Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 31
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:25
Trong đình viện, không gian tĩnh mịch như tờ. Các cung nữ, thái giám đều khép nép cúi đầu, chẳng dám nhìn ngang liếc dọc.
Bình An vẫn chăm chú nhìn Bùi Thuyên. Nàng khẽ mở miệng, giọng nói chậm rãi, mang theo đôi phần làm nũng, đáp: "Đang ăn lê."
Bùi Thuyên hỏi lại: "Ngoài ra, còn điều gì nữa chăng?"
Bình An khẽ chớp mắt, đáp: "Sau đó, thiếp liền thấy chàng."
Lời kể đột ngột dừng ngang. Ánh mắt Bùi Thuyên phớt qua mặt bàn, thấy trước khi nàng viết bốn chữ "Thái tử, Vương gia", còn vẽ vô vàn những thứ vụn vặt khác, nào là núi non, cung điện... nhưng đến khi miêu tả đến hắn, nàng lại bỏ qua tất thảy.
Bùi Thuyên khẽ nheo đôi mắt phượng, ngay tức khắc, hắn liền rụt tay về.
Bình An vừa mới tựa cằm lên tay hắn để đỡ mỏi. Đang tận hưởng cảm giác thoải mái, thì hắn lại đột ngột rút tay. Nàng "A" một tiếng, đầu như chim sẻ mổ thóc, cúi gục về phía trước, đôi mắt trong veo thoáng hiện vẻ mờ mịt, ngơ ngác nhìn Bùi Thuyên.
Quả nhiên là một tiểu cô nương dễ bề ức hiếp.
Bùi Thuyên khẽ phất tay. Lưu công công lập tức hiểu ý, vội vàng tiến lên, hai tay dâng một chiếc khăn tô cẩm trắng ngà tựa ánh trăng.
Tô cẩm: một loại lụa nổi tiếng.
Bùi Thuyên dùng khăn lau đi vệt mực vương trên đầu ngón tay. Đó chính là vệt mực hắn vừa vô tình chạm phải khi lau ở cằm Bình An. Hắn nhàn nhạt cất lời: "Quá ư qua loa."
Bình An ngẩn ngơ giây lát, rồi vội lắc đầu, đáp: "Không qua loa, chẳng hề qua loa đâu." E rằng Vương gia vẫn chưa tường tận, nàng liền lặp lại hai lượt.
Bùi Thuyên vẫn kiên trì: "Nàng nói vậy là quá đỗi qua loa."
Bình An thành thật đáp: "Bởi vì mải ngắm nhìn chàng, thiếp mới bất giác quên mất lời lẽ."
Nàng thốt ra những lời đó vô cùng thành thật, không phải cố ý trách móc hắn. Chỉ là mải mê ngắm nhìn, nên không biết phải sắp đặt ngôn từ ra sao để tường thuật những gì đã diễn ra trước mắt.
Động tác của Bùi Thuyên chợt khựng lại, ngay cả hơi thở cũng nhẹ tựa tơ hồng. Y khẽ khụy gối xuống, Bình An cũng chỉ độc nhìn theo bóng hình y.
Y khẽ hừ nhẹ một tiếng, tay vẫn chưa buông chiếc khăn gấm. Y liền dùng nó lau đi vệt mực còn vương trên cằm nàng, tỉ mỉ không sót chút nào.
Bình An lẳng lặng khép hàng mi, cảm nhận ngón tay của vị Vương gia kia lướt nhẹ, dường như mang theo chút ngứa ngáy khó tả.
Ngoài đình, một thị vệ từ nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế vội vã chạy đến, cách vài bước đã quỳ một gối xuống, khẩn trương tấu bẩm: "Khải bẩm Dự Vương điện hạ, Bệ hạ có thánh chỉ truyền."
Bùi Thuyên đứng dậy, đặt chiếc khăn tay vương mực xuống bàn. Y cúi đầu nhìn Bình An, cất tiếng: "Chớ có qua loa."
Bình An khẽ nghĩ, hôm nay vị Vương gia này dường như vô cùng cao hứng, đến mức quên cả khăn tay.
Nàng đang lẳng lặng gấp lại chiếc khăn tay. Mấy cô nương Tiết Tĩnh An vừa rời bước lúc nãy, giờ đã quay lại, đang cười nói rôm rả. Bọn họ ngẩng đầu nhìn Bình An, đoạn đều ngẩn ra, không nén được tiếng cười trêu chọc: "Ôi chao, tiểu muội, sao mặt muội lại vương đầy mực thế này?"
"Quả thực trông chẳng khác nào một tiểu miêu vậy."
Bình An trong lòng có chút nghi hoặc, đưa tay sờ lên nơi vừa được Bùi Thuyên lau qua, quả nhiên đầu ngón tay nàng cũng vương mực đen.
Bình An: "..." Vị Vương gia kia lại dùng mực bôi lên mặt nàng!
Tiết Tĩnh An cười duyên dáng, nói với cung nữ bên cạnh: "Phiền ngươi lấy một chậu nước ấm đến đây."
Về phần Tiết Thường An, nàng khẽ liếc nhanh thấy chiếc khăn tay còn vương trên tay Bình An.
Các cô nương có những món tư vật gì, trong lòng các tiểu thư đều ít nhiều tường tận. Khăn tay của Bình An là loại thêu hoa mai trắng muốt, chứ không phải loại thanh lạnh tựa sương này, mà hoa văn kiểu này càng giống vật của nam nhân.
Nhân lúc không ai để ý, Tiết Thường An giả vờ thu dọn văn tự cho Bình An, lén giấu đi chiếc khăn tay lạ lẫm ấy, không muốn để ai khác trông thấy.
Chỉ là, chẳng hay rốt cuộc là ai, trong lòng nàng khẽ dâng lên nỗi nặng nề không tên.
Các cô nương vừa ổn định chỗ ngồi được chốc lát thì một ma ma trong cung đã bước đến, tuyên các vị cô nương đi yết kiến Hoàng hậu.
Từ Mẫn Nhi hỏi: "Dám hỏi ma ma, bao giờ thì cuộc săn b.ắ.n bắt đầu?"
Ma ma nói: "Khi Thái tử và các Hoàng tử săn được con mồi đầu tiên, tiếng lộc tiêu được thổi lên chính là hiệu lệnh khai cuộc."
Lộc tiêu: còi làm bằng sừng hươu.
Chẳng trách vừa rồi, các nàng còn nhìn thấy Dự Vương và Thái tử cùng săn một con hươu. Nhớ đến vị Dự Vương kia, còn có vài người khẽ tỏ vẻ mất tự nhiên. Giờ đã sắp đến giờ săn bắn, mọi người theo chân ma ma vòng qua đình nghỉ mát, tiến đến một tòa lầu các tọa lạc giữa bãi đất bằng, xung quanh vô cùng thoáng đãng.
Trên đường đi, tam cô nương Tiết gia lại chạm mặt Hà Bảo Nguyệt, mấy người đều trầm mặc không nói lời nào.
Lên đến lầu các, Trương Hoàng hậu đoan trang ngồi tại vị trí cao nhất. Phía tay trái, vị trí đầu tiên là Thái tử phi Lý thị, kế đó là hai vị quận chúa Ngọc Cầm cùng Ngọc Tuệ; còn phía tay phải là các vị mệnh phụ phu nhân.
Các cô nương tề chỉnh hành lễ: "Chúng thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, bái kiến Thái tử phi."
Trương Hoàng hậu đã ở trong thâm cung từ lâu, nay được ra ngoài, hòa mình vào không khí náo nhiệt của buổi săn b.ắ.n mùa thu, vốn đã thấy lòng mình thư thái, lại nhìn quanh một vòng thấy toàn những gương mặt trẻ trung, tươi tắn rạng ngời, tâm trạng càng thêm phấn chấn.
Trong số hơn hai mươi vị cô nương này, vị nàng đầu tiên lọt vào mắt bà chính là Bình An đang đứng ở hàng thứ ba bên trái.
So với lần trước, khuôn mặt tiểu cô nương đã bầu bĩnh hơn đôi chút, chắc hẳn ở Tiết gia đã được ăn uống đầy đủ. Đôi mắt nàng vẫn trong veo tựa hồ thu, xinh đẹp như thuở ban đầu, quả là dung mạo trời ban khiến người ta vừa gặp đã yêu mến.
Thấy nàng không vận trang phục cưỡi ngựa, Trương Hoàng hậu hỏi: "Tiết nhị cô nương chốc lát nữa không cưỡi ngựa sao?"
Bình An bị gọi tên, vừa định cất lời đáp, Từ Mẫn Nhi đã nhanh nhảu đáp lời trước: "Hồi nương nương, Bình An muội muội vẫn chưa biết cưỡi ngựa, chúng thần thiếp vừa rồi còn bàn sẽ dạy muội ấy."
Trương Hoàng hậu: "Thì ra là vậy."
Bà không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng đã dấy lên vài phần không vui. Bà hỏi Bình An, vậy mà người đáp lời lại là vị cô nương của Ninh Quốc công phủ, quả thực đây là kẻ hiếu thắng, thích thể hiện tài cán bản thân.
Thái tử phi Lý thị trong số các vị tiểu thư cũng không khỏi liếc mắt nhìn Bình An.
Chuyện Ngọc Tuệ bị phạt xảy ra đã lâu, còn trước cả chuyện Hà Bảo Nguyệt bị đánh. Thái tử phi Lý thị vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng.
Thái tử phi Lý thị cất lời: "Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ ngày ngày quanh quẩn trong cung, chỉ đợi dịp được so tài vui đùa cùng các vị cô nương quý phủ. Nay đã đến bãi săn, chư vị cứ thoải mái thi triển tài năng."
Các cô nương đồng thanh dạ ran.
Quận chúa Ngọc Cầm của Đông Cung chính là tỷ tỷ của Ngọc Tuệ. Nàng khẽ cười với các cô nương, mày mắt dịu dàng, không hề có dáng vẻ hung hăng như Ngọc Tuệ.
Về phần hai vị quận chúa khác của Đông Cung, vì là do Lương tần sinh ra nên không đến bãi săn.
Trên bãi săn có nhiều cô nương như vậy nhưng những người xuất thân thứ xuất chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ cần là cô nương xuất thân từ gia đình gia giáo đều sẽ được bồi dưỡng, nhưng tất thảy tài nguyên đều chỉ nghiêng về phía đích nữ.
Tiết gia có thể đưa theo tam cô nương là nhờ có quan hệ sâu sắc với Dự Vương phủ.
Ngọc Tuệ khẽ liếc mắt, trong lòng thầm cười khẩy.
"Tiết gia quả là không biết xấu hổ, loại nữ hài nhi nào cũng dám dẫn đến đây. Bình An là đích nữ thì thôi, nhưng Tiết Tĩnh An kia dựa vào cái gì mà lại được trà trộn vào đây? Đã thế còn được hứa hôn với Trấn Viễn Hầu phủ!"
Lúc này, tiếng lộc tiêu sắc nhọn chợt vang lên, các cô nương đều bị thu hút, đổ dồn ánh mắt xuống bên dưới lầu. Trương Hoàng hậu đứng dậy, nói: "Bản cung trở về đình trước, chư vị cứ tự nhiên dạo xem xung quanh."
Trương Hoàng hậu và Thái tử phi rời bước, các cô nương không còn đứng im nữa mà đều tiến đến lan can, dõi mắt nhìn xuống.
Bình An phóng tầm mắt ra ngoài bãi săn.
Bãi săn chật kín những quan viên và thế gia công tử, buổi săn b.ắ.n mùa thu đã chính thức khai màn. Song phải đợi Vạn Tuyên Đế hồi cung trước, chúng nhân mới được động thủ.
Chỉ thấy dưới lọng che màu vàng rực của hoàng gia, Vạn Tuyên Đế vận long bào hoàng kim, thân hình ẩn khuất sau lớp y phục dường như vô cùng gầy gò, áo quần rộng thùng thình. Bình An thầm so sánh ngài với tổ mẫu trong lòng, nghĩ bụng, tổ mẫu cần tẩm bổ thêm chút nữa mới tốt.
Thỏa mãn sự hiếu kỳ sau khi chiêm ngưỡng Hoàng đế, nàng chuyển hướng nhìn về phía bá quan. Tiết Hãn phụ thân vận quan bào đỏ tía của chính tứ phẩm, đứng lẫn trong đám quan viên, phải tinh ý lắm mới nhận ra. Tiết Chú, Tiết Hạo thì càng khỏi phải nhắc đến, thân ảnh hai huynh trưởng chìm lẫn giữa vô vàn nam tử, nào có thể dễ dàng tìm thấy.
Muốn nhìn Dự Vương lại vô cùng đơn giản, chỉ cần lướt mắt qua đám đông. Y là người duy nhất sở hữu dung mạo lãnh đạm, thân hình cao ráo, khí chất tuấn mỹ phi phàm, dễ dàng nổi bật giữa muôn người. Bình An lại đưa mắt nhìn thêm đôi ba bận, quả nhiên không hổ danh bậc mỹ nam tử, vô cùng đẹp mắt.
Bùi Thuyên và Thái tử đứng cùng nhau, đợi Vạn Tuyên Đế về đình rồi mới lui xuống. Tâm trạng Thái tử vô cùng nặng nề. Đây là lần đầu tiên trong năm năm, Dự Vương tham gia cuộc săn mùa thu.
Vào cuộc săn b.ắ.n mùa thu năm Thái Khang thứ mười hai, Dự Vương một mình đương đầu với mãnh hổ trong rừng sâu. May thay, hắn đã dùng một lưỡi đao sắc bén c.h.é.m c.h.ế.t mãnh thú, song cánh tay trái lại chịu một vết cắn nghiêm trọng. Thuở ấy, các thái y đã chẩn đoán, e rằng sau này hắn sẽ vĩnh viễn không thể giương cung được nữa. Triều thần đàm tiếu rằng Dự Vương vận số bạc bẽo, từ thuở nhỏ đã thể chất yếu ớt, thuốc thang không rời thân, nay lại vì một tai nạn mà phế đi một cánh tay.
Điều may mắn duy nhất là cánh tay ấy không bị mãnh hổ cắn đứt lìa, bởi lẽ một hoàng tử thân thể khiếm khuyết thì khó bề kế thừa đại thống.
Năm năm thoáng chốc trôi qua, Dự Vương vốn bản tính kín tiếng, lại bất ngờ xuất hiện tại cuộc săn b.ắ.n mùa thu sau ba tháng tham gia chính sự. Dáng vẻ cùng khí độ của hắn càng thêm xuất chúng, đến cả cánh tay bị thương thuở nào nay cũng đã hoàn toàn bình phục. Khi Thái tử cùng hắn đồng hành săn hươu, chính Dự Vương đã tự mình giương cung, một mũi tên xuyên tim hạ gục linh lộc. Ẩn nhẫn nhiều năm, Dự Vương giờ đây không thể che giấu được nữa mà dần bộc lộ tài năng, mỗi lần xuất hiện lại càng thêm chói mắt.
Việc này khiến Thái tử làm sao có thể an lòng?
Dẫu tâm trạng Thái tử có tệ hại đến mấy, hắn vẫn cố gắng kiềm chế. Hắn thẳng bước đến chỗ Bùi Thuyên, mỉm cười nói: "Vừa rồi bản cung chưa tận hứng, hoàng thúc có nguyện ý cùng bản cung tiếp tục cuộc săn không?"
Bùi Thuyên vẻ mặt hờ hững: "Thôi đi, ta có chút mỏi mệt, hãy nhường cơ hội này cho kẻ khác vậy."
Vào ngày đầu tiên của cuộc săn b.ắ.n mùa thu, có một hạng mục thi đấu vô cùng gay cấn, đó là so sánh số lượng và chất lượng con mồi. Các võ quan và gia đình quyền quý đều vì thế mà ra sức tranh đoạt phần thưởng của Hoàng thượng. Nếu Bùi Thuyên tham gia, ắt sẽ bị Đông Cung so bì từng li từng tí. Y còn không buồn so đo thắng bại với Thái tử.
Nghe những lời từ chối chẳng khác nào thoái thác của y, Thái tử lập tức đen mặt, nghiến răng ken két. Mệt mỏi ư? Chẳng nhìn ra chút nào cả, hà cớ gì mãnh hổ năm năm trước không xé xác hắn đi cho rồi!