Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 72: Lòng Tiểu Nhân
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:06
Thẩm Hoằng Tuân khẽ ho khan một tiếng, hạ giọng nói: "Hôm nay ta ra ngoài mua sách, vì trời lạnh nên đi đường tắt, không ngờ, ở ngõ Ẩm Mã lại thấy..."
Nghe Thẩm Hoằng Tuân nói được một nửa, Thẩm Lương Vi đã vừa kinh ngạc vừa giận dữ đổi sắc mặt, tức đến mức run người.
Thẩm Hoằng Tuân liên tục ôn nhu an ủi, mới khiến nàng ổn định lại tinh thần, nén giận nghe hắn kể tiếp cho hết câu chuyện.
"Chuyện này liên quan đến thanh danh con gái, Xuân Anh lại là đại nha đầu hầu hạ bên cạnh muội, lỡ truyền ra lời không hay, ngay cả muội cũng bị liên lụy. Lúc ấy ta chỉ giả vờ như không nhìn thấy gì, coi như hai người bọn họ tình cờ gặp nhau trên đường nói vài câu thôi, sau đó lấy cớ cần người giúp chạy việc vặt, liền đuổi tên Ngu Tam Nhi đi. Lại thuê xe ngựa thay Xuân Anh, cho người đưa nó về phủ, dặn nó đừng để lộ chuyện này trước, âm thầm nói rõ sự tình với muội, xem nên xử lý thế nào."
"Tóm lại ta thấy tên Ngu Tam Nhi kia... không giống người tốt lành gì... Muội nên hỏi kỹ nha đầu Xuân Anh kia đi."
Thẩm Hoằng Tuân cũng giống như Thẩm đại phu nhân, hễ nhắc đến Thẩm lão phu nhân, nhắc đến Ngu ma ma trước mặt Thẩm Lương Vi, đều theo bản năng cẩn thận từng li từng tí, sợ Thẩm Lương Vi sẽ vì thế mà tức giận.
Thẩm Lương Vi thầm nghĩ thật sự không cần thiết như vậy, nhưng cũng hiểu chuyện này không thể vội vàng, nếu quá nóng vội, ngược lại sẽ khiến mẹ và anh trai sinh nghi.
"Cảm ơn Tam ca ca," Thẩm Lương Vi cảm kích nói: "May mà gặp được Tam ca ca, mới không gây ra hậu quả xấu gì, cũng nhờ Tam ca ca suy nghĩ chu toàn, không đ.â.m thủng lớp giấy cửa sổ này, nếu không người chịu thiệt chắc chắn là Xuân Anh tỷ tỷ. Vậy để muội hỏi Xuân Anh tỷ tỷ trước, chuyện này không chừng còn phải nhờ Tam ca ca giúp đỡ đấy."
Thẩm Hoằng Tuân cười, sảng khoái nói: "Huynh muội nhà mình, nói gì mà nhờ với vả? Có việc cứ tìm người anh này là được."
"Vâng!" Thẩm Lương Vi cười gật đầu.
Một lát sau, Thẩm Hoằng Tuân rời đi.
Thẩm Lương Vi vẻ mặt thản nhiên trở về phòng mình, không thấy Xuân Anh đâu, hỏi ra mới biết nàng ấy bị bệnh, xin nghỉ ngơi trong phòng riêng.
Thẩm Lương Vi vốn định gọi nàng ấy đến, nghĩ nghĩ, lại tự mình đi đến phòng nàng ấy một chuyến.
Xuân Anh vừa thấy nàng đến, dường như ý thức được điều gì, gọi một tiếng "Nhị tiểu thư!", giọng nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe.
Nhìn lại hai mắt nàng ấy, sưng đỏ như quả đào, hôm nay không biết đã khóc bao lâu rồi.
Lửa giận trong lòng Thẩm Lương Vi bùng lên, kéo Xuân Anh ngồi xuống, cười lạnh nói: "Xuân Anh tỷ tỷ chẳng lẽ không tin tưởng ta sao? Nếu không sao xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ta biết! Nếu không phải Tam ca ca nói ra, ta căn bản hoàn toàn không biết gì cả!"
"Nô tỳ không phải!" Xuân Anh cuống quýt định quỳ xuống, bị Thẩm Lương Vi kéo lại, nàng ấy nước mắt lưng tròng nói: "Nô tỳ, nô tỳ không còn mặt mũi nào để nói, nhưng mà, nhưng mà..."
Thẩm Lương Vi tức đến mức đầu óc choáng váng, tim càng thêm tắc nghẹn, nghiến răng nói: "Người không còn mặt mũi không phải là Xuân Anh tỷ tỷ, mà là tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ kia, tỷ nghĩ như vậy là sai hoàn toàn rồi. Chuyện bên cạnh ta còn trông cậy vào tỷ quyết định đấy, Xuân Anh tỷ tỷ, đừng để ta thất vọng thêm nữa."
Xuân Anh sững sờ, trong lòng vừa chua xót vừa cảm động, nước mắt suýt nữa lại trào ra, liên tục gật đầu: "Nô tỳ, nô tỳ hiểu rồi, Nhị tiểu thư, nô tỳ đã hiểu."
Nói xong không đợi Thẩm Lương Vi hỏi, nàng ấy tự mình kể lại.
Hôm nay, Ngu ma ma sai nàng ấy ra khỏi phủ mua bánh đậu phộng cho Thẩm Lương Vi, Xuân Anh không nghi ngờ gì liền đi.
Ai ngờ ra ngoài lại bị Ngu Tam Nhi bắt gặp, sau đó hắn không nói không rằng đòi dẫn nàng đi đường tắt, lôi kéo nàng đi.
