Nữ Phụ Tu Tiên - Ta Luyện Đan Chỉ Để Nuôi Con - Chương 60 【vượt Ngục】
Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:12
Giọng nàng khàn đi một cách khác thường. Quả nhiên ngay sau đó, mọi người thấy nàng lật người lại, giơ tay lên, đầu ngón tay vận linh lực điểm vào vị trí cổ họng mình.
Nàng dùng linh lực cưỡng ép bức ra một lá phù giấy mắc trong cổ họng. Trên lá phù ấy vẫn còn dính vết m.á.u của nàng.
“Trên này có lưu lại linh lực của nhị đương gia,” Ngu Ngưng khó nhọc đi tới bên cạnh Tống Ly, lại dùng linh lực của mình kích hoạt lá phù, “xích sắt chỉ cần tiếp xúc với linh lực của hắn là có thể mở ra.”
Tống Ly nhìn những vết thương trên người nàng, không biết Ngu Ngưng đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới thu thập được chút linh lực này. Để ép nhị đương gia ra tay, nhằm thu lấy linh lực, nàng mới chọn cách đi trộm đồ.
Tống Ly khẽ cau mày: “Cần gì phải liều đến mức này?”
Chiêu này thực sự quá mạo hiểm. Nếu nhị đương gia chỉ cần một ý niệm khác đi, trực tiếp đ.á.n.h c.h.ế.t Ngu Ngưng thì sao?
Lời hẹn với Phong Tranh quận sẽ không bao giờ có thể thực hiện, mà Tống Ly cũng vĩnh viễn không biết được, nàng đã c.h.ế.t chỉ để giúp mình trốn khỏi nơi này.
Ngu Ngưng chỉ nhẹ nhàng cười, dường như chẳng hề cảm thấy những vết thương trên người đau đớn đến thế.
“Ngươi nói xem, sang năm tới tiết thả diều, nếu ngươi không thể trở về đó tham dự, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?”
Nàng chậm rãi nói, vừa từ từ tháo xích sắt trên người Tống Ly.
Ngay khoảnh khắc đó, Tống Ly cảm nhận được linh lực trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển trở lại. Trong lòng bàn tay nàng lập tức tuôn ra linh lực Mộc màu xanh nhạt, bao quanh Ngu Ngưng. Linh khí mang theo tác dụng trị liệu tràn vào vết thương của nàng, nhanh chóng thúc đẩy quá trình hồi phục.
Ngu Ngưng cảm thấy sức lực và tinh thần của mình khôi phục được không ít, vừa kinh ngạc vừa thì thầm: “Mộc linh khí của ngươi… hình như không giống người khác.”
Tống Ly không ngờ cảm giác của nàng lại nhạy bén như vậy.
Quả thực là không giống. Nàng đã lĩnh ngộ Thanh Đế Trường Sinh Quyết tới tầng thứ ba, linh khí tự nhiên mang theo sức sống dồi dào. Dùng để trị thương tạm thời hay thúc sinh linh thực, hiệu quả đều cực kỳ tốt.
Không bao lâu sau, vết thương trên người Ngu Ngưng đã lành được bảy phần. Tống Ly nuốt một viên bổ linh đan, rồi lập tức đi tới bên cạnh nữ tu đang nằm dưới đất, thoi thóp sắp c.h.ế.t.
Đêm qua, Tống Ly không ngừng nói chuyện với nàng ta, cuối cùng cũng giúp nàng chống đỡ được tới bây giờ, lúc này vẫn còn treo lại một hơi.
Tống Ly lập tức đưa một luồng mộc linh lực vào cơ thể nàng, trước tiên giữ vững hơi thở ấy, rồi vừa luyện hóa d.ư.ợ.c lực của bổ linh đan trong người mình, vừa không ngừng truyền linh lực vào cơ thể nàng ta.
Linh khí mang theo sức sống bừng bừng như dòng suối trong núi, tưới nhuần ngũ tạng lục phủ của nàng. Sắc mặt nữ tu ấy tốt lên rõ rệt bằng mắt thường.
Các nữ tu xung quanh lần lượt khẽ thốt lên kinh ngạc.
“Ngươi là luyện đan sư sao?” Có người hỏi.
Hôm qua, khi Tống Ly đối thoại với Lư Bang, các nàng còn đoán rằng Tống Ly có lẽ là độc sư gì đó. Dù sao nàng còn trẻ như vậy, nếu y – độc song tu thì trình độ hẳn cũng không quá cao.
Nhưng biểu hiện lúc này của Tống Ly đã khiến các nàng sững sờ. Nhân vật như vậy, đặt vào ngũ đại tiên môn, tuyệt đối đã là thiên kiêu có chút danh tiếng.
Sau khi ổn định được tình trạng của nữ tu kia, bản thân Tống Ly đã rất mệt mỏi. Kéo một người sắp c.h.ế.t từ ranh giới sinh t.ử trở về không phải chuyện dễ, ít nhất phải là luyện đan sư Trúc Cơ kỳ mới làm được. Tống Ly làm được là nhờ đặc tính “vô tận” của linh căn trong cơ thể, cộng thêm sự bổ sung của bổ linh đan, linh lực mới có thể tiếp tục duy trì.
Nhưng lúc này chưa thể nghỉ ngơi.
Thần thức của tu sĩ Kim Đan có phạm vi bao phủ cực lớn. Đêm qua, Tống Ly đã nghe các nữ tu nói rằng, đám đầu lĩnh của Bá Long Bang sau khi hút linh lực của nữ tu đều cần một khoảng thời gian để hoàn toàn luyện hóa linh lực thành của mình. Trong thời gian này, bọn họ sẽ không phóng thần thức ra giám sát xung quanh.
Nói cách khác, Tống Ly chỉ có thể hành động trong khoảng thời gian này. Nàng lại nuốt thêm một viên bổ linh đan, rồi lấy ra toàn bộ đan d.ư.ợ.c trị thương trên người mình, giao cho các nữ tu khác.
“Các ngươi chia nhau số t.h.u.ố.c này, cố gắng chống đỡ. Ta sẽ dẫn đệ t.ử Vấn Phạt Tông quay lại cứu mọi người.”
Các nàng không ngờ Tống Ly lại hào phóng như vậy, những gì nàng lấy ra đều là đan d.ư.ợ.c thượng phẩm.
Sau đó, Tống Ly quay sang Ngu Ngưng, đưa tay về phía nàng: “Dám theo ta liều một phen không?”
Việc Tống Ly muốn mang theo Ngu Ngưng cũng là đã cân nhắc kỹ.
Các nữ tu ở đây đã bị hành hạ nhiều ngày, dù uống t.h.u.ố.c cũng khó mà cử động. Lúc này, người còn khả năng hành động chỉ có nàng và Ngu Ngưng.
Ngu Ngưng thoáng sững người, rồi đứng dậy, nắm lấy tay Tống Ly.
“Nhưng khóa của nhà lao này có bố trí kết giới, chỉ có chìa khóa đặc định mới mở được,” Ngu Ngưng nói.
“Trong thức hải của ta có một thú hồn,” một nữ tu lập tức lên tiếng. Đây vốn là con bài bảo mệnh nàng giữ lại cho mình, nhưng lúc này đem ra, nàng cảm thấy rất đáng, “chỉ cần có thể phân tán sự chú ý của đám canh gác, ta có thể để thú hồn trộm chìa khóa về.”
“Chuyện đó dễ thôi,” Tống Ly lấy từ túi trữ vật ra một nén hương, rồi nói với mọi người: “Phong bế khứu giác.”
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Tống Ly châm nén hương. Làn khói trắng pha lẫn mùi d.ư.ợ.c nhàn nhạt, như những sợi tơ mảnh bay về phía chỗ đám canh gác.
Nén hương này có tác dụng khiến người ta trở nên cuồng táo. Không bao lâu sau, từ phía canh gác truyền tới tiếng đ.á.n.h nhau kịch liệt.
Cơ hội đã tới, nữ tu lập tức thả hồn chuột trong thức hải ra. Hồn chuột chạy đi chưa bao lâu thì đã vác về một chiếc chìa khóa. Mở lồng giam xong, Tống Ly dùng dây mây tạo ra một chiếc chìa khóa y hệt, giao cho các nữ tu ở bên trong.
“Đến lúc nguy cấp hãy dùng.”
Dặn dò một câu xong, Tống Ly dán cho mình và Ngu Ngưng mỗi người một tấm ẩn thân phù. Nhân lúc đám canh gác bên ngoài còn đang đ.á.n.h nhau, hai người lặng lẽ rời đi, đồng thời đặt lại chiếc chìa khóa mà hồn chuột mang về vào chỗ cũ.
Ra khỏi địa lao, Tống Ly mới phát hiện nơi bọn họ đang ở là một trang viên trong núi.
“Đây là trang viên của một phú hộ ở Tung quận, mà phú hộ đó chính là đại đương gia của Bá Long Bang. Đại đương gia này rất cẩn trọng, lúc mới xây trang viên đã không đuổi những cư dân vốn có ở đây đi, trái lại còn thuê họ làm công cho trang viên.”
“Về sau danh tiếng của trang viên lan ra, ngày càng có nhiều dân thường dọn tới sinh sống gần đó. Cứ thế, người của Bá Long Bang trà trộn lẫn với dân thường, cho dù quan phủ có tới cũng rất khó điều tra, mà cũng hiếm khi có ai nghi ngờ nơi này.”
Trong lúc trốn chạy, Ngu Ngưng truyền âm cho Tống Ly, giải thích những điều này.
Tống Ly có chút ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết rõ những chuyện này?”
“Ta vốn là người bản địa của Tung quận, người thân trên đời này chỉ còn lại một mình ông nội. Nhà ông ở ngay chân núi, ta chính là trong lúc đi thăm ông thì bị người của Bá Long Bang để ý tới.”
Ngu Ngưng nói xong, lại nắm lấy tay Tống Ly: “Còn một chuyện nữa, các chị em khác trong ngục hẳn chưa nói với ngươi. Ta là tình cờ phát hiện ra, trước đó sợ các nàng lo lắng nên không nói.”
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Tống Ly cũng đoán chuyện này hẳn không hề nhỏ, liền khẽ gật đầu ra hiệu nàng nói tiếp.
“Tu sĩ Kim Đan cảnh của Bá Long Bang chỉ có đại đương gia và nhị đương gia. Khi thần thức của họ không bao phủ được trang viên, những bang chúng khác sẽ tăng cường phòng thủ. Trong khoảng thời gian này, căn bản không ai có thể rời khỏi trang viên. Chúng ta chỉ có thể tạm thời tới nhà ông nội ta trốn một thời gian, đợi bọn họ lơ là, đến lúc tu sĩ Kim Đan cũng không kịp truy tìm, rồi mới nhanh chóng đào thoát.”
