Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 47
Cập nhật lúc: 03/12/2025 02:06
Nàng đưa tay vén mấy lọn tóc rối sang sau tai, hít một hơi thật sâu, rồi cười lắc đầu nói:
“Sẽ không đâu, sau này nương sẽ sống thật tốt.”
Nàng giơ tay che nắng, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.
Nàng biết Đại thái thái của Hứa Thành Dương là một kẻ bụng dạ hẹp hòi. Nàng đã làm tàn phế tay và chân của ả, ả chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng điều nàng không thể hiểu là tại sao Trương Phi Long, kẻ độc ác tàn nhẫn kia, lại có thể đồng ý thả nàng vô tội tại pháp trường? Thật sự là vì bá tánh kêu oan cho nàng sao?
Hiển nhiên là không, Trương Phi Long có thể đích thân đến Giang Lăng Huyện giám trảm, chắc hẳn là để trả thù cho Đại thái thái.
Nay lại đột nhiên thả nàng, nàng luôn cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải đến nhà Tam tỷ để báo tin bình an cho muội ấy, tiện thể xem cuộc sống của muội ấy thế nào.
Trong ký ức của nàng, cha chồng của Tam tỷ qua đời sớm, nương chồng mấy năm trước bị gãy cả hai chân, nằm liệt giường quanh năm, do Tam tỷ chăm sóc. Chồng của Tam tỷ làm việc ở mỏ than, tiền công khá ổn, cuộc sống xem như không tệ.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là Tam tỷ gả qua đó gần hai mươi năm, vẫn không sinh được mụn con nào. Giờ đây dù đã ngoài bốn mươi tuổi, dưới gối không có con, chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần lời ra tiếng vào của dân làng cũng đủ khiến muội ấy không ngóc đầu lên nổi.
May mắn thay, Tam tỷ luôn chăm sóc nương chồng liệt giường, nghĩ đến đây thì chồng Tam tỷ cũng không đối xử với muội ấy quá tệ đâu!
Nhưng Khang Hạnh nói muội ấy đầy thương tích, những vết thương trên người muội ấy từ đâu ra?
Nàng và Khang Hạnh sau khi đốt vàng mã cho Từ Nhị Quyên đã không quay về Long Nham Thôn, mà đi thẳng đến thôn bên cạnh.
Lúc này, Từ Tam Mẫn đang quỳ dưới đất xoa bóp chân cho chồng nàng là Ngô Tiểu Bảo. Nàng chỉ khẽ thút thít một tiếng, Ngô Tiểu Bảo đang ôm vò rượu uống chợt nhấc chân đá nàng ngã lăn ra đất, miệng gã gắt gao mắng:
‘Khóc, khóc cái gì mà khóc, ngươi đang khóc đám ma đấy à?’
Từ Tam Mẫn vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Không, ta không khóc.”
Ngô Tiểu Bảo giận dữ đặt vò rượu xuống bàn, giơ tay mắng:
“Nhà họ Ngô ta sắp bị ngươi khóc thành đám ma rồi, ngay cả một đứa con nối dõi cũng không có, ngươi còn mặt mũi ở đây khóc lóc? Từ Tam Mẫn ta nói cho ngươi biết, con gà mái không đẻ trứng này tốt nhất mau cút đi, ngươi không đi thì nương ta không cho ta lấy vợ khác. Ngươi mau cút đi!”
Từ Tam Mẫn mặt trắng bệch ra sức lắc đầu:
“Ta không đi, ta còn phải chăm sóc nương, còn phải chăm sóc chàng…”
Lời nàng chưa kịp dứt, tóc đã bị Ngô Tiểu Bảo túm lấy, tiếp theo là một trận đ.ấ.m đá phủ đầu. Miệng gã vẫn không ngừng gào thét:
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào. Hôm nay ta sẽ giống như Hứa Thành Dương, đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi! Có giỏi thì ngươi kêu muội muội ngươi đến g.i.ế.c ta đi!”
“Ồ đúng rồi, muội muội ngươi không thể đến giúp ngươi được nữa đâu. Ngươi đừng mơ mộng hão huyền. Từ Tứ Cẩm giờ đã bị c.h.é.m đầu từ lâu rồi! Khôn hồn thì mau ký vào thư hòa ly rồi cút đi, cái nhà này không cần ngươi, ngươi đừng tưởng hầu hạ nương ta vài năm rồi có thể bám riết không đi, xem ta không đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi…”
Từ Tam Mẫn ôm đầu, vừa khóc vừa lắc đầu:
“Không, không đâu, Tiểu muội sẽ không gặp chuyện gì đâu…”
“Chát! Chát! Chát!”
Ngô Tiểu Bảo liên tiếp tát Từ Tam Mẫn mấy cái, đ.á.n.h đến mức nàng hoa mắt chóng mặt, khóe miệng chảy máu, nhưng gã vẫn chưa hả giận mà tiếp tục lăng mạ:
“Nó làm người khác bị thương, mà ngươi còn mong nó được yên ổn? Thế nào, ngươi muốn nó đến cứu ngươi à? Nằm mơ đi! Từ Tam Mẫn, hôm nay ta không đ.á.n.h c.h.ế.t người, thì ta Ngô Tiểu Bảo sống uổng một đời!”
“Á…”
Từ Tứ Cẩm và Khang Hạnh vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng đ.á.n.h đập c.h.ử.i rủa trong nhà, lông mày nàng lập tức cau chặt, tiếp theo là bước nhanh về phía phát ra âm thanh.
Khi nàng thấy Ngô Tiểu Bảo đang cưỡi trên người Từ Tam Mẫn mà đ.ấ.m đá túi bụi, nàng giận đến mức bốc hỏa, nàng sải bước xông tới, nhấc chân đá bay Ngô Tiểu Bảo.
Ngô Tiểu Bảo đang đ.á.n.h đến hứng thú, thì cảm thấy một cơn đau nhói từ m.ô.n.g truyền đến. Khi gã thấy Từ Tứ Cẩm đứng trước mặt với vẻ mặt giận dữ, gã vừa xoa m.ô.n.g vừa đứng dậy nói:
“Từ Tứ Cẩm, ngươi không phải đã bị c.h.é.m đầu rồi sao?”
Khang Hạnh tiến lên đỡ Từ Tam Mẫn đang sưng tím mặt mày dậy, Từ Tứ Cẩm quay đầu nhìn Tam tỷ một cái, tức giận siết chặt nắm đấm, nghiến răng chỉ vào Ngô Tiểu Bảo mắng:
“Tam tỷ ta chăm sóc nương ngươi bao nhiêu năm, ngươi báo đáp nàng ấy như vậy sao?”
Ngô Tiểu Bảo bĩu môi, hừ lạnh không thèm để ý:
“Nàng ta là gà mái không đẻ trứng, ta có thể giữ nàng ta ở đây đã là khoan dung lắm rồi, bằng không ngươi dẫn nàng ta đi đi, ta còn lấy vợ khác…”
“Bốp!”
“Á!”
Từ Tứ Cẩm lại tiến lên, giơ tay đ.ấ.m mạnh một cú vào mặt gã, tiếp đó lại nhấc chân đá một cú vào hạ bộ gã. Ngô Tiểu Bảo ôm lấy quần, vừa rên rỉ vừa mắng chửi:
“Ngươi… ngươi muốn tìm c.h.ế.t sao, ngươi làm bị thương Nhị tỷ phu ngươi, giờ lại muốn làm bị thương Tam tỷ phu ngươi, Từ Tứ Cẩm, ngươi đúng là điên rồi, điên thật rồi.”
Từ Tứ Cẩm liếc nhìn Ngô Tiểu Bảo, còn muốn động thủ đ.á.n.h gã thêm một trận, nhưng bị Từ Tam Mẫn giữ lại:
‘Tứ Cẩm, đừng đ.á.n.h hắn nữa, hắn dù sao cũng là phu quân của ta.’
“Tam tỷ…”
Từ Tứ Cẩm nhìn muội ấy mà hận không thể rèn sắt thành thép:
“Hắn khi nào coi tỷ là nương t.ử rồi, tỷ còn cầu xin cho hắn?”
“Tứ Cẩm, muội vừa mới ra khỏi thiên lao, không thể gây thêm chuyện nữa. Hơn nữa, hôm nay muội đ.á.n.h hắn xong, những ngày sau này của ta biết sống thế nào?”
Từ Tứ Cẩm tức giận nghiến răng nói:
“Tam tỷ, hắn đối xử với tỷ như vậy, tỷ còn muốn sống với hắn? Hôm nay ta đến đây là để đưa tỷ đi.”
Nói đến đây, nàng quay lại nhìn Ngô Tiểu Bảo một cái, hằn học nói:
“Trước khi đi ta phải dạy dỗ hắn một trận thật tốt, không thể để tỷ chịu trận đòn này vô ích.”
“Tứ Cẩm…”
Từ Tam Mẫn sợ hãi vội vàng kéo nàng lại, không ngừng lắc đầu:
“Tứ Cẩm, đừng đ.á.n.h hắn, hắn còn phải chăm sóc nương hắn, nương hắn đối xử với ta luôn không tệ.”
Nghĩ lại cũng đúng, nàng vừa thoát khỏi nhà lao, nếu lại lỡ tay đ.á.n.h tàn phế Ngô Tiểu Bảo, thì đúng là thần tiên đến cũng khó cứu nàng.
Trong thời điểm này, vẫn nên nghe lời Tam tỷ, giữ lại cho gã một thân thể lành lặn để chăm sóc nương gã.
Nàng quay đầu thấy trên bàn có một phong hưu thư, liền biết Ngô Tiểu Bảo đã sớm muốn hưu Tam tỷ, chỉ là Tam tỷ luôn cảm thấy không có nơi nào để đi, nên mới không chịu rời khỏi nhà này.
Nàng túm lấy tay Từ Tam Mẫn đi đến trước bàn, đỡ tay tỷ ấy viết xuống tên mình, rồi lấy một chiếc kim châm vào ngón tay tỷ ấy lấy máu, ép tỷ ấy ấn dấu tay m.á.u lên, sau đó ném cho Ngô Tiểu Bảo, lạnh lùng dặn dò:
“Ngô Tiểu Bảo, từ nay về sau Từ Tam Mẫn và ngươi không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Chúc ngươi sớm tìm được người đàn bà có thể đẻ con cho ngươi.”
Nàng ném hưu thư vào mặt Ngô Tiểu Bảo, cùng Khang Hạnh kéo Từ Tam Mẫn đi.
Ngô Tiểu Bảo giật phong hưu thư trên mặt xuống xem một cái, khóe miệng sắp ngoác lên trời.
Gã đã sớm tơ tưởng đến Trương quả phụ trong thôn, ả ta đã sinh được hai đứa con trai cho chồng trước, cưới ả về, bảo ả đẻ thêm hai đứa con nữa cho gã, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!
Trước khi rời khỏi nhà họ Ngô, Từ Tam Mẫn cứ bước một bước lại quay đầu nhìn lại, không ngừng hướng về phòng của Ngô lão thái. Từ Tứ Cẩm không nhịn được nhắc nhở màng ấy:
“Tam tỷ, đạo lý rắn chuột cùng hang chẳng lẽ tỷ không hiểu? Ngô lão thái chỉ đối tốt với tỷ bề ngoài vì tỷ hầu hạ bà ấy vệ sinh cá nhân, tỷ bị con trai bà ấy đ.á.n.h thê t.h.ả.m như vậy, ta đứng ngoài cửa cũng nghe thấy, bà ấy có thể không biết sao? Ta vào đây lâu như vậy, không nghe bà ấy lên tiếng một lời nào. tỷ còn nhớ nhung bà ấy ư? tỷ có thể đừng ti tiện như vậy không?”
Dù lời Từ Tứ Cẩm nói khó nghe, nhưng từng câu từng chữ đều chí lý. Từ Tam Mẫn c.ắ.n chặt môi gật đầu:
“Tứ Cẩm, ta vốn nghĩ sống ngày nào hay ngày đó, không muốn làm nương lo lắng, không muốn gây thêm phiền phức cho muội.”
“Tam tỷ, chúng ta là người một nhà, là tỷ muội ruột thịt, sao tỷ có thể nói những lời như vậy? Chuyện của Nhị tỷ, tỷ cũng biết đấy, nếu tỷ lại xảy ra chuyện, tỷ muốn nương sống thế nào? tỷ muốn ta và Đại tỷ làm sao an lòng?”
Nàng đã mất Nhị tỷ rồi, tuyệt đối không thể mất thêm Tam tỷ nữa.
Giờ đây nương và Đại tỷ ở bên cạnh nàng, Tam tỷ cũng trở về, nàng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho những người thân yêu nhất trên đời này, tuyệt đối không để các nàng chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Từ Tứ Cẩm và Khang Hạnh đưa Từ Tam Mẫn về Long Nham Thôn, vừa vào thôn đã nghe có người nhắc nhở:
“Tứ Cẩm à, nghe nói phu quân ngươi đã về rồi, ngươi mau về nhà xem sao!”
