Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 233

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:57

Khóe môi Lục Nghiễn khẽ nhếch lên: “Thế câu đó không tính là lời khen.”

“Sao lại không?” Thẩm Thanh Nghi thắc mắc.

“Vì chưa đạt đến chín mươi lăm phần trăm, tức là vẫn có điểm yếu.” Anh thản nhiên đáp.

Thẩm Thanh Nghi: !!!

 Thật sự là… khó dỗ kinh khủng.

“Anh nấu ăn siêu ngon, trăm điểm!”

“An An siêu thích anh, trông con trăm điểm!”

“Khả năng làm việc xuất sắc, tinh thần trách nhiệm trăm điểm!”

“Nhân cách và tam quan* trăm điểm!”

(Tam quan: thế giới quan – nhân sinh quan – giá trị quan)

……

Cứ mỗi lần Thẩm Thanh Nghi nói thêm một câu, độ cong nơi khóe môi Lục Nghiễn lại sâu thêm một chút.

Cuối cùng, cô hết từ để khen, đành đầu hàng: “Ưu điểm của một con người anh chiếm hết rồi, thật sự không nghĩ ra thêm gì nữa đâu.”

Lục Nghiễn một tay cầm điện thoại, một tay chống cằm, tư thế nhàn nhã, đầy hưởng thụ, giọng nói mang theo ý cười: 

“Bình thường quá.”

Thẩm Thanh Nghi hết hồn: “Bình thường chỗ nào?”

“Những điều em vừa nói, phần lớn đàn ông nếu muốn thì đều làm được.”

Thẩm Thanh Nghi: Thật sự là khó chiều kinh khủng.

Cô đang định kiếm cớ chuồn thì chợt nghe giọng Lục Nghiễn vang lên, trầm thấp dịu dàng:

“Vợ anh, dịu dàng kiên cường, không ai sánh bằng.”

“Ánh mắt chọn người chuẩn hơn cả thước đo, độc nhất vô nhị.”

“Tài năng thiết kế sắc sảo, nghìn người có một.”

“Hay mè nheo, kén chọn, nhưng biết bao dung và nhường nhịn.”

“Biết lễ nghi, giữ chừng mực, nhưng cũng không bao giờ chịu thiệt.”

……

Mỗi lời anh nói ra, Thẩm Thanh Nghi lại sững người thêm một lần. 

Đây thật sự là Lục Nghiễn — người từng chỉ biết viết mấy bức thư khô khốc như báo cáo công việc ấy sao?

Nghĩ tới đây lại thấy mình đúng là ngốc, người ta là thủ khoa toàn tỉnh, làm sao có chuyện chỉ giỏi mỗi khoa học tự nhiên.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Nghi mới ngập ngừng hỏi: “Lục Nghiễn… mấy lời đó… anh học ở đâu ra vậy?”

“Người khác đâu có vợ như anh, thì học ở đâu ra được? Tất nhiên là cảm xúc từ đáy lòng.”

“Thế hồi trước anh viết thư cho em, trong đầu không có cảm xúc gì à?” 

Thẩm Thanh Nghi thực sự tò mò. Cô cứ nghĩ lúc anh viết mấy bức thư khô như ngói ấy chắc cũng chẳng có tâm trạng gì.

May mà trí nhớ của Lục Nghiễn rất tốt, anh còn nhớ rõ phần lớn nội dung những lá thư đó:

“Anh chỉ muốn nói với em, mỗi ngày anh đang làm gì. Cũng muốn biết mỗi ngày em đang làm gì.”

Thẩm Thanh Nghi nghe xong, chợt hiểu ra mọi chuyện, lòng bỗng nhẹ hẳn. 

Sau đó cô bắt đầu kể cho anh nghe đủ thứ chuyện xảy ra ở nhà, kể cả những chuyện về An An, không bỏ sót một chi tiết nào.

Lục Nghiễn nghe rất chăm chú: “Mẹ gọi điện cho em từ hôm qua, sao không nói với anh?”

“Thì anh đang bận mà, em sợ ảnh hưởng tới tâm trạng làm việc của anh. Với lại em cũng bảo với mẹ là ba ngày nữa anh mới về, tính đợi anh giải quyết xong công việc rồi bàn cũng chưa muộn.”

Lục Nghiễn nhớ lại khoảng thời gian cô từng muốn ly hôn, lúc đó cũng vì sợ ảnh hưởng anh làm việc mà chờ đến khi anh kết thúc công trình mới chịu về nói thẳng — đúng là bất kể trong hoàn cảnh nào, cô cũng luôn nghĩ cho anh trước.

Anh trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói: “Trừ em và An An ra, không ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng anh cả.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Nghi dịu dàng đáp lại.

“Thanh Nghi, em có dùng nước hoa gì không?” Lục Nghiễn bỗng hỏi, giọng điệu hơi… đột ngột.

Câu hỏi của anh khiến cô nhất thời không hiểu chuyện gì: “Sao thế?”

“Chu Hàn định làm mỹ phẩm, nước hoa. Muốn em gợi ý mùi hương.”

Hầu hết mùi hương anh đều không chịu được, chỉ duy nhất hương thơm từ người vợ là khiến anh yêu thích. 

Nếu son môi bắt buộc phải có mùi, vậy thì làm ra một loại có mùi giống cô là được.

Thẩm Thanh Nghi hơi bất ngờ: “Chu Hàn lại định mở xưởng à?”

“Ừ!”

Cô thoáng thấy tiếc nuối: “Thật ra em rất muốn giúp, nhưng em không dùng nước hoa. Em chỉ dùng loại kem tuyết lần trước em mua cho anh thôi.”

Loại kem đó, anh đã thử. Mùi không dễ chịu, và hoàn toàn không giống mùi hương trên người cô.

Nhưng nếu cô không dùng nước hoa, vậy thì trên cơ thể cô, ngoài mùi mồ hôi ra còn có thể là gì?

Anh giơ tay lên ngửi thử — không bôi gì lên người, hoàn toàn không có mùi gì đặc biệt.

Nhưng vợ anh sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà giấu anh đâu.

Chẳng lẽ… là khứu giác của anh có vấn đề?

Lục Nghiễn cúp máy, cũng không tiếp tục vướng bận chuyện mùi hương nữa. 

Anh chống cằm, đầu óc vận hành với tốc độ cao, bắt đầu suy tính đủ loại khả năng có thể xảy ra bên phía Triệu Minh, cũng như các phương án đối phó tương ứng.

Lần này… Anh nhất định sẽ không để hắn thoát dễ dàng như vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.