Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 195
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:55
Lưu Đình sững sờ.
Ngay lúc ấy, Lục Nghiễn mới mở miệng: “Có thể vào rồi.”
Hai người đàn ông mặc thường phục từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, khống chế Lưu Đình ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, bác sĩ Vương và bác sĩ Trần cũng bước vào phòng.
Lục Nghiễn cầm ống tiêm trên khay bàn, đưa cho bác sĩ Trần: “Đem đi xét nghiệm, mất bao lâu?”
“Khoảng một tiếng.”
“Được.” Lục Nghiễn nhàn nhạt đáp, bác sĩ Trần cầm lấy ống tiêm rồi rời đi.
Lưu Đình lúc này mới phản ứng lại, đôi mắt mở to sợ hãi, gào lên:
“Thả tôi ra! Tôi có làm gì đâu? Chỉ tới tiêm thuốc chống dị ứng thôi mà!”
Một trong hai cảnh sát thường phục bẻ tay cô ta ra sau, lạnh giọng cảnh cáo:
“Ngoan ngoãn một chút, có gì về phòng thẩm vấn nói tiếp!”
Lục Nghiễn dặn dò:
“Canh chừng kỹ vào, chờ kết quả xét nghiệm, tôi sẽ đích thân qua thẩm vấn.”
“Rõ, Lục Tiên Sinh!”
Hai cảnh sát dẫn người đi, Lục Nghiễn ngồi lại trên giường bệnh, trong lòng không khỏi nghĩ đến trực giác thứ sáu của vợ.
Một tiếng sau, bác sĩ Trần quay lại, tay cầm kết quả xét nghiệm, sắc mặt nặng nề:
“Trong đó có chứa chất hóa học gây ảo giác, rõ ràng là nhắm vào anh. Bây giờ có cần báo cáo không?”
Nếu báo cáo lên trên, Lục Nghiễn sẽ lập tức bị điều về kinh đô để bảo vệ an toàn.
Nhưng... Chu Hàn và Vương Phi còn đang bị tạm giữ, cộng thêm người phụ nữ đã ra tay với anh – trong lòng anh mơ hồ đã có suy đoán.
“Chưa cần, tôi muốn đến đồn cảnh sát hỏi Chu Hàn một chút.”
Bác sĩ Trần hơi do dự: “Nhưng anh thế này…”
Lục Nghiễn giơ tay ngắt lời: “Không sao, chỉ cần để hai người ngoài kia đi cùng tôi là được.”
“Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm.”
Lục Nghiễn suy nghĩ một lúc:
“Vậy thì chờ tôi rời bệnh viện rồi anh hãy gọi cho lãnh đạo tôi, đổ trách nhiệm thế nào tùy anh nói, tôi sẽ không phản bác. Nhưng đừng tiết lộ tôi đi đâu, nhất là không cho số điện thoại của đồn cảnh sát.”
Bác sĩ Trần vẫn có chút lo lắng: “Nhưng ông ấy sẽ điều tra.”
Lục Nghiễn liếc đồng hồ: “Đã một giờ sáng rồi, anh nói xem, ông ấy có tìm được ai không?”
Bác sĩ Trần đột nhiên cảm thấy vị viện trưởng Vương nhà mình cũng thật khổ, Lục Tiên Sinh này đúng là khó hầu hạ.
Lục Nghiễn chỉnh lại tay áo: “Tôi đi đây.”
“Cần chuẩn bị xe cho anh không?”
“Anh muốn gánh trách nhiệm à?” Lục Nghiễn liếc mắt nhìn.
Bác sĩ Trần quả thật sợ, bởi người này mà xảy ra chuyện ở Dương Thành thì hệ thống tư pháp ở đây không yên được đâu.
“Vậy để tôi sắp xe, những chuyện còn lại tôi sẽ tự nói với viện trưởng Vương.” Bác sĩ Trần đáp.
“Vậy cũng được.”
Trước khi ra khỏi cửa, cả bác sĩ Trần và bác sĩ Vương đều cẩn thận kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lục Nghiễn một lượt, xác nhận anh không có gì đáng ngại mới để anh rời viện.
Dưới lầu bệnh viện, xe đã chờ sẵn. Lục Nghiễn và hai nhân viên an ninh lên xe.
Tới đồn cảnh sát, Lục Nghiễn được đưa vào phòng thăm gặp.
Chu Hàn và Vương Phi hiện đang là nghi phạm, vì vẫn đang trong thời gian tạm giữ, nên vừa thấy Lục Nghiễn, hai người liền thở phào nhẹ nhõm.
“Lục Nghiễn, cậu không sao chứ?” Chu Hàn xúc động hỏi.
“Không sao cả.” Lục Nghiễn trả lời.
Vương Phi cũng vội vàng đứng dậy: “Tôi thật sự không biết cậu bị dị ứng, nếu biết thì tôi tuyệt đối không để Chu Hàn mang cho cậu.”
“Tôi biết rồi, giờ tôi đến bảo lãnh hai người.”
Vương Phi thở ra một hơi, suýt thì rơi nước mắt — may mà Lục Nghiễn tin anh.
Cảnh sát trực ban bên cạnh ngáp dài một cái, chủ động đứng lên: “Tôi đi gọi điện một chút.”
Thấy người đi ra ngoài, Lục Nghiễn dặn: “Hai người ra ngoài rồi, chờ tôi một chút.”
“Cậu còn muốn đi đâu?” Chu Hàn lo lắng hỏi.
Hiện giờ Lục Nghiễn vẫn chưa làm rõ được vì sao người phụ nữ kia lại nhằm vào anh, nên không muốn nói ra khiến họ lo lắng.
“Tôi có việc cần xử lý, chừng nửa tiếng là xong.”
Lục Nghiễn rời phòng, hai nhân viên an ninh vẫn kè kè bên cạnh. Anh nói với cảnh sát trực:
“Phiền dẫn tôi đi gặp cảnh sát Vương.”
Cảnh sát Vương là một trong hai người đã áp giải Lưu Đình.
“Cảnh sát Vương bị tai nạn giao thông, đã đưa tới bệnh viện.”
Trái tim Lục Nghiễn chùng xuống, hỏi ngay: “Nặng không?”
“Không nặng, nhưng người bị áp giải thì c.h.ế.t rồi.”
Ầm! Một tiếng nổ lớn trong đầu, Lục Nghiễn cảm giác như đầu óc ong ong, suýt nữa ngất đi. Hành động thật nhanh.
Một lúc lâu sau anh mới tỉnh lại: “Người còn lại thế nào?”
“Không bị thương, đang phối hợp điều tra. Vụ việc hiện tạm thời được định là tai nạn giao thông, nhưng chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra.”
“Vất vả rồi. Có tiến triển gì, làm phiền cảnh sát Vương thông báo cho tôi.” Lục Nghiễn khách sáo nói.
Vừa nói xong, một nhân viên công vụ cầm theo giấy tờ bước tới, đưa cho Lục Nghiễn:
“Anh ký vào đây, hai người kia có thể bảo lãnh rồi.”
Sau khi ký tên, Chu Hàn và Vương Phi được dẫn ra ngoài.
Thấy sắc mặt Lục Nghiễn không tốt, hai người liền xúm lại:
“Cậu làm sao vậy? Ngoài chuyện dị ứng, còn có chuyện gì nữa à?”
“Không có.”
“Thế có chuyện gì xảy ra?” Chu Hàn lo lắng hỏi.
“Về rồi nói.” Nói xong, Lục Nghiễn lên xe trước.
Tài xế theo chỉ dẫn đưa ba người về biệt thự ven biển của Chu Hàn, hai nhân viên an ninh được bố trí nghỉ ở tầng dưới, ba người cùng nhau lên tầng hai.
Vào thư phòng ngồi xuống, Vương Phi mới mở miệng:
“Lục Nghiễn, vừa nãy cậu sao thế? Mặt mày trông tệ lắm.”
Lục Nghiễn day trán: “Không sao. Cái sầu riêng kia, cậu lấy ở đâu?”
“Là lãnh đạo của tôi — Vạn Hoa Sinh — mang từ Cảng Thành về. Tổng cộng có ba quả, chia cho tôi một cái.”
Lục Nghiễn gật đầu: “Vậy ông ta có từng gọi riêng cho cậu hỏi gì không?”
Vương Phi cố nhớ lại: “Ông ta nói mấy ngày trước có nhận được cuộc gọi từ lãnh đạo của cậu, nói cậu sẽ đến viện mình trao đổi học thuật, nên hỏi tôi rất nhiều chuyện về cậu.”
“Hỏi cụ thể gì?”
“Hỏi quan hệ của chúng ta ra sao, cũng hỏi về giáo sư Thẩm.”
Ánh mắt Lục Nghiễn tối lại, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Ông ta có tỏ ra đặc biệt hứng thú với quan hệ giữa tôi và giáo sư Thẩm không?”
“Có! Có! Có! Ông ta còn nói giáo sư Thẩm rất thiên vị, ngoài để lại con gái cho cậu, có khi còn để lại thứ gì khác nữa.”
“Thứ gì khác?”
Vương Phi gật đầu: “Ông ta hỏi tôi có từng thấy một quyển sổ tay bìa cứng màu xanh của giáo sư Thẩm không.”
Trái tim Lục Nghiễn thắt lại. Quả nhiên là như vậy.
Tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, anh hỏi tiếp: “Vậy cậu có từng thấy sổ tay đó chưa?”
Vương Phi vội lắc đầu như trống bỏi: “Tôi còn chẳng gặp Thẩm Thanh Nghi được mấy lần, sao có thể thấy sổ tay của giáo sư?”
Lục Nghiễn liếc anh ta một cái.
Vương Phi vội vàng đính chính: “Tôi không có ý gì với Thẩm Thanh Nghi hết!”
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì, thì đi ngủ sớm đi.” Lục Nghiễn nói.
Hai người đứng dậy, thấy anh vẫn ngồi yên: “Cậu không đi à?”
Lục Nghiễn liếc đồng hồ: “Bốn rưỡi rồi, tôi còn phải gọi điện.”
Chu Hàn khuyên: “Có gì mà phải gọi sớm thế? Cả đêm chưa chợp mắt, nghỉ chút đi.”
Lục Nghiễn không trả lời.
Chu Hàn thấy khuyên không được, bèn kéo Vương Phi đi sang phòng bên cạnh.
Cửa thư phòng đóng lại, Lục Nghiễn chống tay lên trán, nhắm mắt nghỉ tạm.
Không biết bao lâu sau, anh mới mở mắt, liếc đồng hồ, đúng 5 giờ 30, anh cầm điện thoại, bấm số…