Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 240
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:57
Thẩm Thanh Nghi đi đón An An.
An An chạy vụt ra khỏi lớp, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cười hớn hở:
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo lại khen con nữa đó!”
Tâm trạng Thẩm Thanh Nghi lập tức tốt lên:
“Khen cái gì vậy? Kể mẹ nghe nào.”
Cũng chỉ là thuộc bài, tính nhẩm nhanh, con trai cô có khả năng tính nhẩm còn giỏi hơn cô nữa.
Trí nhớ thì y hệt Lục Nghiễn, di truyền hoàn hảo. Mà mẫu giáo giờ cũng chỉ dạy mấy cái đó thôi, không có gì mới mẻ cả.
Nhưng An An ngày nào cũng hào hứng chia sẻ với cô, mà cô thì chưa bao giờ thấy phiền.
“Cô khen con hay giúp đỡ người khác.”
Thẩm Thanh Nghi thấy lạ lắm.
Con trai cô vốn không phải kiểu hay giúp người, nó chỉ quan tâm đến mấy đứa nó thích thôi. Mà ở mẫu giáo hình như chẳng có bạn nhỏ nào khiến nó hứng thú, nên cô tò mò hỏi:
“Nói mẹ nghe xem nào.”
“Cặp sách của Đậu Đậu bị giấu đi, tìm mãi không thấy, là con giúp tìm ra đó.”
Thẩm Thanh Nghi xoa đầu con:
“Giỏi quá đi.”
“Thế mà mẹ không hỏi con tìm thấy ở đâu.” An An chu môi nói.
“Thế con tìm thấy ở đâu?” Thẩm Thanh Nghi hỏi.
Trong cái hốc cây sau lưng trường mẫu giáo.
“Bị giấu kỹ vậy mà con cũng tìm được?”
An An gật đầu.
“Làm sao con biết cặp bị giấu ở đó?”
An An vẫn nắm tay cô, vừa đi vừa len lén quan sát xung quanh. Đợi khi đã đi khá xa, chắc chắn xung quanh không có ai, cậu bé mới cười hí hửng nói nhỏ:
“Vì là con giấu mà.”
Thẩm Thanh Nghi: !!!
“An An, con làm vậy là sai rồi.” Cô nghiêm giọng.
An An bĩu môi:
“Là ba dạy con đó.”
Thẩm Thanh Nghi trợn to mắt, gần như không thể tin nổi. Làm gì có ai dạy con như thế! Ít nhất thì ba mẹ cô từ nhỏ đã dạy cô phải trung thực.
“Lúc sáng ba đưa con đi học, con nói Đậu Đậu cứ bắt con nghe lời nó, còn hay đẩy con nữa. Nó khỏe hơn con, con không đánh lại. Con định nhờ ba đi mách cô giáo, vì ba to con lắm, mà ba của Đậu Đậu thì lại sợ ba.
Nhưng ba nói đánh không lại thì phải nghĩ cách khác để ‘chinh phục’, miễn là không làm ai bị thương thì dùng cách gì cũng được.
Con làm vậy có hại ai đâu, bây giờ Đậu Đậu còn cảm ơn con rối rít, cô giáo cũng vui, có gì sai đâu?”
Thẩm Thanh Nghi nghẹn lời. Mãi một lúc sau mới thốt ra được:
“An An, con phải là một đứa trẻ trung thực.”
An An ngước lên nhìn mẹ, thấy mẹ có vẻ không vui, cúi gằm đầu xuống:
“Con biết rồi.”
Vậy thì lần sau nghĩ cách nào trung thực hơn để dạy dỗ Đậu Đậu vậy.
Thẩm Thanh Nghi thấy con nhận lỗi ngoan ngoãn, bèn dừng lại, ngồi xuống, xoa đầu cậu:
“Được rồi, An An là một đứa bé ngoan. Mẹ sẽ nói chuyện với mẹ Đậu Đậu sau.”
“Dạ mẹ!” An An thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Mẹ Đậu Đậu đâu phải người tốt đẹp gì, nếu không sợ ba thì chắc chắn đã chẳng sửa đổi.
Thẩm Thanh Nghi thấy con dễ dạy bảo, cười bảo:
“Về nhà thôi. Nhưng mà ba đang ngủ, mình không được làm ồn nhé.”
“Dạ biết rồi.”
Hai mẹ con về đến nhà, Lục Thải Tình đã hâm nóng thức ăn xong xuôi, chờ họ về.
Ba người ngồi vào bàn ăn, Thẩm Thanh Nghi múc cho An An một bát canh gà.
Lục Thải Tình cười nói:
“Hồi trưa anh hai nấu khá nhiều món, chiều nay ăn hoài không hết.”
“Anh ấy ngủ dậy còn ăn nữa mà.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Nghi định dọn bát đi rửa, vừa cúi người thì Lục Thải Tình đã trông thấy vết đỏ dưới xương quai xanh của cô.
“Chị dâu, chỗ này của chị bị sao vậy?”
Tay Thẩm Thanh Nghi khựng lại, trả lời thản nhiên:
“Không sao, hơi ngứa thôi.”
Lục Thải Tình chưa thấy phim nào chiếu cái kiểu này, nhưng vẫn gật đầu:
“Chị đi nghỉ đi, để em rửa chén cho.”
Nói xong liền cầm lấy chén đĩa trong tay Thẩm Thanh Nghi.
Thẩm Thanh Nghi cũng không khách sáo:
“Vất vả cho em rồi.”
“Vất vả gì đâu, có ăn có uống, có việc làm, mỗi ngày còn được xem tivi, sướng phát sợ. Em còn không dám tưởng tượng sau này lấy chồng về nhà chồng còn có thể sống sướng như vậy không nữa.”
Lục Thải Tình nói xong, bưng một chồng chén đi vào bếp.
An An thì cứ chạy ra chạy vào ngó cửa phòng ba.
Mãi đến tám giờ rưỡi, Lục Nghiễn mới ra khỏi phòng, một giấc ngủ kéo dài tận năm tiếng.
An An vui vẻ chạy tới, Lục Nghiễn lập tức bế bổng cậu lên.
An An nhìn quanh một vòng, thấy mẹ không có ở đó, liền ghé sát tai ba:
“Ba ơi, con có chuyện muốn nói với ba.”
Lục Nghiễn thấy bộ dạng bí mật của con, hiểu ngay là chuyện riêng, liền bế con vào phòng:
“Nói đi.”
An An đem hết chuyện xảy ra buổi chiều kể lại cho ba.
“Ba thấy con làm vậy có đúng không?”
Lục Nghiễn xoa đầu con:
“Chỉ là phản kháng thôi, lại không làm ai bị thương, không sai, rất giỏi.”
Mắt An An sáng lên:
“Thật không ạ?”
Lục Nghiễn gật đầu:
“Nhưng con phải nhớ đừng để ai phát hiện ra là con làm, nếu không, từ được khen sẽ thành bị mắng, từ được cảm ơn thành bị hận ngược đấy.”
Đôi mắt to tròn của An An cong lên:
“Con chắc chắn không bị lộ đâu, con cẩn thận lắm!”
“Chuyện kiểu này đừng kể với mẹ, cứ âm thầm làm là được rồi.” Lục Nghiễn lại dạy thêm.
“Vậy tức là chuyện này là chuyện xấu ạ?”
Lục Nghiễn bật cười:
“Không hẳn xấu, cũng không hẳn tốt. Nhưng ba thấy An An không sai. Con học được cách tự mình giải quyết vấn đề, chứ không chỉ biết đi mách người lớn, như thế rất đáng khen.”
“Nhưng con vẫn muốn được mẹ khen. Con thích mẹ dịu dàng khen con mỗi ngày… Nhưng hôm nay mẹ không vui.” An An rầu rĩ.
Lục Nghiễn lại bế con lên:
“Vậy thì lần sau làm chuyện gì khiến mẹ vui, còn mấy chuyện làm mẹ không vui thì đừng để mẹ biết.”
“Ba cũng làm vậy sao?” An An nghiêng đầu nhìn ba.
Lục Nghiễn mỉm cười:
“Ba có khả năng chỉ làm những chuyện khiến mẹ con vui thôi.”
An An thông minh, hiểu ngay ý ba nói:
“Hứ!”
Chẳng phải là đang nói khéo cậu không nghĩ ra cách tốt hơn sao?
Lục Nghiễn dỗ dành:
“Được rồi, An An, lớn thêm chút nữa con sẽ biết cách thôi.”
“Thật không ạ?”
“Thật.” Lục Nghiễn chắc nịch.
“Ba ăn tối xong sẽ qua ru con ngủ. Con lên giường đợi trước nhé.”
“Dạ!”
Lục Nghiễn ăn tối xong, đi xem vợ trước. Thấy cô vẫn đang ngồi trước bàn làm việc vẽ bản thảo, anh liền quay ra, trở về phòng ru con ngủ.
An An rất ngoan, giống mọi khi, đúng chín rưỡi là ngủ.
Thẩm Thanh Nghi vẽ xong, lại ngồi dưới đèn kiểm tra bản vẽ thêm lần nữa. Ngoài bản thiết kế cho nhà họ Hạ, cô còn phải chuẩn bị mẫu cho nhà xưởng mới sau khi đi vào hoạt động.
Nếu không, để công nhân rảnh rỗi cũng không ổn.
Cửa phòng được đẩy ra, Lục Nghiễn bước vào, thân hình cao lớn đứng cạnh bàn làm việc của cô.
Bàn của Thẩm Thanh Nghi lập tức bị một bóng râm lớn bao phủ.
“Mười giờ rưỡi rồi đấy.” Lục Nghiễn dịu giọng nhắc.
Thẩm Thanh Nghi gập cuốn sổ thiết kế lại, liền bị tay Lục Nghiễn giữ lại:
“Anh xem chút, có vẽ anh không?”
Cô mở lại bản vẽ:
“Anh cũng muốn mặc lễ phục à?”
Lục Nghiễn nhìn vào cuốn vẽ, những người phụ nữ cao ráo, thanh nhã, mặc các kiểu đầm dạ hội lộng lẫy, eo thắt chặt, để lộ xương quai xanh tinh tế.
Ánh mắt anh dừng lại trên bờ vai của vợ. Xương quai xanh của cô mang hình cánh chim, còn đẹp hơn trong tranh nhiều.
Sách nói về "xương mỹ nhân", chắc là ám chỉ loại như của cô mới đúng.
“Sao em không vẽ mình?”
Thẩm Thanh Nghi cười:
“Em không có dáng đẹp.”
Lục Nghiễn nhướng mày:
“Chỗ nào không đẹp?”
“Em lùn.”
Ừ thì, đúng thật. Cô chỉ cao tới vai anh, giờ mà phản bác thì hơi lố rồi.
Thẩm Thanh Nghi gập cuốn vẽ lại, trên mặt vẫn còn nụ cười:
“Thải Tình còn đang xem tivi ngoài kia hả?”
Nhắc đến chuyện này, Lục Nghiễn hơi lấy làm lạ:
“Hôm nay con bé lại không xem phim?”
Thẩm Thanh Nghi nghĩ ngợi một chút, cảm thấy có vẻ là chuyện nghiêm trọng:
“Chắc là tổn thương rồi.”
Lục Nghiễn theo phản xạ có chút lo lắng:
“Sao thế?”
“Diễn viên nam mà nó thích đóng vai phản diện xấu xí, còn rất độc ác nữa. Trong rạp thì ai cũng chửi ầm lên, lúc về nó nói sau này không xem phim của anh ta nữa.”
Lục Nghiễn bật cười:
“Nó không biết mấy thứ đó chỉ là diễn à?”
Vừa nghe câu đó, Thẩm Thanh Nghi lại nhớ tới lần trước xem phim khóc lóc, bị anh trêu chọc, lập tức không muốn dây dưa giải thích gì thêm.
Lục Nghiễn cúi người ôm lấy cô vào lòng, Thẩm Thanh Nghi hỏi:
“Anh tắm chưa đấy?”
Lục Nghiễn biết vợ mình là người sạch sẽ kỹ tính, đâu dám chưa tắm mà chạm vào cô:
“Tắm rồi.”
Vừa dứt lời liền bế bổng cô đặt xuống giường.
Tắt đèn, cởi đồ.
Hôm nay anh không còn cuống quýt như hôm qua nữa.
Phải nói, Lục Nghiễn làm bất cứ chuyện gì cũng mang theo bản năng khám phá và tỉ mỉ.
Anh luôn chú ý đến phản ứng của cô, quan tâm đến cảm xúc của cô, nhẹ nhàng mà kiên trì hòa tan hơi thở của cô vào xương cốt mình.
Thẩm Thanh Nghi chỉ cảm thấy đầu óc như trống rỗng, hai tay vô thức ôm lấy tấm lưng rắn rỏi của anh.
Lục Nghiễn quả thật nói được làm được — chẳng để cô tốn chút sức lực nào, mà vẫn khiến cô nếm trải niềm vui khoái cảm chưa từng có.
Anh nhìn người phụ nữ dưới thân, ánh mắt mơ màng đầy đắm say, vùi đầu vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Có hài lòng không?”
Thẩm Thanh Nghi xấu hổ đến cắn chặt môi, kiên quyết không để phát ra tiếng nào.
Lúc này mà còn bắt cô thừa nhận nữa sao?
Lục Nghiễn lau mồ hôi trên trán cô, lại ghé bên tai thì thầm:
“Nếu hài lòng, gọi tên anh đi.”
Thẩm Thanh Nghi: !!!
Mặt dày như vậy thật không ai bằng anh, nhưng lại khiến người ta chẳng thể kháng cự.
…
Xong xuôi, Lục Nghiễn dọn dẹp xong quay lại, thấy vợ đã ngủ say, khuôn mặt trắng trẻo phủ một lớp ửng hồng, chóp mũi xinh xắn lấm tấm mồ hôi.
Anh đưa tay lau khô, giọng nói thì thầm mang theo sự dịu dàng không thể giấu nổi:
“Lại ra mồ hôi nữa à…”
Ngồi bên cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định quay về phòng An An ngủ.
Bằng không, anh thật sự không kiềm chế nổi hai tay này.
…
Sáng hôm sau, Lục Nghiễn dậy sớm như thường lệ, làm xong bữa sáng, bày sẵn lên bàn, đợi Lục Thải Tình ăn xong rồi mới đi gọi An An.
Hai cha con ăn sáng cùng nhau, sau đó Lục Nghiễn đưa con đến trường.
Khi quay về thì thấy Thẩm Thanh Nghi đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn.
Hôm nay anh nấu cháo thịt nạc rau xanh, còn có một đĩa đậu đũa xào thịt băm, bên cạnh đặt vài quả trứng luộc.
Anh ngồi xuống, bóc cho cô một quả trứng.
Thẩm Thanh Nghi nhận lấy, ăn từng miếng nhỏ, quay đầu lại thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, bèn cười hỏi:
“Anh ăn rồi à?”
“Ừm.”
Ăn xong, Thẩm Thanh Nghi đi rửa bát, dọn dẹp bàn ăn, quay vào phòng khách thì chẳng thấy ai, tưởng Lục Nghiễn đã về phòng làm việc hoặc nghỉ ngơi.
Nào ngờ về tới phòng mình lại thấy Lục Nghiễn đang ngồi đúng chỗ cô hay ngồi, lật từng trang bản thảo ra xem.
“Đây là thiết kế cho xưởng may à?” Lục Nghiễn hỏi.
“Vâng, nhà họ Hạ không làm lễ phục.”
“Em đã sốt ruột vậy rồi, anh chở em đi xem xưởng một chuyến đi.” Lục Nghiễn nghĩ cô còn chưa đến xem bao giờ, mà hôm nay anh lại rảnh.
“Được.”
Lục Nghiễn đi lấy xe, Thẩm Thanh Nghi khóa cửa, ra ngoài chờ ở cổng.
Khoảng mười phút sau, xe Lục Nghiễn dừng trước mặt cô.
Thẩm Thanh Nghi mở cửa xe, ngồi xuống hàng ghế sau.
“Tiện đường thì chở em qua cửa hàng Hoa Kiều một chuyến nhé.” Cô đề nghị.
Từ gương chiếu hậu, Lục Nghiễn nhìn vợ một cái, thấy cô nhắc đến chuyện đi mua đồ thì ánh mắt sáng hẳn lên, không giấu được vẻ hào hứng.
Anh gật đầu đồng ý, lái xe đưa cô đến trước cửa cửa hàng Hoa Kiều.
Vừa bước vào, Thẩm Thanh Nghi liền đi thẳng tới quầy đồng hồ, nói với nhân viên:
“Tôi muốn mua một chiếc đồng hồ nam hiệu Omega.”
Nhân viên nhìn qua Lục Nghiễn phía sau cô, sau đó xoay người lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong tủ, đưa cho cô:
“Cô thật có mắt nhìn, đồng hồ hiệu này rất hợp với khí chất của tiên sinh đây.”
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười, nhận lấy hộp, mở ra, lấy chiếc đồng hồ ra — mặt và dây đều màu bạc, nhìn rất tinh tế.
Cô xoay người, nâng tay Lục Nghiễn lên, cài đồng hồ lên cổ tay anh — thật sự rất hợp.
Cô quay lại hỏi nhân viên:
“Bao nhiêu tiền?”
“Ba trăm năm mươi tám đồng.”
Thẩm Thanh Nghi lấy tiền từ ví ra trả.
Về lại xe, Lục Nghiễn tháo đồng hồ cũ, đeo đồng hồ mới sang tay phải:
“Là thưởng cho anh à?”
“Ừm.”
Lục Nghiễn khẽ nhếch môi cười:
“Vậy là hôm qua anh phục vụ cũng không tệ lắm nhỉ?”
Thẩm Thanh Nghi: ?
Phản ứng lại rồi, cô vội vàng giải thích:
“Hôm đó em về từ Dương Thành mà chưa mua gì cho anh, anh nói muốn có đồng hồ, em ghi nhớ trong lòng rồi.”
“Ồ!” Lục Nghiễn chẳng có chút thất vọng nào.
Những lời anh nói, vợ đều nhớ kỹ.
Hiện giờ, cả người anh từ trong ra ngoài đều do cô chăm chút từng chút một.
Xe chạy thêm nửa tiếng rồi dừng lại, Lục Nghiễn xuống xe, Thẩm Thanh Nghi cũng đi theo.
Xưởng may nằm ở vùng ngoại ô, không lớn không nhỏ, gần đó có thêm hai xưởng khác.
Dù vị trí hơi xa trung tâm, nhưng không gian yên tĩnh, môi trường lại rất đẹp — trước sau đều là cây xanh, sau xưởng còn có một con sông lớn, rộng và dài.
Gió thổi mang theo chút hơi nước dịu nhẹ.
Thẩm Thanh Nghi rất thích nơi này. Ở cổng có một phòng bảo vệ, bên trong là một ông chú trông coi.
Lục Nghiễn báo tên người quản lý hành chính, ông chú liền đi gọi người.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi từ xưởng đi ra.
Dáng vẻ chuyên nghiệp, đeo kính cận, khí chất rất gọn gàng.
Thấy Lục Nghiễn và Thẩm Thanh Nghi, anh ta lập tức chào hỏi rồi tự giới thiệu:
“Tôi là Trương Xung, trước đây làm hành chính trong nhà máy của Chủ tịch Hạ, từng quản lý xưởng may có hơn năm trăm người.”
Thẩm Thanh Nghi lịch sự đáp lại:
“Chào Trương quản lý.”
Chào hỏi xong, Trương Xung rất chuyên nghiệp dẫn cô đi thăm xưởng và giới thiệu từng khâu sản xuất:
“Tất cả công đoạn và nhân sự đều sẵn sàng rồi, chỉ còn chờ nguyên vật liệu. Bản vẽ của cô gửi đến là có thể bắt đầu sản xuất lô đầu tiên.”
Không thể không nói, Trương Xung có kinh nghiệm phong phú, mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng, khiến Thẩm Thanh Nghi cực kỳ hài lòng:
“Vậy làm phiền anh rồi, tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ bản vẽ, để bộ phận sản xuất kịp tính toán nguyên liệu và đặt hàng.”
Tham quan xưởng xong, cô phấn khởi vô cùng. Không ngờ ý tưởng của mình lại nhanh chóng được thực hiện như vậy.
Lục Nghiễn từ đầu đến cuối đều lặng lẽ đi theo, không nói gì.
Trên xe về, từ gương chiếu hậu anh thấy vợ mình có vẻ hồi hộp, khẽ cười:
“Làm không tốt cũng không sao, dù sao mình cũng đủ khả năng chịu lỗ. Em cứ làm theo ý mình đi.”
Thẩm Thanh Nghi quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe. Dường như bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng đều bình thản như không.
“Chị Hi Nghênh đã sắp xếp cho em đội ngũ tốt nhất, nếu thất bại thì lỗi là ở em.” Cô thấp giọng nói.
“Thế thì sao?” Lục Nghiễn hỏi lại.