Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [mỹ Thực] - Chương 47:chương 47

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:57

Đỗ Tầm ở lại thị trấn vài ngày, máy móc đều đã được lắp đặt xong xuôi. Vừa đến thị trấn Phương Bình, cô thư ký tài giỏi của anh đã nhanh chóng soạn thảo xong các loại giấy tờ như hợp đồng cổ phần, kế hoạch hoạt động, quy chế quản lý nhân viên, phân chia quyền hạn và trách nhiệm... Cô còn thuận lợi thuê được nhà và liên hệ được với các ban ngành liên quan trên thị trấn. Chỉ cần nửa tháng nữa là có thể lo xong xuôi mọi thủ tục.

Dưới sự chủ trì của cô, hai bên đã có một buổi thảo luận ngắn. Theo đó, Lâm Du và Bạc Xuyên sẽ chịu chi phí chăn nuôi và vắt sữa bò, đồng thời Lâm Du phải gắn link bán hàng trên livestream của mình. Đỗ Tầm sẽ lo liệu tất cả những việc còn lại và thu mua sữa bò với giá 10 đồng một cân.

Có một chuyện khá kỳ lạ là, vì bị ràng buộc bởi yêu cầu của Lâm Du rằng giá bán không được cao hơn năm lần chi phí, Đỗ Tầm, với bản chất của một thương nhân, đã ra sức dẻo mồm dẻo miệng thuyết phục cô tăng giá sữa bò lên, tốt nhất là 20 đồng một cân. Giá thu mua càng cao thì bánh quy cũng có thể bán được giá cao hơn, đúng không?

Nhưng sau khi tham khảo các chỉ số, Lâm Du cuối cùng vẫn chọn một mức giá trung bình là 10 đồng một cân. Đối với những vùng sâu vùng xa vận chuyển khó khăn thì đây là một mức giá khá cao, nhưng so với sữa bò nhập khẩu thì lại chẳng đắt chút nào.

Sau khi chốt giá, Đỗ Tầm cũng tìm người thiết kế bao bì cho bánh quy. Số lượng bánh trong mỗi gói sẽ ít hơn một nửa so với gói bánh mà Lâm Du dùng để rút thăm trúng thưởng, và giá sau khi tính toán chi phí được định ở mức 25 đồng một gói.

Giữa chừng còn có một chuyện bên lề nho nhỏ. Vì Đỗ Tầm tin tưởng tuyệt đối vào nguyên liệu làm bánh của Lâm Du, anh nằng nặc đề nghị cô mở thêm một trang trại gà bên cạnh trang trại bò để cung cấp cả trứng gà. Anh sẵn sàng bỏ tiền ra mua!

Lâm Du sợ đến mức vội vàng lắc đầu. Trời ạ, cứ theo cách này của Đỗ Tầm thì sau này chẳng phải mình sẽ từ một blogger nông nghiệp biến thành nữ doanh nhân nông thôn hay sao? Phải biết rằng nhà cô nuôi vài con gà chỉ là để tự cung tự cấp, còn nuôi cả một đàn gà thì e rằng ngoài ba bữa cơm, toàn bộ thời gian còn lại đều phải đổ vào đó.

Tuy nhiên, Lâm Du cũng nói rằng gà nhà cô đều là gà con bắt từ nhà bà Hồng, trứng gà hồi đó cũng mua của người trong thôn. Với ý muốn giúp người trong thôn có thêm thu nhập, Lâm Du bèn làm cầu nối, giới thiệu mấy hộ gia đình khó khăn trong thôn cho Đỗ Tầm để họ bàn bạc. Xem bên Đỗ Tầm cần bao nhiêu trứng gà thì mấy nhà này cũng có thể tranh thủ mùa xuân để nuôi gà con.

Nhờ vậy, danh tiếng của Lâm Du trong thôn lại càng tốt hơn. Ngay cả Diêu Tửu cũng thầm "phun tào" rằng nếu bây giờ có một cuộc bầu cử trong thôn, tám chín phần là Lâm Du sẽ đắc cử chức trưởng thôn Liên Hoa.

Sau khi chốt xong các việc lặt vặt về chuyện làm bánh quy, Lâm Du liền tìm đến vợ chồng thím Xuân Linh.

Cô nghĩ, một mình Bạc Xuyên nuôi bò thì có lẽ không sao, nhưng vắt sữa lại là một việc rất tốn thời gian, đặc biệt là khi mỗi ngày phải cung cấp nhiều sữa như vậy, một mình làm thì biết đến bao giờ mới xong.Không bằng cứ tìm thêm hai người trong thôn phụ giúp. Khi cô bàn bạc quyết định này với Bạc Xuyên, cả hai đều nghĩ ngay đến những ứng cử viên sáng giá.

Ở trong thôn mà lại có kinh nghiệm nuôi bò thì chắc chắn là vợ chồng thím Xuân Linh rồi.

Khi Lâm Du tìm đến, thím Xuân Linh đồng ý ngay không cần suy nghĩ.

"Nói ra không sợ cháu cười, chứ nuôi bò lâu ngày cũng có chút tình cảm..."

Từng con bê con từ lúc đỡ đẻ cho đến khi nuôi lớn, đôi khi cũng giống như chăm một đứa trẻ. Gần đây thím Xuân Linh còn lén lên đạo quan xem lũ bê con, sợ Bạc Xuyên chăm không tốt.

Thế này thì hay quá rồi, Lâm Du còn mời họ đến chăm bò, ăn ở ngay tại nhà cô, gánh nặng cũng không còn quá lớn, lại còn được trả lương.

Khi kể chuyện này với Diêu Vân, thím Xuân Linh không ngớt lời cảm ơn và khen ngợi Lâm Du.

Diêu Vân nói: "...Vậy thì tốt quá ạ."

Bố mẹ cô không có lương hưu, ở tuổi này mà vẫn có được một khoản thu nhập ổn định, dù nhiều hay ít, cũng là một niềm an ủi lớn đối với người già.

Lần này Diêu Vân không vòng vo nữa, cô nói thẳng mục đích của mình cho mẹ biết.

"Lần này con đến là muốn hỏi mua rau của cô ấy. Miễn là không vượt quá dự toán của nhà trẻ chúng con, đắt hơn một chút cũng được. Nhưng nếu vượt quá thì không được..."

Hiếm khi không viện cớ, Diêu Vân cảm thấy hơi không quen khi giải thích lý do việc mình làm cho mẹ nghe.

"Chủ yếu là rau cô ấy trồng rất ngon, bọn trẻ ở trường mẫu giáo của chúng con đều rất thích ăn. Cho nên con muốn đến thử xem sao."

Nhưng thím Xuân Linh vừa nghe đã vội xua tay. Diêu Vân tưởng mẹ mình còn để bụng chuyện trước đây, lòng có chút hoảng hốt.

"Lâm Du sẽ không đồng ý đâu."

Thím Xuân Linh nói: "Con chưa thấy Lâm Du trồng trọt bao giờ. Bên đó ấy à, mỗi loại rau cô bé chỉ trồng vài vạt đất. Thậm chí có loại chỉ trồng một luống. Rau cô bé bán ra cũng chỉ có một ít thôi, phần lớn là để dành cho nhà ăn."

Diêu Vân có chút thất vọng, quả nhiên là vẫn không được sao? Cũng phải, trước đây Lâm Du rất lâu mới bán rau một lần, chứ không phải ngày nào cũng có.

"...Mẹ, con vẫn muốn đi tìm Lâm Du thử xem." Diêu Vân cắn môi dưới, "Cô ấy không tiện cung cấp ổn định cũng không sao, chỉ cần có rau thừa, dù ít hay nhiều, con đều có thể mua."

Không thử một lần, cô không thể nào cam lòng.

Thím Xuân Linh nghiêm túc nhìn con gái. Những sóng gió thời gian qua đã khiến cô tiều tụy đi nhiều, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường, trong ánh mắt bớt đi vẻ tính toán mà thêm vào sự kiên định.

"Vậy con đi đi... Cầm cái này đi nữa, mẹ với bố con hai người ăn không hết đâu. Dù người ta có đồng ý hay không, cũng phải giữ thái độ cho tốt nhé."

Thím Xuân Linh không cho con gái từ chối, cứ thế đặt miếng thịt và con cá lên chiếc xe ba gác của cô. "Chỉ cần con sống tốt là bố mẹ vui rồi... Vân à, mẹ bây giờ vui lắm, thấy con như thế này tốt hơn trước nhiều. Nhưng con phải chú ý sức khỏe, đừng gắng sức quá. Nếu thực sự không chịu nổi thì cũng đừng cố..."

Diêu Vân cảm thấy cổ họng như có gì đó nghẹn lại, khiến giọng cô khản đi.

"Vâng ạ mẹ... Con đi đây."

Diêu Vân mang theo nửa tảng thịt heo và con cá đến nhà Lâm Du. Đứng trước cửa, cô không khỏi cười tự giễu.

Mới chưa đầy một tháng mà tâm trạng của lần trước và lần này đã khác một trời một vực.

Lâm Du cũng rất ngạc nhiên khi thấy Diêu Vân đột ngột đến nhà. Nghe cô thành khẩn trình bày mục đích, cô vui vẻ đồng ý ngay.

"Rau thừa à? Chuyện đó thì dễ thôi, nhưng chị cũng thấy đấy, nhà tôi ba miệng ăn, lại còn thêm đàn bò với đàn gà, e là rau thừa cũng không có nhiều đâu."

Thực tế thì những loại rau củ để được lâu, cô cũng tiếc không muốn bán. Rau mình trồng ra ăn mới có cảm giác thành tựu chứ. Hơn nữa cô còn phải dùng để nuôi bò, nuôi gà nữa!

Diêu Vân: "..."

Thứ rau mà ở nhà trẻ suýt nữa khiến mấy cô giáo giành giật nhau, vậy mà cô lại đem đi cho bò ăn...

Tuy nhiên, sản phẩm mình làm ra được người khác công nhận khiến Lâm Du cảm thấy rất vui. Sau khi đồng ý với Diêu Vân, cô thành khẩn đưa ra lời khuyên.

"Em nghĩ rau em trồng ngon có lẽ là nhờ có nhiều phân bò bón cho ruộng." Trước đây cô trồng rau cũng đâu có gì đặc sắc, chỉ từ khi đến đây, tay nghề bỗng nhiên tốt vượt trội. Cô cũng từng tổng kết và kết luận là do phân bón mà Bạc Xuyên bón cho ruộng rau của cô rất tốt.

"Đúng rồi, chị không biết đâu? Nhiều người trong thôn mình đều đi hốt phân bò về bón ruộng đấy, lứa rau mới trồng gần đây của thôn mình tốt lắm. Đợi đến lúc thu hoạch chị mua một ít về thử xem."

Nhắc đến chuyện phân bò, người trong thôn cứ gặp cô là lại cười toe toét. Ngay cả những người có kinh nghiệm trồng rau lâu năm cũng nói rằng hiếm khi thấy rau xanh tươi tốt như vậy. Thường thì đất càng trồng càng bạc màu, nếu không dùng phân hóa học thì rau mọc lên trông cũng bình thường. Nhưng vụ cải thìa này, nhà nào nhà nấy cây nào cây nấy cũng mập mạp, tươi non, lại còn ít sâu bệnh, năng suất cũng cao.

Lâm Du cũng đã chạy ra xem, tuy rau ở ruộng nhà khác không được tươi tốt và lớn nhanh như ở ruộng nhà cô, nhưng mẫu mã thì đúng là không chê vào đâu được.

Diêu Vân nghe xong nhưng không mấy để tâm.

Đàn bò đó chẳng phải là do nhà mình bán đi hay sao, trước đây bố mẹ cô cũng dùng không ít phân bò để bón ruộng, có thấy rau nhà mình ngon hơn được bao nhiêu đâu!

"Được, để hôm nào mình thử xem."

Tiếp đó, Lâm Du dẫn Diêu Vân ra ruộng thu hoạch lứa cải thìa mới. Cô giữ lại một phần, còn lại bán hết cho Diêu Vân. Lúc về, thấy hẹ đã ra một lứa mới, cô liền cắt một mớ bán luôn, còn cho Diêu Vân thêm mấy cây hành.

Diêu Vân không ngờ chuyến đi này lại thu hoạch lớn đến vậy, cô rối rít cảm ơn.

Lâm Du xua tay: "Chị còn tặng em nửa tảng thịt heo kia mà, chút rau này có đáng là gì."

Cô không từ chối món quà này, cũng là để đặt một dấu chấm hết cho những ân oán trước đây giữa hai người. Ai rồi cũng có thể tiến bộ mà, đâu thể lúc nào cũng nhìn người bằng con mắt cũ được?

Diêu Vân đi rồi, Lâm Du nhìn nửa tảng thịt heo mà xoa tay đầy hào hứng.

Nhiều thịt heo thế này, để lâu sẽ mất tươi , xử lý hết một lượt.

Một phần thịt heo được cắt thành thịt băm, viên thành từng viên nhỏ rồi chiên giòn. Chả viên chiên giòn cất vào ngăn đông có thể để được rất lâu. Mỡ phần được thái miếng lớn, cho vào chảo rán một nồi mỡ heo trắng tinh.

Móng heo được chặt ra, cho vào nồi kho, kho gần được thì vớt ra cho vào nồi đất, thêm một vốc đậu nành và lạc rồi hầm tiếp, để dành cho bữa tối

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.