Nữ Phụ Tu Tiên - Ta Luyện Đan Chỉ Để Nuôi Con - Chương 64: Không Thể Nào

Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:13

Khi theo Vệ quận chủ vào phủ, vừa bước tới đã thấy trước mặt là một mỹ nhân được rất nhiều thị nữ vây quanh hầu hạ. Mỹ nhân kia cũng nhìn thấy mấy gương mặt xa lạ này, lại còn do chính Vệ quận chủ đích thân dẫn theo, liền bước lên, làm nũng khoác lấy cánh tay quận thủ.

“Lão gia, mấy người này là ai vậy?”

Vệ quận chủ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy cưng chiều, dịu giọng giải thích: “Là hậu bối của Tán Tu Liên Minh từ quận Phong Tranh tới, gặp chút rắc rối ở Tung Quận chúng ta, ta dẫn họ vào trong hỏi han một chút.”

“À…” nụ cười trên mặt mỹ nhân thu lại, khi nhìn sang mấy người kia thì ánh mắt lộ rõ vẻ khinh ghét: “Thì ra là tán tu.”

Nói xong, nàng còn cầm khăn tay không kiên nhẫn phẩy phẩy trước mũi, như thể trên người mấy người kia có mùi gì rất khó chịu.

“Uyên nhi, nàng đưa người đi trước đi, đợi ta xử lý xong mấy chuyện này sẽ tới tìm nàng.” Vệ quận chủ nói.

“Vâng.” Mạc Uyên lười biếng liếc mấy người một cái, khóe môi mang theo vài phần châm chọc, lúc rời đi còn không quên buông một câu mắng nhỏ: “Một đám tán tu nghèo kiết xác, chẳng lẽ tới đây xin xỏ sao.”

Những người có mặt đều là tu sĩ, ai mà không nghe thấy lời nàng vừa nói, chẳng qua thấy quận chủ còn ở đây nên giả vờ như không nghe thấy mà thôi.

Vệ quận chủ hơi áy náy cười với ba người: “Phu nhân ta tính tình kiêu căng, lại không biết chữ, để chư vị chê cười rồi.”

“Không sao.” Tống Ly thu hồi ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng Mạc Uyên, hoàn hồn lại rồi nói.

Vệ quận chủ tiếp tục dẫn mấy người đi vào trong. Trên đường đi, Lục Diễn tức đến mức nói cũng ít hẳn, từ khi sinh ra tới giờ, người ta nói hắn gì cũng có, chỉ là chưa từng có ai dám nói hắn nghèo!

Tiêu Vân Hàn thì không cảm thấy có gì, hắn thấy mình vốn dĩ đã nghèo rồi.

Còn Tống Ly thì vẫn đang suy nghĩ về mỹ nhân vừa rời đi.

Nếu không phán đoán sai, nàng ta đang mắc bệnh. Bề ngoài tuy xinh đẹp, nhưng sinh cơ trên người lại mờ nhạt, cực kỳ rõ ràng.

Sau khi tới thư phòng, Vệ quận chủ hỏi han tình hình của mấy người. Nghe Lục Diễn kể chuyện Tống Ly từng bị người của Bá Long Bang bắt đi, Vệ quận chủ tức giận đến mức đập bàn.

“Đám tà tu này đúng là gan to bằng trời! Giữa ban ngày ban mặt mà dám công khai bắt cóc nữ tu trong khách điếm. May mà có tu sĩ của Vấn Phạt Tông ra tay, nếu không e rằng đã gây ra thương vong lớn hơn rồi.”

Vệ quận chủ lại nói: “Chỉ tiếc là tiền bối của Tán Tu Liên Minh các ngươi vẫn chưa tới, nếu không bọn họ nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho các ngươi. Thế này đi, các ngươi cứ tạm thời ở lại phủ ta, đợi người của Tán Tu Liên Minh đến rồi tính tiếp, như vậy cũng không cần lo dư nghiệt của Bá Long Bang tìm tới báo thù.”

“Đa tạ quận chủ.”

Người trong quận chủ phủ thu xếp cho bọn họ một gian viện. Đang định dẫn họ qua đó thì mỹ thiếp của quận chủ là Mạc Uyên vừa nghe tin liền dẫn người tới làm ầm lên.

Khi Tống Ly và những người khác vừa tới trước viện, đã thấy Mạc Uyên đang quở trách hạ nhân.

“Nơi này chỉ cách chỗ ở của bản phu nhân có hai viện, các ngươi lại dám để đám tán tu nghèo kiết đó vào ở. Ta mặc kệ, ta không đồng ý! Tất cả các ngươi cút hết ra ngoài, không được quét dọn, cũng không được mang đồ vào trong!”

“Phu nhân, đây là quyết định của lão gia, chính lão gia muốn giữ họ lại ở trong phủ.”

“Hừ, lão gia cũng không chịu suy nghĩ cho kỹ, đám tán tu này tay chân có sạch sẽ không mà cho ở lại. Lỡ ngày nào đó trong phủ mất đồ thì phải làm sao?”

Nghe những lời vu khống vô cớ đó, Lục Diễn rốt cuộc không nhịn được nữa, đang định lao lên cãi nhau với nàng mấy trăm hiệp thì bị Tống Ly ngăn lại.

Sau đó, Tống Ly trực tiếp bước lên trước, nói: “Hóa ra trong mắt phu nhân, quận chủ đại nhân lại là người làm việc không chu toàn đến vậy sao? Nếu người của Tán Tu Liên Minh chúng ta tay chân không sạch sẽ, vậy vì sao ngài ấy còn đáp ứng yêu cầu cho Tán Tu Liên Minh vào ở?”

Nghe thấy giọng nói này, Mạc Uyên quay đầu nhìn sang, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Ôi, cái miệng mồm lanh lợi thật đấy. Ta nói các ngươi là tán tu không lên nổi mặt bàn, ngươi lại kéo lão gia vào làm gì? Quận chủ phủ này không chào đón các ngươi, cũng không phải là nơi đám tán tu các ngươi ở nổi. Biết điều thì mau mang theo đứa trẻ cút ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt ta!”

“Nếu phu nhân thấy chúng ta chướng mắt, vậy có thể chọn không nhìn. Việc tán tu chúng ta có ở được trong quận chủ phủ hay không là do Vệ quận chủ quyết định. Ngược lại là phu nhân, một hơi nói nhiều như vậy, không mệt sao?”

Mạc Uyên thở dốc không ngừng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Trong mắt người khác có thể tưởng là nàng bị Tống Ly chọc tức, nhưng Tống Ly nhìn ra được, thân thể nàng ta rất yếu, hét thêm mấy câu là đã mệt, chẳng bao lâu nữa sẽ không chống đỡ nổi, cần phải nghỉ ngơi, cho nên sẽ không ở lại đây lâu.

Quả nhiên, ngay sau đó Mạc Uyên mặt đỏ bừng, chỉ tay vào mấy người nói: “Các ngươi cứ chờ đó cho ta, ta tự khắc sẽ đi tìm lão gia, bảo ông ấy đuổi các ngươi ra ngoài!”

Nói xong, Mạc Uyên liền được thị nữ đỡ đi, rời đi trong cơn tức giận.

Mấy người lúc này mới có thể vào viện. Lục Diễn vẫn còn bực bội: “Đúng là kẻ tiểu nhân mắt ch.ó coi thường người khác! Tống Ly, sao ngươi lại ngăn ta, để ta mắng nàng ta đến m.á.u ch.ó phun đầy đầu rồi hãy nói!”

“Chính vì sức công kích của ngươi quá mạnh, ta sợ ngươi làm nàng ta tức c.h.ế.t ngay tại chỗ. Chúng ta vừa mới tới quận chủ phủ đã gây ra án mạng, không hay cho lắm.” Tống Ly bình thản nói.

Nghe Tống Ly nói nghiêm túc như vậy, Lục Diễn tin thật, ngại ngùng gãi đầu cười: “Nghe ngươi nói kìa, sức công kích của ta mạnh tới vậy sao?”

Tống Ly ngừng lại một chút. Lục Diễn công kích mạnh là một chuyện, còn thân thể Mạc Uyên yếu ớt lại là chuyện khác. Nhưng nàng cũng lười giải thích, cứ để Lục Diễn ngốc nghếch vui vẻ là được.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tống Ly lập tức truyền tin cho dì Lưu, báo cáo việc người do Tán Tu Liên Minh phái ra vẫn chưa tới Tung Quận đúng hạn.

Rất nhanh, trong lệnh bài răng thú truyền lại giọng của dì Lưu là ba chữ “Không thể nào” vang dội, làm Tống Trường Sinh đang chơi diều cá nhỏ bên cạnh giật mình đứng bật dậy, dáng vẻ như gặp đại địch.

Chẳng bao lâu sau, Lục Diễn gõ cửa bên ngoài: “Tống Ly, vừa rồi ta hình như nghe thấy giọng của dì Lưu, dì Lưu tới rồi sao?”

“…Là truyền âm.”

Nhưng phản ứng kinh ngạc như vậy của dì Lưu cũng khiến Tống Ly nghi hoặc. Xem ra người của Tán Tu Liên Minh hẳn là đã tới Tung Quận rồi.

Tống Ly lại truyền âm hỏi tình hình phía dù Lưu, chỉ nghe được hai chữ “Đợi đó”. Sau đó là một tràng âm thanh thu dọn nồi niêu xoong chảo.

Tống Ly thu lệnh bài răng thú lại, bắt đầu luyện đan.

Trải qua lần gặp chuyện với Bá Long Bang này, trên người nàng không còn sót lại một viên đan d.ư.ợ.c nào, điều này khiến nàng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Ly nhận được truyền tin của Lăng Viễn, mời nàng tới cứ điểm tạm thời của Vấn Phạt Tông, nói là có việc quan trọng cần báo.

Vốn nàng định đi một mình, nhưng Tống Trường Sinh, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn nhất quyết hộ tống cùng đường.

Vì thế khi đến cứ điểm tạm thời thì là bốn người cùng tới.

Lăng Viễn cũng không thấy lạ, dù sao trước đó khi Tống Ly mất tích, mấy người này đã liều mạng tìm kiếm, sống c.h.ế.t mặc bay. Hắn nhanh chóng dẫn Tống Ly vào trong phòng, việc quan trọng, đúng là việc rất quan trọng.

“Tống đạo hữu, còn nhớ vụ án lột da moi t.i.m mà ngươi từng nói với ta không?”

Nghe vậy, Tống Ly gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Tra ra rồi sao? Là Bá Long Bang làm ư?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.