Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [mỹ Thực] - Chương 152:chương 152

Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:28

Dư luận trên mạng lại một lần nữa nghiêng về một phía.

【 Ai nói Lâm Du "cắt rau hẹ" đâu rồi? Bị vả mặt chưa? 】

【 Hu hu hu, tại sao tôi lại không giành mua được! 】

【 Cả nhà ơi, có ai làm một video mukbang đi, em thèm quá. 】

【 Lần sau còn hàng không ạ? Lần sau còn hàng không ạ? Lần sau còn hàng không ạ? 】

Tưởng Sơ Hạ vui vẻ đọc những bình luận trên mạng, khóe mắt bỗng liếc thấy Tân Dương đang chăm chú nấu ức gà trong một chiếc nồi nhỏ ở văn phòng.

“Anh Tân đang làm gì vậy?”

Bây giờ công ty đã có đầu bếp, Tôn Cường gần như ngày nào cũng ở bên đạo quán, muốn làm gì đều có thể nhờ  cậu ấy giúp, sao Tân Dương lại tự mình nấu ức gà ở văn phòng?

Tân Dương lặng lẽ lật miếng ức gà: “Cho Tiểu Bạch ăn thêm.”

Tưởng Sơ Hạ im lặng một lúc. Mới có 10 giờ, sáng 8 giờ cô đến nhà xưởng còn thấy Tiểu Bạch đang ăn sáng ở cổng, trong bát là thịt cừu thái lát và bí đỏ xào thịnh soạn. Mới có bao lâu mà đã ăn bữa phụ rồi?

Tân Dương gắp miếng ức gà ra, để nguội một lát rồi bắt đầu xé, toàn bộ thịt gà được xé thành từng sợi nhỏ rồi mới mang đi.

Lúc này, Tưởng Sơ Hạ nhìn Tân Dương, chỉ cảm thấy trên trán anh như khắc ba chữ.

“Cuồng thú cưng”.

Tân Dương bưng bát thịt gà ra cổng, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng.

“Tiểu Bạch, ra ăn cơm nào.”

Tiểu Bạch còn đang ngái ngủ bước ra, dụi cái đầu lông xù vào ống quần Tân Dương, như thể đang cảm ơn người đàn ông vẫn luôn cho mình ăn.

Sau đó, nó ngậm lấy cái khay inox rồi đi ra ngoài.

Tân Dương chỉ nghĩ rằng nó muốn mang đồ ăn đến một nơi yên tĩnh để thưởng thức, nên cũng không để ý nhiều.

Tiểu Bạch đi lòng vòng một hồi, chẳng mấy chốc đã lên đến núi.

“Gâu gâu gâu ——”

Rất nhanh, mấy "tảng đá" ở chỗ cũ bắt đầu động đậy, lao về phía Tiểu Bạch với tốc độ cực nhanh.

“Ẳng ẳng ẳng ——”

Một đàn hồ ly lớn nhỏ với đủ màu lông khác nhau vây quanh chiếc khay, con hồ ly nhỏ màu đỏ đầu đàn đứng không vững, suýt nữa ngã vào khay.

Đợi đến khi đứng vững, cả đàn hồ ly theo tiếng gọi của Tiểu Bạch bắt đầu tranh nhau ăn.

Con hồ ly nhỏ màu đỏ bị giẫm cho mấy phát, đôi tai cũng bị bẩn hết, ấm ức kêu "chít chít", bị Tiểu Bạch ngậm ra đặt bên chân.

Con hồ ly nhỏ không nhịn được l.i.ế.m l.i.ế.m bộ lông trắng của Tiểu Bạch, thân hình nhỏ bé đứng không vững, suýt nữa lại ngã vào bộ lông xù của nó.

Tiểu Bạch vội vàng đặt nhóc con này ra xa hơn, nhìn đám đồng loại lớn nhỏ của mình mà phiền não.

Cách đây một thời gian, nó vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hân hoan không cần phải đi kiếm ăn mỗi ngày. Đến khi tỉnh táo lại và lên núi, đàn đồng loại "làm gì cũng hỏng, ăn gì cũng hết" này đã gần như đói đến mức chỉ còn da bọc xương.

Điều đó khiến nó mấy ngày nay cứ phải bám lấy Tân Dương, nhờ anh làm thêm đồ ăn. Mãi mới vỗ béo lại được đàn đồng loại phiền phức này.

Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài. Tiểu Bạch có ý định đưa cả đàn xuống núi, nhưng lại không biết lũ hồ ly vô dụng này xuống núi thì có thể làm được gì.

Lúc này, mấy con hồ ly lớn nhất trong đàn đã ăn xong, lại gần cọ cọ vào nó, kêu "ẳng ẳng ẳng".

Đại ca, khi nào chúng em mới được xuống núi?

Cuộc sống của Tiểu Bạch rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, ngày nào cũng có ăn có uống, còn có con người "phụng dưỡng", khiến mấy con hồ ly mới được khai trí trong đàn ngưỡng mộ c.h.ế.t đi được.

Nếu chúng nó cũng có thể sống một cuộc sống như vậy thì tốt biết mấy.

Tiểu Bạch kêu "chít chít" vài tiếng, lòng đầy phiền muộn.

Nó là hồ ly tu đạo, trà trộn được dưới chân núi cũng là nhờ ánh hào quang của đạo quán. Không nói đâu xa, nó đi làm còn chẳng có lương. Gã đàn ông lòng dạ hiểm độc kia nói tiền ăn uống của nó đều phải trừ vào lương, một đồng cũng không cho.

Đàn đồng loại này của nó còn tệ hơn cả nó, nếu thật sự để chúng xuống núi, e rằng gã "Chu Bái Bì" kia cũng chẳng muốn nuôi.

Tiểu Bạch chạm vào mũi của đồng loại, cuối cùng cũng quyết định.

Dù Bạc Xuyên có đồng ý hay không, nó cũng phải thử.

Sắp vào đông rồi, vốn dĩ khi còn ở trên núi, mùa đông nhiệt độ thấp đã rất khó khăn đối với chúng. Nếu không có nó, đàn đồng loại này e rằng không qua nổi mùa đông năm nay.

Tiểu Bạch tung tăng chạy xuống núi.

Bạc Xuyên đang ngồi thiền trong đạo quán, có lẽ vừa có khách hành hương đến, trong chính điện khói hương lượn lờ. Bạc Xuyên nhắm mắt giữa làn khói, vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng trang nghiêm. Lâm Du cũng ở đó, nhưng cô đến để tìm Tôn Cường, nhìn thấy Tiểu Bạch còn nhẹ nhàng chào một tiếng.

Tiểu Bạch nghĩ về dáng vẻ mà con người yêu thích…

Ừm, mỗi lần Tân Dương đều phải nhân lúc không có ai mà ôm nó vuốt ve…

Hừ, vì đồng loại, không mất mặt!

Tiểu Bạch do dự một lát giữa Bạc Xuyên đang ngồi thiền và Lâm Du đang nói chuyện, rồi chọn ngay mục tiêu. Nó khó khăn lách mình vào khuỷu tay của Lâm Du, đang chuẩn bị làm nũng một phen để Lâm Du thu nhận cả đàn đồng loại của mình thì…

“Meo ——”

Một tiếng mèo kêu như sét đánh ngang tai.

Bạc Xuyên mở mắt, chỉ thấy Lâm Du đang ngơ ngác đứng giữa,  Cục  Bông và Tiểu Bạch đã đánh nhau túi bụi.

Ừm, đánh nhau theo đúng nghĩa đen.

 Cục Bông vừa tức giận vừa uất ức, vừa đánh "tiểu tam" vừa kêu về phía Lâm Du.

Trông y hệt như một bà vợ cả bị phụ bạc.

Lâm Du đứng giữa can ngăn trông thật yếu ớt.

“Đừng đánh nữa…”

Ôi trời ơi, cô thật sự không làm gì cả, sao tự dưng lại rơi vào cái mớ hỗn độn này thế.:, n..,.

Đợi đến khi tách được một hồ ly và một con mèo ra, thắng bại đã rõ.

Tiểu Bạch với cái đầu trụi lông chỗ này một mảng, chỗ kia một mảng vì bị cào, trông ấm ức vô cùng.

Lần trước bị đánh còn có thể coi là lần đầu gặp gỡ, không đánh không thành bạn, nhưng lần này nó bị đánh thật oan uổng.

Cục Bông đứng một bên oai phong lẫm liệt, mặt mày hiện rõ dòng chữ "tuy thắng nhưng không vui".

Lâm Du khuyên hết lời,  Cục Bông vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, thậm chí còn hăm hở muốn vượt qua Lâm Du để đi xử con hồ ly kia.

Lâm Du xoa xoa trán: “Thôi thôi, đánh nó bị thương rồi, cậu đến làm việc thay à?”

 Cục  Bông hung hăng meo một tiếng.

Tôi làm thì tôi làm!

Lâm Du thấy cứng không được, đành phải dùng mềm, ôm  Cục Bông vào lòng rồi bắt đầu hứa hẹn.

Nấu cơm, làm đồ ăn ngon, làm đồ ăn chỉ dành riêng cho  Cục Bông!

Mãi mới dỗ được vị tổ tông này.

Quay đầu lại, trên chiếc đệm hương trước tượng thần, Tiểu Bạch đã gục cả người xuống, dưới đầu là một vệt nước mắt.

Lâm Du lập tức luống cuống: “Vừa rồi là cậu tự lao vào lòng tôi mà…”

Tiểu Bạch khóc càng to hơn.

Nó chỉ muốn tìm một suất cơm cho đồng loại, nó có tội tình gì!

Hơn nữa, nó là hồ ly!

Làm nũng mà cũng bị đánh, còn có thiên lý hay không?

Lâm Du cầu cứu nhìn về phía Bạc Xuyên.

Bạc Xuyên sớm đã bị tiếng ồn trong phòng làm cho mở mắt, lại thấy hai tiểu gia hỏa đang đánh nhau đến lông trắng bay tứ tung.

Anh thở dài một tiếng.

Chưa từng thấy ai tu đạo mà lại càng ngày càng bận rộn như anh.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Con hồ ly nhỏ này từ lúc định cư ở đây vẫn luôn tránh mặt anh, hôm nay đột nhiên lại sáp lại gần, bị đánh cũng không chạy, chắc chắn là có chuyện muốn nói.

Lâm Du giữ chặt Mao Đoàn đang giãy giụa, cũng vểnh tai lên nghe.

Tiểu Bạch thút thít, kêu "chít chít" một hồi.

Lâm Du bị khơi dậy lòng tò mò, hứng thú hỏi: “Nó nói gì vậy?”

Bạc Xuyên trầm ngâm một lát.

Chưa kịp mở miệng,  Cục Bông đã phát điên.

Nó vượt qua Lâm Du, lao lên đánh tới tấp.

Đánh và đánh, trông như thể có thù sâu oán nặng gì với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cũng chỉ có thể nghênh chiến.

Hai cục bông đánh nhau không theo một quy luật nào mà còn vô cùng "bẩn tính", cắn đuôi, tát vào mặt, trông hệt như mấy bà đanh đá.

Lâm Du hoảng hốt chạy ra can: “Tổ tông ơi, lại làm sao nữa thế này…”

Vừa rồi chẳng phải đã can được rồi sao?

Bạc Xuyên nhanh tay lẹ mắt, trong lúc chúng giao chiến, một tay tóm một đứa, tách hai đứa đang xé nhau ra.

“Chỉ là nói mang thêm vài đồng nghiệp đến thôi mà, có đến mức này không?”

Lâm Du: “Đồng nghiệp?”

“Đúng vậy, Tiểu Bạch nói nó có vài người họ hàng, sợ mùa đông trên núi khó sống nên muốn mang xuống đây.”

Họ hàng của Tiểu Bạch…

 Cục Bông đã gân cổ lên gào, trước đây một con hồ ly đã đủ phiền rồi, giờ lại thêm cả một đàn, chẳng phải muốn tức c.h.ế.t nó sao?

Trớ trêu thay, Lâm Du vừa nghe đã hứng thú.

Nói thật, từ khi Tiểu Bạch định cư ở đây, đạo quán đã có chút tiếng tăm trên diễn đàn địa phương. Nhưng Tiểu Bạch chỉ có một, nếu có thể có thêm nhiều con hồ ly như vậy, chẳng phải nơi này sẽ nhanh chóng nổi tiếng sao?

“Được thôi, được thôi!”

Nghe thấy lời này, Tiểu Bạch lập tức lăn từ dưới đất dậy, đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh.

Còn  Cục Bông thì như bị tổn thương sâu sắc, meo một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Lâm Du vội vàng đuổi theo dỗ dành. Cuối cùng phải hứa hẹn cả một núi điều kiện, thậm chí bao gồm cả mấy viên sô cô la mỗi ngày, mới thuyết phục được vị tổ tông này.

Không quá mấy ngày, Tiểu Bạch thật sự đã dẫn đàn em của mình xuống núi.

Khoảng hai, ba mươi con hồ ly, hơn một nửa là hồ ly trắng giống Tiểu Bạch, vài con còn lại thì già yếu bệnh tật, còn có mấy con…

Lâm Du mở to mắt: “Đây… Đây là hồ ly đỏ phải không?”

Bộ lông có màu hơi cam, vì chưa phát triển hết nên màu đỏ không rõ ràng.

Nhưng đây không phải là hồ ly đỏ thì là gì!

Ông cụ Dư hôm nay khám bệnh xong, đi dạo đến đạo quán, vừa hay nhìn thấy cả một đàn hồ ly, hứng thú chen vào nói.

“Là hồ ly đỏ đấy.”

Lâm Du cười méo xệch.

“Lại là động vật được bảo vệ cấp hai…”

Ông cụ Dư nhìn bầy hồ ly đỏ nhỏ mà thèm thuồng, không nhịn được đưa tay lên vuốt ve mấy cái.

Đừng nói, sờ sướng tay thật.

Lũ hồ ly đỏ nhỏ trông có vẻ ngơ ngác, lại là những con non hiếm hoi trong đàn mấy chục con hồ ly này, nên được nuôi khá béo tốt.

Lâm Du nhịn đi nhịn lại, bên cạnh  Cục Bông đã nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời này, cô không dám đưa tay ra. Chỉ có thể thèm thuồng nhìn con hồ ly đỏ con trong tay ông cụ Dư đang lật bụng.

Tiểu Bạch ưỡn n.g.ự.c vô cùng tự hào, đám đồng loại này, có thể nói phần lớn đều do nó nuôi.

Nhìn bộ lông bóng mượt này xem, đều là công lao của nó cả.

Lâm Du suy nghĩ một chút, quyết định sắp xếp cho đàn hồ ly này ở phía sau đạo quán, Tiểu Bạch cũng từ nhà xưởng dọn qua đây.

Chỉ là không biết có phải ảo giác của Lâm Du hay không, cô cứ cảm thấy lúc mình nói muốn chuyển Tiểu Bạch từ nhà xưởng đi, Tân Dương, người phụ trách chăm sóc nó, trông có vẻ không vui cho lắm…

Sắp xếp ổn thỏa cho đàn hồ ly xong, mùa đông cũng thật sự đã đến.

Trong khúc dạo đầu của mùa đông, Lâm Du lại livestream hai lần, nước kiwi bán sạch, Tưởng Sơ Hạ và La Tĩnh cũng bắt đầu chuẩn bị cho khoai lang khô và bột khoai lang.

Nhà xưởng tuyển một nhóm công nhân làm theo ngày, vì là mùa đông không có việc đồng áng nên người đến đăng ký cũng không ít.

Ngay cả Diêu Tửu cũng rảnh rỗi, muốn qua giúp một tay.

Nhưng nói là giúp đỡ…

“Du Du, khoai lang khô của cậu ngon thật đấy.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.