Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 206
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:56
Lục Nghiễn dừng bước, nhìn cô ta một cái, "Bây giờ tôi không tìm nữa, tôi nghĩ mục đích ban đầu của người ấy tài trợ cho tôi, có lẽ không phải là bắt tôi phải tự mình báo cáo, nếu không đã không giấu tên. Vì vậy, tôi quyết định không tìm nữa."
Vương Tư Tư không ngờ Lục Nghiễn lại nói như vậy, cái thân phận vốn định lôi ra kia bỗng kẹt lại trong cổ họng, đứng sững như trời trồng.
"Những lời còn lại cô không cần nói nữa, cô là con gái, hãy giữ lại chút thể diện cho mình." Lục Nghiễn lại bổ sung thêm một câu.
"Anh có ý gì?"
"Vì tôi sợ nếu tôi đáp lại còn khó nghe hơn, cô sẽ không chịu nổi." Lục Nghiễn nói xong, quay đi không ngoảnh lại.
Nếu lần trước anh không suy đoán ra cô ta có tình cảm nam nữ với anh, anh đã không nghĩ một cách hời hợt rằng hôm nay cô ta đặc biệt chạy đến nói mấy lời này chỉ với một mục đích.
Không ngoài việc muốn nói mình là người tài trợ của anh, lấy cớ đó để yêu cầu duy trì mối quan hệ với anh.
Với mối quan hệ giữa Phạm Lỗi và cô ta, Vương Tư Tư biết chuyện này không có gì lạ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương người khác, nhưng việc thể hiện thái độ rõ ràng là cách giảm thiểu tổn thương cho tất cả mọi người, đồng thời cũng là phương pháp tiết kiệm thời gian nhất.
Trong đó bao gồm cả anh và vợ mình.
Vương Tư Tư lại một lần nữa bị anh đả kích mạnh, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Phạm Lỗi đã khuyên ccũta đừng trêu chọc anh, nói anh không biết điều, nhưng cô ta nhất quyết không tin, cho rằng mình khác biệt so với những người phụ nữ khác.
Rõ ràng cô ta xuất thân tốt hơn Thẩm Thanh Nghi, xinh đẹp hơn, lại là cán bộ văn nghệ của đoàn, biết bao nhiêu người đàn ông đến hỏi cưới.
Cô ta cắn môi, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, "Đúng là người mù quáng, không hiểu chuyện."
Cũng chỉ có cái vẻ ngoài đó thôi, sống chắc chán lắm. Vương Tư Tư tự an ủi mình như vậy.
Thở ra một hơi dài, cô ta hoàn toàn buông bỏ.
Lục Nghiễn về đến nhà, đặt máy sấy tóc lên bàn, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng rồi lần lượt trải nghiệm, cuối cùng tháo ra từng bộ phận, ghi chép, sau đó lắp lại.
Công việc này kéo dài suốt bốn, năm tiếng đồng hồ, đến mức Lục Thải Tình về lúc nào anh cũng không hay.
Bữa trưa ăn vội, anh tiếp tục nghiên cứu.
Mãi đến khi An An tan học, anh mới đứng dậy đi đón.
Đến tối, anh lại tiếp tục làm việc, "An An, lại đây xem cái này không?"
"Đây là cái gì vậy ạ?"
Lục Nghiễn ngạc nhiên, "Mẹ không có cái này sao?"
An An lắc đầu, "Chưa thấy bao giờ!"
Lục Nghiễn cầm lấy một chiếc đã đóng gói, "Con bật công tắc lên thử xem, xem nó có thể làm gì?"
An An tò mò cầm lấy, nhấn nút, một luồng gió nóng thổi ra khiến cậu bé giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra
"Dùng để làm khô đồ đúng không? Như quần áo, giày dép, chăn màn."
Lục Nghiễn cười, "Ừ, còn gì nữa?"
An An mở to đôi mắt đen như hạt nho, cố gắng suy nghĩ, lại nhớ đến câu hỏi của bố lúc nãy,
"Là đồ dùng cho phụ nữ, con biết rồi, cũng có thể dùng để sấy tóc."
Lục Nghiễn gật đầu, "Bố muốn nghiên cứu nguyên lý hoạt động của nó, con có muốn tham gia không?"
"Bố lại định tự tay làm cho mẹ nữa à?"
Lục Nghiễn cười, "Cái này hơi khó, vì nhiều công đoạn cần máy móc, thủ công không làm được."
"Vậy bố làm cái này để làm gì?"
"Để kiếm tiền cho mẹ." Lục Nghiễn giải thích.
An An vui sướng, "Tuyệt quá! Mẹ thích đi shopping lắm, nếu có nhiều tiền, mẹ có thể đi cả ngày, thế là mẹ sẽ rất vui."
Nói rồi, hai bố con ngồi cùng nhau nghiên cứu.
Trưa hôm sau, Thẩm Thanh Nghi và Hàn Lan Chi trở về.
Lục Thải Tình thấy hai người, liền bước lên chào, nhiệt tình gọi một tiếng, "Bác Hàn."
Hàn Lan Chi vì vội về nên người còn hơi mệt, đáp lại một tiếng coi như đã chào.
Thẩm Thanh Nghi vì say xe nên mặt cũng tái nhợt, đỡ Hàn Lan Chi lên giường mình nghỉ rồi sang giường Lục Nghiễn nằm.
Lục Thải Tình bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Chiều hôm đó, Lục Nghiễn dẫn An An về nhà, đảo mắt nhìn quanh phòng khách rồi ra sân sau hỏi Lục Thải Tình: "Chị dâu em đã về chưa?"
Lục Thải Tình vừa nấu xong cơm từ bếp bước ra: "Về rồi, bị say xe nên sắc mặt không được tốt, đang nghỉ trong phòng anh."
Chỉ ba ngày không gặp mà anh cảm thấy nhớ vợ đến phát điên lên được.
Đến phòng khách, không nói gì với An An đang mở ti vi, anh lập tức quay về phòng mình – quả nhiên vợ đang nằm trên giường anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hằn rõ vẻ mệt mỏi, môi khô nứt nẻ.
Là người luôn cẩn thận chỉn chu, thế mà giờ quần áo trên người cô nhăn nhúm cả.
Anh ngồi xuống bên giường, nhìn cô chăm chú...
"Cốc! Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng An An vọng vào: “Ba ơi, sao mẹ vẫn chưa về?"
Lục Nghiễn vội đứng dậy mở cửa, định bảo con trai nói khẽ thôi thì nghe thấy giọng Thẩm Thanh Nghi: "An An!"
Quay lại, anh thấy vợ đã ngồi dậy trên giường.
An An chạy vội tới, lao vào lòng Thẩm Thanh Nghi. Cô ôm chặt lấy con trai, ánh mắt dịu dàng tràn ngập niềm vui.
"Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm!"
"Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm." Thẩm Thanh Nghi hôn lên trán con trai một cái thật kêu.
Lục Nghiễn tiến lại gần, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nhìn hai mẹ con.
Thẩm Thanh Nghi hiểu ý, liền bảo An An: "Con ra phòng khách tìm cái ba lô màu xanh, trong đó có khối rubik và máy bay, là quà mẹ mua cho con đấy."
Nghe thấy có quà, An An vui mừng nhảy khỏi lòng mẹ, chạy ùa ra khỏi phòng.
Vừa khi con trai đi khuất, Thẩm Thanh Nghi liền ôm lấy eo thon chắc của Lục Nghiễn, hôn lên má anh một cái:
"Em cũng nhớ anh nhiều lắm."
Cô thầm nghĩ, đôi khi anh chẳng khác gì An An cả.
Hành động của vợ khiến Lục Nghiễn ấm lòng, một tay ôm chặt cô, tay kia xoa nhẹ lên đầu, giọng trầm ấm hỏi:
"Đỡ mệt chưa?"
"Ừ." Thẩm Thanh Nghi ngẩng lên gặp ánh mắt cháy bỏng của anh, bật cười: "An An sắp vào đây rồi."
Bị bóc mẽ, Lục Nghiễn gượng gạo biện minh: "Anh đâu có ý đó."
Thẩm Thanh Nghi: !!!
"Mẹ em đang ngủ trong phòng em." Cô nói thêm.
"Vậy tối nay em ngủ đây, để An An qua phòng Thải Tình ngủ nhé?" Lục Nghiễn đề nghị nghiêm túc.
Thẩm Thanh Nghi hiểu tính con trai quá: "Anh nghĩ nó sẽ đồng ý sao?"
"Anh sẽ hỏi ý kiến nó."
"Vậy anh thử đi!" Vừa dứt lời, cô đã nghe tiếng chân con trai đến gần, vội đẩy Lục Nghiễn ra, ngồi ngay ngắn trở lại.
An An cầm hai món đồ chơi bước vào: "Mẹ ơi, bà ngoại tỉnh rồi, bà muốn nói chuyện với ba."
Thẩm Thanh Nghi liếc nhìn Lục Nghiễn, mỉm cười: "Chắc mẹ muốn xin lỗi anh đấy."
Lục Nghiễn đứng dậy: "Được."
Anh ra phòng khách không thấy Hàn Lan Chi đâu, bèn đến gõ cửa phòng vợ. Cánh cửa mở ra từ bên trong.
"Dì Hàn." Lục Nghiễn chào trước.
Hàn Lan Chi đón anh vào: "Lục Nghiễn, trước đây mẹ có chút hiểu lầm về con, mãi đến hôm kia Thanh Nghi mới nói cho mẹ biết."
Đây là lần đầu bà tự xưng là "mẹ" trước mặt anh. Lục Nghiễn cười: "Không sao, cháu không để bụng chuyện người khác hiểu lầm."
Thoạt nghe tưởng lời nói giận dỗi, nhưng thực ra Lục Nghiễn vốn luôn như thế – ngoài Thẩm Thanh Nghi và An An, anh chẳng bận tâm người khác nghĩ gì.
Nụ cười trên mặt Hàn Lan Chi hơi tắt, nhưng bà không tỏ thái độ:
"Hồi con đến nhà họ Thẩm ăn cơm, mẹ cũng chiều khẩu vị con, làm đủ món ngon đúng không?"