Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 134: Tranh Cãi Tác Giả: Y Y Lan Hề
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:14
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cúi đầu suy nghĩ.
Chuyện phong nhã trong yến tiệc thưởng hoa của Di Hòa trưởng công chúa, không phải trường hợp nào khác có thể so sánh được. Nếu có thể làm ra một bài thơ hay khiến người người vỗ án tán dương, thì danh tiếng sẽ nổi như cồn.
Nam nữ trẻ tuổi, ai trong lòng chẳng có chút hư vinh, chẳng mong một lần nổi danh thiên hạ?
Thẩm Lương Vi chỉ suy nghĩ một lát, liền đặt bút viết, một mạch mà thành.
Lâm Nhụy rất ngạc nhiên, không nhịn được vươn cổ ra xem.
Thẩm Lương Vi lại chẳng cho nàng ta chút mặt mũi nào, dứt khoát gấp tờ hoa tiên đã viết thơ lại, ra hiệu cho tỳ nữ tiến lên, mang đi trình cho Di Hòa trưởng công chúa.
Lâm Nhụy tức tối, nhìn Thẩm Lương Vi cười nhạt, cười như không cười: "Thẩm muội muội viết xong rồi sao? Thẩm muội muội tài tình nhanh nhạy như thế, hạ bút như có thần trợ, vừa rồi sao còn muốn từ chối? Khiêm tốn quá mức thế này, cẩn thận lại thành kiêu ngạo đấy!"
Thẩm Lương Vi đáp: "Trưởng công chúa đều nói rồi, làm thơ hay không toàn tùy ý nguyện cá nhân, Lâm tỷ tỷ hà tất phải hùng hổ dọa người như thế? Người không biết, còn tưởng yến tiệc thưởng hoa này là do Lâm tỷ tỷ làm chủ đấy."
"Ngươi," Lâm Nhụy vừa tức vừa cuống, hung hăng trừng nàng một cái, nghiến răng nói nhỏ đầy cảnh cáo: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Tuy nhiên rốt cuộc không dám dây dưa thêm với Thẩm Lương Vi, nén một bụng tức hậm hực thu hồi suy nghĩ cúi đầu làm bài của mình.
Thẩm Lương Dung lúc này mới nghĩ được một câu miễn cưỡng coi là tạm được, thấy Thẩm Lương Vi thế mà đã nộp bài, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Càng hoảng hốt, đầu óc càng trống rỗng.
Thẩm Lương Nguyệt liếc xéo Thẩm Lương Vi một cái, hừ nhẹ nói: "Đại tỷ tỷ đừng để ý đến nó, với cái trình độ của nó, xách giày cho Đại tỷ tỷ cũng không xứng. Chắc nó biết mình không thể nào đoạt giải nhất, nên viết bừa vài câu nộp cho xong chuyện thôi."
Thẩm Lương Dung nghĩ cũng phải, trong lòng yên tâm hơn đôi chút.
Lần lượt, cả bên nam khách và nữ khách đều có người viết xong sai tỳ nữ thu bài lên.
Thẩm Lương Vi trước sau không nhìn về phía nam khách, khóe mắt dư quang tự nhiên phát hiện tên cặn bã Tiêu Cảnh Hoài mấy lần "vô tình" ném ánh mắt quan tâm về phía mình, nàng trước sau giả vờ như không thấy.
Kẻ này... vẫn chưa c.h.ế.t tâm sao?
Kể cũng khiến nàng có chút bội phục đấy!
Một nén nhang cháy hết, tất cả những người làm thơ đều đã nộp bài.
Lúc này đã sớm có các tỳ nữ biết chữ sao chép lại thơ, phát cho mỗi bên nam nữ khách hai bản, giấu đi tên họ, để mọi người cùng truyền tay nhau bình phẩm.
Đây là lúc náo nhiệt nhất, trong tiệc nam nữ khách đều là đủ loại tiếng cười nói bàn tán thảo luận.
Lâm Nhụy trợn to mắt tìm kiếm trong tổng cộng ba trang giấy chép đầy những bài thơ chỉnh tề, chỉ vào một bài trong đó vui vẻ cười nói: "Bài này xứng đáng đứng đầu bảng, 'Người ngọc xuống d.a.o đài, gió thơm động lụa là', quả thực tuyệt diệu! Thật khó mà nghĩ ra được, khiến người ta không phục không được!"
Có người biết rõ nội tình liền sôi nổi phụ họa, gật đầu khen phải.
Cũng có người không biết nội tình, không đồng tình chỉ vào một bài khác nói: "... 'Biết quân cố ý lăng hàn tuyết, thẹn cùng ngàn hoa tranh sắc xuân' vừa có khí phách lại không theo lối mòn, hay hơn bài 'người ngọc xuống d.a.o đài' nhiều."
Lâm Nhụy cười lạnh: "Khí phách cái gì? Chẳng qua là vì gieo vần mà gượng ép nói sầu thôi, làm ra vẻ! Vẫn là 'người ngọc xuống d.a.o đài' hay hơn, gợi cho người ta vô hạn tơ lòng, vừa linh động, vừa chuẩn xác, ý cảnh tuyệt vời."
Người kia không phục: "Làm ra vẻ chỗ nào? Ta thấy rõ ràng là..."
Chưa đợi nàng ta nói hết, Thẩm Lương Vi ho một tiếng ngắt lời, nhẹ nhàng kéo tay áo nàng ta ra hiệu.
Người kia ngẩn ra, cũng biết trong chuyện này có lẽ có uẩn khúc gì mình không biết, bèn im lặng.
