Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 262: Trong Lòng Thẩm Đại Lão Gia Có Chút Chua Xót
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:30
Huống hồ, nói một câu thật lòng... với chút bản lĩnh đó của Hoằng Khải, ông thật sự không nỡ nói thật, sợ mẹ và nhị đệ không chịu nổi, đến lúc đó lại làm ầm ĩ với ông.
Còn về con trai ông, trong lòng ông biết rõ đó mới thực sự là tài năng Trạng Nguyên.
Chẳng qua Thánh thượng cảm thấy, thứ nhất là lúc thi Đình nó còn quá trẻ, khi đó có một lão giả ngoài năm mươi tuổi cũng lọt vào top ba, niệm tình người ta phấn đấu bao nhiêu năm không dễ dàng, Thánh thượng động lòng trắc ẩn, liền điểm ông ta làm Trạng Nguyên.
Thứ hai, so với Bảng Nhãn thì danh hiệu Thám Hoa lang nghe hay hơn, hợp với thiếu niên lang phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ như ngọc hơn, vì thế mới khâm điểm con trai ông làm Thám Hoa lang.
Đương nhiên, những lời này Thẩm đại lão gia chưa bao giờ nói ra ngoài. Thẩm Hoằng Tuân cũng căn bản không phải là người để ý đến những thứ này.
Mẹ lại như bị ma ám, một lòng mong mỏi Thẩm gia có một Trạng Nguyên, nhưng cũng không thể đặt hy vọng vào Thẩm Hoằng Khải được...
Thế thì thà trông mong vào mấy đứa chắt chút chít còn chưa biết ở đâu còn hơn!
Thẩm đại lão gia tự nhiên không chịu để con trai mình đi đỡ đạn cho Thẩm Hoằng Khải, liền thoái thác nói gần đây Thẩm Hoằng Tuân rất bận, không có thời gian, huống hồ người ta gửi thiệp mời muốn tìm Hoằng Khải so tài, Hoằng Tuân ứng chiến danh không chính ngôn không thuận, đối với thanh danh cả hai anh em đều không tốt lắm, chi bằng tạm thời gác lại, cứ nói đợi sau kỳ thi Hội rồi so tài cũng như nhau...
Chưa đợi Thẩm lão phu nhân nói gì, Thẩm Nhị lão gia đã cười lạnh nói trước: "Đại ca không muốn để Hoằng Tuân giúp đỡ thì cứ nói thẳng, hà tất phải nói những lời đường hoàng này để lấp liếm? Cái gì mà danh không chính ngôn không thuận, chẳng qua đều là cái cớ thôi! Nếu không phải Hoằng Khải lúc này cần ôn tập bài vở, thì đâu cần Hoằng Tuân ra mặt?"
"Hoằng Tuân và Hoằng Khải là anh em họ, những kẻ khiêu khích bên ngoài vốn dĩ là nhắm vào Thẩm gia thôi, Hoằng Tuân ra mặt có gì không thể?"
"Hay là nói, trong mắt đại ca, thanh danh và thể diện của Thẩm gia cũng chẳng là gì, trong lòng đại ca, chỉ cần Đại phòng tốt là đủ rồi? Người khác đều không liên quan đến đại ca?"
Thẩm đại lão gia có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Nhị lão gia, đầu óc hoảng hốt một trận, có cảm giác... dường như chưa từng quen biết người em trai thứ hai này.
Trước kia, trước kia đâu có như thế này phải không?
Tại sao nhị đệ nói chuyện lại kẹp d.a.o giấu kiếm như vậy...
Trong lòng Thẩm đại lão gia có chút chua xót.
Ông đương nhiên không biết, trước kia Thẩm Lương Vi bị Thẩm lão phu nhân dỗ dành xoay như chong chóng, nắm chặt trong tay.
Thẩm đại phu nhân một là áy náy hai là thương xót, ngoại trừ nhẫn nhịn thì vẫn là nhẫn nhịn, Thẩm lão phu nhân và Nhị phòng muốn làm gì về cơ bản không có chuyện gì là không thành.
Cầu được ước thấy, trong lòng đắc ý, tự nhiên suốt ngày tươi cười hớn hở, tỏ ra "khoan dung" hơn nhiều.
Nhưng hiện tại, Thẩm Lương Vi mất kiểm soát, kéo theo đó là hết chuyện này đến chuyện khác mất kiểm soát, Thẩm Nhị lão gia sớm đã giống như con bạc thua đỏ mắt, còn đâu tâm trí mà giữ gìn phong độ?
Huống hồ, hắn cho rằng Thẩm đại lão gia vợ chồng đồng lòng, Thẩm đại phu nhân không biết đã thổi gió bên gối, thêm mắm dặm muối thế nào rồi, như vậy, hắn còn cần gì phải khách sáo?
Cũng may có mẹ ở đây, cho dù hắn không khách sáo, Thẩm đại lão gia có thể làm gì?
Thấy Thẩm đại lão gia lộ ra vẻ mặt như vậy, Thẩm Nhị lão gia càng cho là ông làm bộ làm tịch, thầm mắng trong lòng.
Thẩm lão phu nhân nghe xong cũng cau mày, bất mãn quở trách: "Lão đại, ta còn trông mong sau này ta đi rồi con có thể để tâm chiếu cố hai phòng nhị đệ tam đệ con, giờ ta vẫn còn sống sờ sờ đây mà con đã thế này rồi?"
"Lão nhị nói không sai, thể diện Thẩm gia chúng ta quan trọng, huống hồ, đây cũng là cơ hội Hoằng Khải nhường cho Hoằng Tuân kiếm chút danh tiếng tốt, con từ chối cái gì?"
