Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 124: Hắn Chưa Từng Chật Vật Như Vậy Bao Giờ Tác Giả: Y Y Lan Hề
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:12
Lời này chọc cho mọi người cười ha hả, kẻ tung người hứng, thậm chí còn có người khuyên hắn từ giờ phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ngàn vạn lần đừng để bị bệnh.
Kể cũng lạ, hắn và vị đường đệ Thám Hoa lang kia từ lúc thi Tú tài đã hoàn hảo né tránh nhau, mỗi lần bị bệnh sao mà khéo thế... à không, sao mà không khéo thế nhỉ?
Hiện giờ người ta đã là Thám Hoa lang, Hàn Lâm Viện hầu đọc rồi, hắn thật ra có thể không cần "bị bệnh" nữa.
Những lời này khiến Thẩm Hoằng Khải vừa tức vừa gấp vừa bực, khổ nỗi trên mặt còn không thể biểu lộ ra, vẫn phải làm ra vẻ vân đạm phong khinh, nắm chắc phần thắng.
Nếu không, lại bị người ta bảo là thẹn quá hóa giận, tức muốn hộc máu.
Hắn chưa bao giờ chật vật đến thế.
Cũng chưa bao giờ hận Thẩm Hoằng Tuân đến thế.
Nếu không có Thẩm Hoằng Tuân, hắn chính là nam nhi ưu tú nhất thế hệ trẻ của Thẩm gia, còn về phần Thẩm Hoằng Lâm, đó chỉ là một tên võ biền thô lỗ, hắn thật sự không để vào mắt.
Nhưng tại sao lại phải có một Thẩm Hoằng Tuân chứ?
Cha mẹ và tổ mẫu dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hắn, một lòng mong mỏi hắn làm rạng rỡ tổ tông, thế nhưng, tên khốn Thẩm Hoằng Tuân lại thi đỗ Thám Hoa lang. Hắn cần thiết phải vượt qua nó mới có thể làm cha mẹ và tổ mẫu hài lòng, nhưng mà, có dễ dàng như vậy sao?
Mặc dù hắn luôn tỏ vẻ rất coi thường Thẩm Hoằng Tuân, một bộ dạng "nếu ta đi thi thì đâu đến lượt ngươi", diễn mãi đến mức chính hắn cũng tin là thật, nhưng hiện giờ lại bị gậy ông đập lưng ông.
Hắn phải làm sao đây?
Mùa xuân tới này, bệnh này hắn còn giả vờ thế nào được nữa?
Đừng nói giả bệnh, cho dù là bị bệnh thật, đến lúc đó e là cũng sẽ bị người ta cười cho thối mũi! Sau này thật sự không còn mặt mũi nào gặp người.
Nhưng nếu không giả bệnh, hắn lấy gì để thi đỗ Trạng Nguyên mang về cho gia đình đây?
Thẩm Hoằng Khải sầu muốn c.h.ế.t.
Trong lòng sầu muốn c.h.ế.t, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Bởi vì lời đồn này càng truyền càng rộng, đã truyền vào trong phủ, rất nhanh cả nhà đều biết.
Từ trên xuống dưới nha hoàn, bà tử, gã sai vặt, nô tài, ai mà không biết Lão phu nhân thương yêu Nhị công tử? Ai mà không muốn lấy lòng Lão phu nhân?
Họ càng tâng bốc Nhị công t.ử lên tận mây xanh, hận không thể mở khoa thi ngay lập tức để Nhị công t.ử thi đỗ Trạng Nguyên mang về.
Thẩm Nhị phu nhân thấy thế cười không khép được miệng, sau khi lén lút hỏi con trai có nắm chắc không và nhận được câu trả lời là "có", bà ta liền tìm đủ mọi cách tẩm bổ cho con, sai nhà bếp mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị cơm canh bổ dưỡng cho Nhị công tử.
Lại còn đặc biệt mua tổ yến về, mỗi ngày chưng một bát cho hắn.
Con trai bà ta sắp thành Trạng Nguyên rồi, sức khỏe không thể để thua thiệt được.
Những chuyện trong phủ lại truyền ra ngoài, người tin thì ghen tị, lời nói chua ngoa khó nghe; người không tin thì cười nhạo tứ phía, chê cười xem Thẩm Nhị công t.ử qua năm mới sẽ giải quyết chuyện này thế nào!
Lại trêu chọc rằng, Thẩm Nhị công t.ử được tẩm bổ kỹ càng thế này, đến lúc đó chắc chắn sẽ không sinh bệnh đâu nhỉ! Nếu thế này mà còn bệnh, thì chắc chắn là giả vờ rồi.
Ngay cả Thiên Diệu Đế cũng biết chuyện, đến phiên Thẩm Hoằng Tuân vào cung giảng kinh cho Thiên Diệu Đế, ngài cũng không nhịn được hỏi hắn.
Thẩm Hoằng Tuân hơi ngượng ngùng, như thể mình rất không quan tâm đến đường huynh là điều không nên, hắn tránh ánh mắt của Thiên Diệu Đế, hoàn hồn lại vội trấn tĩnh mỉm cười đáp: "Vi thần mỗi ngày trực ở Hàn Lâm Viện, về phủ xong cũng không tránh khỏi việc luyện chữ, đọc sách, ít khi ra ngoài. Nhị đường huynh lại xưa nay đóng cửa khổ đọc, giao thiệp với vi thần không sâu, vi thần thật sự không biết bản lĩnh của huynh ấy thế nào..."
"Tuy nhiên, nếu mọi người đều nói như vậy, nghĩ đến cũng tám chín phần mười. Hoàng thượng cứ chờ xem là được."
Thiên Diệu Đế cười ha hả, gật đầu: "Thẩm ái khanh nói cũng phải. Vậy trẫm sẽ chờ xem, trẫm mong Thẩm gia các ngươi có thể sinh thêm một nhân tài nữa, cống hiến cho triều đình ha ha ha!"
