Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 282: Nhưng Mà, Dựa Vào Cái Gì
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:33
Thẩm lão phu nhân đương nhiên có thể đuổi Phỉ Thúy lui ra ngoài ngay lúc này, sau đó từ từ giải thích cặn kẽ với Thẩm Nhị phu nhân.
Bà ta tin rằng Thẩm Nhị phu nhân nghe xong lời giải thích của mình nhất định sẽ hiểu.
Nhưng mà, dựa vào cái gì chứ?
Bà ta là mẹ chồng, con dâu không những không ngoan ngoãn nghe lời, lại còn dám nghi ngờ chỉ trích mẹ chồng, thật là nực cười!
Có thể thấy những lời ngon tiếng ngọt, hiếu thuận thật thà ngày thường kia đều là giả vờ cả.
Thế nào? Nàng ta tức giận, mình còn phải vội vàng chạy theo giải thích với nàng ta sao? Nàng ta là cái thá gì chứ!
"Ta thấy đầu óc con hỏng rồi," Thẩm lão phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Nhị phu nhân, dứt khoát lười giải thích, bày ra uy nghiêm của mẹ chồng, nói chắc như đinh đóng cột: "Chuyện này ta định đoạt! Không còn việc gì khác thì con lui xuống cho ta!"
Thẩm Nhị phu nhân thấy thế càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, tức giận đến mức một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, c.h.ử.i rủa ầm ĩ trong lòng, làm sao chịu bỏ đi như vậy?
Chuyện khác thì thôi, nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh và tiền đồ của con trai bà ta, ngay cả hôn sự cũng bị ảnh hưởng, mà kẻ đầu têu là con tiện tì Phỉ Thúy này lại còn được ở trong nhà ăn ngon uống tốt nuôi dưỡng, bà ta làm sao nuốt trôi cục tức này?
"Ai nói không có việc gì chứ? Chuyện này còn chưa xong!" Thẩm Nhị phu nhân oán hận nói: "Mặc kệ mẹ nói gì, hôm nay con nhất định phải đ.á.n.h c.h.ế.t con tiện tì này! Cái nghiệt chủng trong bụng nó tuyệt đối không thể giữ lại!"
Bà ta quay đầu ra lệnh cho bà t.ử tâm phúc của mình: "Liễu tẩu, đi sắc một bát t.h.u.ố.c phá t.h.a.i mang tới đây, đi ngay bây giờ, nhanh lên!"
"Tóm lại con mặc kệ, con tiện tì này dám tính kế con trai con mà còn muốn sống sung sướng, không dễ dàng như vậy đâu."
"Ngươi, ngươi..." Thẩm lão phu nhân tức đến ngã ngửa: "Ta đã tạo nghiệp gì thế này, Thẩm gia ta sao lại có đứa con dâu bất hiếu như ngươi. Ta muốn xem xem, ai dám giương oai trong viện của ta! Thường ma ma, sai người đi gọi lão Nhị tới đây, xem nó làm con cái mà trong mắt còn có người mẹ này hay không."
Trong lòng Thẩm Nhị phu nhân hơi hoảng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, cười khẩy.
Con trai bà ta sắp là Trạng Nguyên lang rồi, bà ta làm mẹ còn sợ cái gì?
Hơn nữa, bà ta làm vậy là vì tốt cho con trai, lão gia nhà mình chẳng lẽ còn trách mình sao?
Rõ ràng là mụ già này hồ đồ, cố tình bao che cho con tiện nha đầu do mình dạy dỗ ra.
Hừ, thật tưởng bà ta không biết sao, mụ già này quen thói tay dài, trước kia nắm thóp Vi nha đầu để khống chế Đại phòng.
Giờ Vi nha đầu không thèm để ý đến mụ ta nữa, mụ ta liền muốn thông qua việc nắm thóp con tiện tì Phỉ Thúy để khống chế Khải nhi, bắt Khải nhi sau này phải nghe lời mụ ta...
Mụ ta đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à!
Thẩm Nhị lão gia rất nhanh đã đến nơi.
Thẩm Nhị phu nhân đã sớm chuẩn bị, òa khóc nức nở, vừa khóc vừa thêm mắm dặm muối, bóng gió cáo trạng.
Thẩm lão phu nhân tức đến đen mặt, khổ nỗi lại không thể nào ngắt lời Thẩm Nhị phu nhân.
Đợi đến khi nhìn thấy sắc mặt biến đổi, thần sắc bán tín bán nghi của đứa con trai thứ hai, bà ta càng suýt tắc thở.
Thẩm lão phu nhân thực sự cảm thấy có chút đau lòng khổ sở.
Trời đất chứng giám, bà ta đối xử với Nhị phòng thế nào, con dâu không hiểu bà ta còn có thể chấp nhận, chẳng lẽ lão Nhị cũng không hiểu sao?
Chẳng lẽ bà ta lại đi hại nó, hại Khải nhi?
Bà ta quyết định thế nào, đương nhiên là có tính toán của riêng mình, nó thế mà lại tin lời con vợ hồ đồ kia, cho rằng bà ta bao che cho Phỉ Thúy?
Thẩm Nhị lão gia trong lòng quả thực có chút tin tưởng phu nhân mình, rốt cuộc chuyện mẹ nắm thóp Vi nha đầu để khống chế Đại phòng hắn vẫn luôn nhìn thấy rõ.
