Nữ Hoàng La Hét - Chương 413
Cập nhật lúc: 11/12/2025 01:00
Mối thù với gã 'Hoàng Đế' trong Trò chơi Vô Hạn, nàng vẫn chưa quên.
Người đó đâu phải là người chơi cao cấp tầm thường, mà là một trong năm trụ cột lớn nhất của Trò chơi ấy.
Nói đúng ra thì lúc đó nàng cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng xét cho cùng, đó là nhờ nàng đã lợi dụng luật chơi, sự cạnh tranh giữa cái game ch.ó c.h.ế.t này và Trò chơi Vô Hạn, cùng với sự đề phòng của Trò chơi Vô Hạn đối với các đại lão khác, nên hắn mới phải kiêng dè.
Nếu không thì đừng nói là Hoàng Đế, chỉ cần một tên lâu la dưới trướng hắn cũng đủ sức bóp c.h.ế.t nàng.
Chúc Ương tuy đã toàn thây rút lui, lại còn chọc đúng chỗ ngứa của đối phương khiến hắn tức đến lộn ruột, nhưng nàng không thỏa mãn với mấy chiến thắng võ mồm.
Thứ nàng muốn là phải vả sưng mặt đối phương một cách không thể chối cãi, từ trong ra ngoài. Cho nên trong cuộc thi đấu này, ngoài Hoàng Đế ra, những tuyển thủ khác đều không lọt vào mắt nàng.
Lộ Hưu Từ cũng chẳng bận tâm việc nàng đặt mục tiêu quá cao, dù sao đến lúc đó cũng là thi đấu đồng đội, chứ đâu phải đấu đơn.
Hắn đã từng chạm trán với Hoàng Đế, thậm chí hai người còn từng trực tiếp đối đầu, chẳng qua là vì lợi ích nên mới bắt tay nhau, không cần phải tranh hơn thua.
Nói cho cùng, hai người chơi đỉnh cấp của hai Trò chơi, nếu không có đủ mồi câu hấp dẫn, sao có thể thật lòng thật dạ mà lao vào một cuộc chiến vô bổ?
Lúc trước hắn cũng biết Chúc Ương từ Trò chơi Vô Hạn trở về có nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó tâm trí nàng toàn đặt vào sự hưng phấn khi quét sạch phó bản, chuyện của Hoàng Đế chỉ lướt qua, không khiến hắn để tâm.
Bây giờ xem ra, chuyện đó ảnh hưởng đến nàng còn lớn hơn hắn tưởng.
Lộ Hưu Từ ôm lấy nàng: "Em cũng đừng quá coi trọng tên đó, hắn cũng chỉ đến thế thôi. Thay vì cứ nhìn chằm chằm hắn làm mục tiêu, chi bằng nhìn anh đây này, anh chắc chắn mạnh hơn hắn."
Chúc Ương ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Chờ em cảm thấy đủ sức, nhất định sẽ đấu với anh một trận trước."
Khoan đã, hắn vừa không muốn bạn gái mình lúc nào cũng nhìn chằm chằm một thằng đàn ông khác, nhưng cũng không muốn ánh mắt nàng nhìn mình lúc nào cũng như đang mài d.a.o soàn soạt.
Hiển nhiên bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Kể em nghe về những người chơi cao cấp đáng chú ý của các Trò chơi khác đi," Chúc Ương nói.
Tuy mục tiêu của nàng là Hoàng Đế, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không trở thành mục tiêu của người khác, nàng không phải loại chỉ biết tiến mà không biết lùi.
Lộ Hưu Từ nghĩ ngợi một lúc: "Cái Trò chơi Cực Đoan lần trước đến chỗ chúng ta tuyển người ấy, bọn họ nhìn chung khá yếu."
"Người chơi sơ cấp của họ đúng là đã hành cho không ít người chơi trung cấp bên mình ra bã, chuyện này em biết rồi chứ?"
"Biết!" Chúc Ương gật đầu, đặc biệt là người da độc, người đá và đám á nhân dung hợp gen động vật, quả thật là được trời ưu ái.
"Nếu em không lên cấp nhanh như vậy, bây giờ vẫn còn ở màn chơi trung cấp, thì lúc thi đấu mà gặp phải người chơi bên đó đúng là phải cẩn thận. Nhưng ở màn chơi cao cấp thì..."
Lộ Hưu Từ cười cười, lộ ra vẻ châm chọc như có như không: "Cấp bậc càng cao, khoảng cách giữa họ và chúng ta càng lớn. Tài nguyên thiếu thốn là một chuyện, mấu chốt là người chơi cũng giống Trò chơi, tâm tính và ngộ tính đều cực kỳ hẹp hòi, dù có cơ duyên bày ra trước mắt cũng dễ dàng bỏ lỡ."
"Người duy nhất làm anh có chút ấn tượng, ngược lại là một người chơi nữ. Cô ta là con lai giữa người da độc và người cá, cha mẹ cũng đều là người chơi. Hai chủng tộc không ở cùng một thế giới, chỉ có người chơi mới có cơ hội giao thoa, nhưng có thể sinh ra con cái cũng là một kỳ tích."
Rốt cuộc, chưa nói đến độc tính của người da độc, còn có cả rào cản sinh sản nữa.
"Cô ta không phải được tạo ra bằng công nghệ, mà là sinh tự nhiên, kết hợp ưu điểm của cả cha và mẹ, thiên phú và ngộ tính đều không tồi, được xem là một trong những người chơi tiêu biểu của Trò chơi Cực Đoan."
Chúc Ương gật gật đầu, đúng là không tồi, nếu không phải đặc tính chủng tộc của người da độc làm mất hết cả lãng mạn.
Loại kết hợp ưu thế của hai chủng tộc, lại sinh ra với xác suất cực thấp này, quả thật chính là mô-típ thân thế của nhân vật chính.
"Còn gì nữa không? Không thể nào chỉ có ba Trò chơi được chứ?"
Lộ Hưu Từ nghe nàng hỏi dồn, sắc mặt thoáng chốc có chút khó nói: "Cũng... cũng không phải, đương nhiên là còn những cái khác."
"Bản chất của mấy Trò chơi đó kỳ quặc lắm à?" Chúc Ương nhìn biểu cảm của hắn liền nghi ngờ.
Lộ Hưu Từ gật gật đầu: "Nói thế nào nhỉ, giữa các Trò chơi cũng có một chuỗi khinh bỉ."
"Tuy Trò chơi Cực Đoan so với Trò chơi của chúng ta và Trò chơi Vô Hạn chỉ đáng làm đàn em, nhưng ít nhất ba Trò chơi này cũng đàng hoàng nghiêm túc, con đường của người chơi cũng chỉ có một, đó là trở nên mạnh hơn."
"Khoan đã, đàng hoàng nghiêm túc?" Chúc Ương nhướng mày, chúng ta đang nói về cùng một cái game ch.ó c.h.ế.t đấy chứ?
Cái game ch.ó c.h.ế.t kia vừa mới phải dùng logic thông thường để lấp l.i.ế.m cái mớ hỗn độn khổng lồ mà Chúc Ương để lại, bận đến rụng cả lông.
Kết quả vừa xong việc đã nghe thấy mình bị khinh bỉ, lập tức không chịu nổi.
Chúc Ương nghe thấy tiếng lẩm bẩm như mèo bị giẫm đuôi, chẳng thèm để ý, còn bồi thêm một dao: "Rõ ràng là rất ngu mà."
"Phụt..."
Lộ Hưu Từ cảm thấy gã này cũng thật đáng thương, hắn nghe Chúc Ương miêu tả là biết màn chơi vừa rồi khó nhằn thế nào.
Thế là lương tâm trỗi dậy, nói giúp cái game ch.ó c.h.ế.t một câu: "Ừm! So với mấy cái còn lại, em sẽ thấy cái game ch.ó c.h.ế.t này đã được xem là nghiêm túc đàng hoàng rồi."
Tiếp theo, qua lời miêu tả của hắn, Chúc Ương mới biết.
Cái game ch.ó c.h.ế.t, Trò chơi Vô Hạn, và Trò chơi Cực Đoan, ba cái này được xem là dòng chính, sở hữu nhiều tài nguyên, năng lực lớn, thậm chí đối với thế giới phó bản còn là sự tồn tại như Thiên Đạo.
Nếu ví như game online ngoài đời thực, thì chúng chính là những siêu phẩm của các công ty lớn hàng đầu, những tựa game b.o.m tấn phổ biến khắp thế giới.
Còn các Trò chơi khác, quy mô và quyền lực giảm dần, chuỗi sinh thái thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được. Thậm chí t.h.ả.m nhất có thể ví như mấy game lậu không ai thèm ngó tới, đồ họa, quy tắc, âm thanh đều tệ hại.
Thậm chí có vài Trò chơi vì tư chất thấp, không thể sàng lọc người chơi trên diện rộng, ngay cả thế giới để chọn cũng chỉ có thể vớt vát những gì còn sót lại trong không gian của ba Trò chơi lớn, có thể thấy sự tồn tại của chúng đáng thương đến mức nào.
Nhưng người chơi của những Trò chơi này ít cũng có cái lợi của ít, chúng có thể dồn hết tài nguyên để bồi dưỡng người chơi mà mình coi trọng.
Mỗi lần thi đấu cũng không phải không có người chơi của các Trò chơi nhỏ có thể tỏa sáng.
Nhưng nói cách khác, đối với những Trò chơi đó, đây cũng là một canh bạc, nếu chọn sai người, toàn bộ tài nguyên đầu tư giai đoạn đầu coi như mất trắng.
Đương nhiên đây là nói đến những Trò chơi hẹp hòi nhất, theo thứ bậc giảm dần, có những Trò chơi cũng chỉ kém ba Trò chơi lớn một chút.
"Ý anh là, chủ đề của các Trò chơi đó rất kỳ quái, nên em có gặp phải loại người chơi nào cũng đừng quá kinh ngạc."
"Ví dụ, có những Trò chơi thiên về yêu đương, mặc dù phần thưởng thông quan là để bản thân mạnh lên, và không ít phó bản cũng liên quan đến vũ lực."
"Nhưng ý nghĩa chính của Trò chơi quyết định phong cách hành sự của người chơi. Rất nhiều người đã quen dựa vào EQ và mị lực để giải quyết vấn đề, ít nhiều đều có chút..."
Chúc Ương nháy mắt đã hiểu, luyến ái não chứ gì!
Trò chơi muốn chọn người phù hợp với mình, hoặc nói là phù hợp với điều kiện sàng lọc, vòng đầu tiên này ít nhiều đã có thể xác định phong cách chung của người chơi.
Ví dụ như cái game ch.ó c.h.ế.t này là chọn những người may mắn nhặt lại được một mạng, suýt c.h.ế.t một lần, ít nhiều cũng sẽ có cái nhìn thoáng hơn, cho nên không khí chung của Trò chơi không quá gay gắt tàn khốc.
Điều kiện sàng lọc của Trò chơi Vô Hạn là những người đã từng g.i.ế.c người. Không phải tất cả những người g.i.ế.c người đều là kẻ ác, nhưng đó dù sao cũng là một tiền lệ, cho nên sự cạnh tranh giữa những người chơi của Trò chơi Vô Hạn tàn khốc và âm hiểm hơn nhiều.
Hơn nữa những người có được sức mạnh như vậy căn bản không thể thả họ về hiện thực, nhân cách tội phạm dù Trò chơi có dùng bao nhiêu thủ đoạn để hạn chế, vẫn có thể tìm ra lỗ hổng để phá hoại sự ổn định của xã hội.
Cho nên Trò chơi Vô Hạn cũng không dễ dàng gì.
Trò chơi Cực Đoan thì khỏi phải nói, cứ nói đến loại game tình yêu này đi.
Chủ đề của nó đã quyết định điều kiện sàng lọc không giống người thường. Theo Lộ Hưu Từ phỏng đoán, rất có khả năng không ít người chơi trước khi vào Trò chơi chính là loại luyến ái não, yêu đương mà không cần bận tâm đến hiện thực hay bất kỳ điều kiện nào.
Đương nhiên không thể nói như vậy là sai, tình yêu dù sao cũng là một điều tốt đẹp, nếu không làm tổn thương người khác thì tự nhiên không có vấn đề gì, chẳng lẽ ai cũng phải sống theo một khuôn mẫu hay sao?
Nhưng loại người chơi này sau khi vào Trò chơi, giá trị quan của bản thân và Trò chơi lại hợp nhau đến lạ, nếm được vị ngọt do tình yêu mang lại.
Rất nhiều chuyện chỉ cần chinh phục đàn ông/phụ nữ là có thể làm được, tại sao phải tự mình nỗ lực?
Trò chơi lại không thể trực tiếp nói với những người chơi không phải cấp cao rằng: "Mẹ nó đừng có lãng mạn nữa, sau này còn phải đ.á.n.h nhau đấy, nhận được phần thưởng thì đừng có nghĩ đến việc làm màu tạo hiệu ứng Mary Sue, tập luyện đi đồ khốn."
Ba Trò chơi chính không chấp nhận loại người chơi này làm trao đổi sinh, các Trò chơi cùng đẳng cấp thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Thế là đến lúc thi đấu, bi kịch xảy ra.
Bi kịch không chỉ dành cho loại người chơi đó, mà còn cho cả những người gặp phải họ.
Lộ Hưu Từ một lời khó nói hết: "Bọn họ cũng không phải là không có bản lĩnh, nhưng đã quen với cách giải quyết vấn đề đó rồi. Đến lúc sinh t.ử c.h.é.m g.i.ế.c, vẫn còn nghĩ đến việc quyến rũ đối thủ."
Nhưng mà họ là người chơi nghiêm túc! Ai có thể trở thành người chơi cao cấp mà ý chí không kiên định chứ?
Hắn đã từng gặp một người chơi nữ của game tình yêu, bị đ.á.n.h đến gần c.h.ế.t mà còn cố tạo dáng, để lộ ra gương mặt đẹp đến thê lương và bờ vai ngọc ngà.
Tưởng rằng hắn sẽ chấn động, kinh ngạc, rồi bừng tỉnh nhận ra trên đời lại có một cô gái vừa cứng cỏi vừa đẹp đến thê mỹ như vậy.
Thấy hắn không hề d.a.o động, cô ta còn tỏ ra thế giới quan sụp đổ, kinh ngạc vì nghi ngờ năng lực và mị lực của mình bị hạn chế.
Không phải chứ, chị đại ơi, đây là trận đấu nghiêm túc, chúng ta là người chơi, không phải NPC có thể công lược trong Trò chơi của chị.
Hơn nữa hắn là người có bạn gái, tuy lúc đó còn chưa quay lại, đang trong thời kỳ làm một tên si tình kiêm biến thái theo dõi, chạy đến thành phố đại học của Chúc Ương.
Chuyện này bây giờ hắn cũng không dám kể cho Chúc Ương nghe, cũng là lúc đó hắn mới hiểu, hóa ra có những thứ phải đặt cạnh nhau mới thấy được sự khác biệt.
Trước kia chỉ cảm thấy cái game ch.ó c.h.ế.t này ngu ngốc, làm người chơi còn phải lo lắng cho nó, nhưng từ sau khi trải qua chuyện đó.
Lộ Hưu Từ liền không còn yêu cầu gì nhiều với nó nữa, ít nhất nó là một Trò chơi nghiêm túc.
Đương nhiên đây chỉ là ví dụ, cũng không chỉ giới hạn ở loại hình này, còn có đủ loại chủ đề kỳ quái khác.
Trong lúc đó hắn lại kể thêm vài ví dụ, làm Chúc Ương cười đến sắp ngất đi.
Nàng ngã vào người Lộ Hưu Từ: "Nói cách khác, may mà lúc trước con tiện nhân Chu Lệ Na kia nhận được tư cách tuyển chọn của cái game ch.ó c.h.ế.t này, nếu nó mà nhận được tư cách của game Mary Sue, thì bây giờ em đã sớm có hậu cung ba ngàn rồi."
Nụ cười trên mặt Lộ Hưu Từ lập tức biến mất: "Vậy thì anh sẽ phá nát cái Trò chơi đó."
Không đùa đâu, một đại lão chống đỡ cả một Trò chơi đỉnh cấp, muốn phá nát một Trò chơi nhỏ không ra gì thật sự không phải là không có khả năng.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn có chuyện tốt như vậy, Chu Lệ Na cũng sẽ không nhường cho em đâu."
Hai người cứ thế vừa đùa vừa thảo luận nửa ngày, ăn xong bữa tối Lộ Hưu Từ mới đưa nàng về nhà.
Nhưng lần này về nhà, nàng lại thấy bốn người, chính là mấy thần tượng đang nổi mà nàng đã cứu trên núi tuyết, nghe nói sau đó đã từng đến nhà nàng ghé thăm một lần.
Thấy nàng về, mẹ Chúc nói: "Con thật là, ra ngoài chơi mà điện thoại lại không gọi được, mấy đứa nhỏ chờ con cả nửa ngày rồi đấy."
Bốn người thấy nàng, mắt sáng lên, vội đứng dậy chào hỏi, rồi nói với mẹ Chúc: "Không sao đâu ạ, vốn dĩ là bọn cháu không mời mà đến."
Chúc Ương cười đầy ẩn ý, đúng là kiên trì thật.
"Là các cậu à!" Chúc Ương cũng không giả vờ không nhớ.
Tuy lúc đó là Lễ Tình Nhân, trên ngọn núi tuyết đen kịt, tuyết rơi trắng xóa, mấy kẻ xui xẻo này bị nhốt ở đó, sau đó Chúc Ương và Lộ Hưu Từ cứu mấy người bị ngã xuống hố, rồi tìm xe tuần tra của khách sạn đưa đi.
Nhưng người ta đã đến tận nhà lần thứ hai, lại là người của công chúng, biết rõ mà giả vờ hồ đồ thì cũng không hay.
Huống hồ Chúc Ương cũng không có kiên nhẫn để dây dưa mấy chuyện không đâu.
Bốn người nghe Chúc Ương nói vậy, ánh mắt lại sáng lên, họ chỉ sợ Chúc Ương đã không còn ấn tượng gì về mình.
Thấy Chúc Ương nói vậy, họ vội nói: "Vốn dĩ đã sớm muốn đến thăm, nhưng công việc không sắp xếp được thời gian."
"Hiểu mà! Nghệ sĩ mà." Chúc Ương cười cười: "Nói đúng hơn là các cậu tự mình đến cửa đã làm tôi ngạc nhiên rồi. Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, để trợ lý hoặc người đại diện nói một tiếng cũng được."
"Yên tâm, biết các cậu là người của công chúng phải chú ý hình tượng, chuyện đó tôi sẽ không nói ra ngoài đâu."
Bốn người vội vàng xua tay: "Haiz! Ơn cứu mạng mà, trời tuyết lớn lạnh như vậy, núi hoang không một bóng người, nếu thật sự phải ở đó cả đêm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
"Chuyện này mà còn để người khác làm thay, thì chúng cháu đúng là quá không biết điều."
"Hơn nữa, chuyện này có gì mà không thể nói ra ngoài chứ, vừa hay để cảnh tỉnh giới trẻ, đừng có không biết trời cao đất dày mà đi tìm c.h.ế.t."
Lời này bất kể có bao nhiêu phần thật lòng, nghe quả thật rất dễ chịu.
Mẹ Chúc cũng vậy, vì trong nhà có tiền, bà cũng từng đầu tư vào mấy bộ phim thần tượng và gameshow đang thịnh hành.
