nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với trưởng bối cùng thế hệ với sư phụ, sư tổ của mình sao? Có kẻ tự thấy cơ hội đoạt giải không lớn, có thể trực tiếp dùng lợi ích trao đổi để người ta từ bỏ không?
Nói trắng ra là, chờ họ đạt được sự đồng thuận, vậy thì tán tu, tiểu bối và các tông môn nhỏ sẽ là vật hy sinh đầu tiên.
Chúc Ương không nói hai lời, trước tiên giành lấy tư cách cho mình. Những người khác dù phản ứng không nhanh bằng cô, nhưng cũng biết đạo lý ra tay trước thì chiếm lợi thế.
Vài tán tu và đệ t.ử trẻ tuổi không ngốc, thấy vậy cũng lập tức không câu nệ đối thủ, thuận thế chọn ngay người trước mặt mà lao vào chiến đấu.
Trong phút chốc, khung cảnh hoàn toàn không có vẻ trang nghiêm như đám cáo già dự đoán, trở nên hỗn loạn vô cùng, tính toán của họ cũng tan thành mây khói.
Tệ hơn nữa là, theo các cuộc giao đấu lan rộng, người lần lượt ngã xuống, lúc này thật sự là kẻ đông mà của khó.
Ngay cả vài người trông có vẻ thanh cao thoát tục nhất cũng có chút không giữ được bình tĩnh.
Chúc Ương ngồi một bên, tay cầm một chiếc quạt xương thưởng thức, dường như rất hài lòng với cảnh hỗn loạn trước mắt.
Bắt cô phải tuân theo quy tắc của người khác ư? Điên à? Chờ đám người kia kết thành đồng minh, mọi chuyện sẽ không còn vui nữa.
Hơn nữa cô đang vội, đâu có rảnh xem họ đấu võ mồm đổi chác tài nguyên?
Theo lý mà nói, người đã có được tư cách đi tiếp vẫn sẽ trở thành mục tiêu của người khác. Ngươi xử lý hai người, không có nghĩa là không ai có thể xử lý ngươi.
Có điều, lại chẳng có ai đến chọn Chúc Ương. Bởi vì phong cách bá đạo, một lời không hợp là ra tay của cô, cái tốc độ khiến người ta còn chưa kịp thi triển bản lĩnh đã kết thúc trận đấu, thật sự quá khó giải quyết.
Đấu tay đôi còn đỡ, lúc này còn phải đề phòng đối thủ sau lưng, chọn cô thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Dù chính cô đã phá hỏng tất cả, không ít người thầm hận trong lòng, cũng chỉ có thể than một tiếng hậu sinh khả úy.
Chúc Ương cứ ngỡ sự bình tĩnh này có thể kéo dài đến vòng thứ hai, ai ngờ đột nhiên cảm giác một luồng gió mạnh ập về phía mình.
Chúc Ương quay đầu né tránh, liền nghe tiếng đá phiến nứt toác trên mặt đất.
Cô quay đầu lại, thấy nữ tu của Tiêu Dao Môn đang đứng cách đó không xa nhìn mình, trong tay là một cây roi dài màu trắng bạc, linh hoạt như một con rắn sống dưới sự điều khiển của nàng.
Chúc Ương cười cười: "Vũ khí không tồi!"
Nói thì nói vậy, nhưng cô đến cả việc dịch ghế ra cũng không thèm, thái độ coi thường đó làm nữ tu c.ắ.n chặt răng.
Nàng cất cao giọng nói: "Chúc sư tỷ, nghe nói ngài đã đ.á.n.h bại Vân Độc Lão Mẫu, thật khiến ta khâm phục không thôi. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này tu vi đã tăng tiến, còn nhớ lần đại bỉ trong tông môn trước đây, ta cũng chỉ kém ngài và đại sư huynh một bậc."
"Vì thế ta ngày đêm khổ tu, lần này gặp lại Chúc sư tỷ, tuy rằng... nhưng vẫn mong sư tỷ chỉ giáo, xem ta có tiến bộ hay không."
Chúc Ương liếc mắt nhìn nam tu bên kia, hắn đang dây dưa với một tán tu và một lão giả, hai chọi một mà vẫn không hề rơi vào thế hạ phong, có thể thấy thực lực không cùng đẳng cấp với ba tên hôm qua.
Từ lời của những người này có thể biết, thế hệ đệ t.ử này của Tiêu Dao Môn, Chúc Ương và vị đại sư huynh kia là những người xuất sắc nhất, bởi vậy mới được giao trọng trách.
Nữ tu này chỉ yếu hơn "Chúc Ương" một bậc, vậy thì thực lực cũng không thể xem thường, Chúc Ương chỉ cần nhìn tu vi ngưng tụ trên người đối phương là biết.
Không phải như con ngốc bị bắt trong ba tên kia, bản lĩnh thì không có hai lạng, mà lòng ghen tị lại không nhỏ, chỉ biết làm trò tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.
Chúc Ương hỏi: "Sao nào, người đi theo cũng có thể tham chiến à?"
Nữ tu nói: "Bên trên cũng không có cấm."
Nàng liếc nhìn đám đạo sĩ đang ngồi ngay ngắn trên đài cao, lại nói: "Thấy Chúc sư tỷ vừa rồi hành sự dứt khoát, sao nào, bây giờ tình cảnh an nhàn rồi lại không dám?"
Chúc Ương lười biếng cười: "Cũng không hẳn, chỉ là hai người các ngươi đều phải cùng ta vào vòng cuối, lỡ bây giờ ta đ.á.n.h ngươi tàn phế, làm tên kia phân tâm rồi thua cuộc, chẳng phải ta lại phải ra tay giúp hắn sao? Phiền phức lắm!"
