Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 265
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:58
Trần Ức Nam thường xuyên qua lại giữa quân khu Nam – Bắc để thực hiện những ca phẫu thuật quan trọng cho các quân nhân ở đây.
Anh biết rõ, người được sắp xếp ở khu Vinh Hưng ít nhất cũng phải có cấp bậc từ doanh trưởng (tương đương trung tá) trở lên.
Người bình thường hoàn toàn không có đãi ngộ này.
“Anh ta có nói gì thêm không?” – Trần Ức Nam hỏi.
“Chỉ nói là cô ấy không tên Nguyệt Nhi, mà tên là Thẩm Thanh Nghi.”
Thẩm Thanh Nghi? Cái tên này… quen đến mức tim anh đập dồn dập.
Anh mới vừa thấy trên báo mấy ngày trước – chính là cái tên đó!
Anh lùi mấy bước, đột ngột quay người, lao vút ra khỏi phòng bệnh. Trần Ức Hân vội vã chạy theo, vừa chạy vừa gọi:
“Anh ơi! Anh sao vậy? Đợi em với!”
Trần Ức Nam cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung, anh chạy thẳng đến văn phòng của Hoa Quốc Khánh.
Thư ký của Hoa Quốc Khánh lần đầu tiên thấy bác sĩ Trần cuống quýt đến vậy – thở hổn hển, mặt trắng bệch – liền lo lắng hỏi:
“Bác sĩ Trần, có chuyện gì vậy? Có phải ca mổ của thủ trưởng có vấn đề không?”
“Không phải.” – Trần Ức Nam trả lời ngắn gọn rồi lập tức đảo mắt nhìn quanh giá báo – bước nhanh đến lật tìm.
Anh lục nhanh một lượt, nhưng báo trên giá đã bị thay hết rồi.
“Tiểu Lý, báo Tân Kinh Nhật Báo của một tuần trước để ở đâu rồi?”
Tiểu Lý cười đáp:
“Bị bên hậu cần thu hồi rồi. Ở đây chỉ giữ lại báo trong vòng ba ngày gần nhất. Dạo này tình trạng thủ trưởng không tốt, trừ mấy tờ như Thời sự Tham khảo với Giải phóng Nhật báo, mấy tờ khác ông ấy không đọc.”
“Trừ văn phòng thủ trưởng, còn chỗ nào có giữ Tân Kinh Nhật Báo của một tuần trước không?”
Tiểu Lý suy nghĩ một chút:
“Chắc bên Tham mưu trưởng Vương có đấy, ông ấy theo dõi thông tin toàn diện hơn. Để tôi đi hỏi giúp anh.”
Nói rồi định đi, Trần Ức Nam lập tức theo sau:
“Tôi đi cùng. Giờ mà chờ trình báo các tầng, tôi sốt ruột c.h.ế.t mất.”
Đúng lúc này, Trần Ức Hân cũng chạy tới:
“Anh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Trần Ức Nam không dừng bước, chỉ nói:
“Đợi anh tìm được tờ báo đó rồi nói sau. Em quay lại phòng bệnh trò chuyện với bác Hoa, tiện thể hỏi thử thân phận người nhà của Nguyệt Nhi là ai.”
Trần Ức Hân nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh trai, biết là anh thực sự để tâm, gật đầu:
“Được.”
Trần Ức Hân quay lại phòng bệnh của Hoa Quốc Khánh, ông cụ đang hồi phục tốt sau ca mổ, lúc này đang nửa nằm trên giường, đọc Giải phóng Nhật báo mới nhất.
Hoa Quốc Khánh liếc thấy cô bé vào, hỏi:
“Sao không dẫn Nguyệt Nhi theo? Không phải nói sau phẫu thuật sẽ hát cho tôi nghe sao?”
“Người nhà cô ấy tới rồi ạ.”
Hoa Quốc Khánh đặt tờ báo xuống:
“Mau vậy à? Cháu gặp người đó chưa?”
Trần Ức Hân gật đầu:
“Dạ rồi. Là một người đàn ông, đẹp lắm, còn đẹp hơn cả anh cháu. Gặp mặt cái là suýt ôm chị ấy đến gãy cả xương, còn dắt theo một đứa nhỏ.”
Hoa Quốc Khánh nhíu mày, giữa hai lông mày xuất hiện nếp nhăn hình chữ 川:
“Con bé ngốc này, chỉ để ý cái đẹp. Thế có hỏi xem anh ta với Nguyệt Nhi là quan hệ gì không?”
“Lúc đó chị ấy đưa anh ta vào phòng bệnh, cháu không nghe được. Cháu đến đây là để hỏi bác nè, bác biết không?”
Hoa Quốc Khánh ngẫm nghĩ. Vài ngày trước Vương Chí Phương – lão già đó – gọi điện nói rằng phải tiếp đãi đối phương theo tiêu chuẩn cao nhất, phải đảm bảo tâm trạng đối phương luôn vui vẻ.
Còn báo danh tính: Lục Nghiễn.
Ông không sống ở Kinh Đô, cũng không quan tâm chuyện gì ngoài quân sự, càng không ưa gì Vương Chí Phương.
Người ta nhờ vả thì chỉ mong nhanh gọn, đơn giản, đỡ phiền – vậy mà ông ta lại liệt kê cả đống yêu cầu, đến cả “giữ tâm trạng vui vẻ” cũng có thể đưa vào.
Lần đầu tiên ông thấy một người kỳ lạ đến vậy.
Nhưng mà… nợ ông ta một ân tình. Khi một thiết bị quân sự đặt mua từ nước ngoài gặp sự cố, chính người của ông ta đã giúp giải quyết.
Vì vậy Hoa Quốc Khánh giao chuyện đó cho cấp dưới xử lý, còn bản thân thì không quan tâm nữa.
“Người của Viện Nghiên cứu Kinh Đô, tên là Lục Nghiễn.”
Lục Nghiễn? Trần Ức Hân không quan tâm đến nghiên cứu khoa học, nên cũng không biết người này là ai, liền hỏi:
“Vậy… bác có thể nhờ người hỏi thử, thân phận đối phương là gì? Với Nguyệt Nhi là quan hệ gì?”
Hoa Quốc Khánh ra hiệu gọi một lính trẻ bên cạnh: “Mang điện thoại lại đây.”
Chiến sĩ ấy kéo dài dây điện thoại đến tận mép giường ông.
Vương Chí Phương bên đầu dây kia, vừa nhận điện thoại đã nói với giọng lễ độ không thể lễ độ hơn:
“Đã đến rồi à? Vậy thì tôi yên tâm rồi. Làm phiền bên ông rồi, nếu anh ta có chút cảm xúc tiêu cực mong bác bao dung nhiều hơn.”
Hoa Quốc Khánh nhíu mày, hỏi thẳng:
“ANh ta là cấp dưới của ông à?”
“Đúng thế. Là kỹ sư cấp một của viện chúng ta. Mấy hôm trước vì chuyện này mà kiện cả Lý Khôn và đám người kia, hiện tại đang trong giai đoạn cảnh cáo xử lý.”
Quả nhiên, Vương Chí Phương vẫn là kiểu người nói chuyện khó nghe – giọng thì nhỏ nhẹ mà toàn nói lời đe dọa.
Hoa Quốc Khánh là người cả đời cứng rắn, sao chịu nổi một thanh niên không chức tước gì lại đi điều khiển ông? Lãnh đạo ở Kinh Đô, đều là kiểu người mềm yếu như thế này sao?
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Thế Lục Nghiễn và cô gái bị thương kia là quan hệ gì?” – Giọng Hoa Quốc Khánh đã bắt đầu khó chịu.
“Ông không xem báo à? Là vợ chồng đấy!”
“Biết rồi.” – Hoa Quốc Khánh dứt khoát gác máy.
Vương Chí Phương nghe tiếng tút tút vang lên từ đầu dây bên kia, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Lão già ngay thẳng đó mà làm việc thì như sấm sét, nói một là một, nói hai là hai – chỉ mong đừng làm khó Lục Nghiễn.
Hai người này căn bản không hợp để giao tiếp.
Cũng chính vì vậy, ông ta không dám nói ra chuyện lần trước thiết bị quân sự nhập khẩu gặp trục trặc, chính là do Lục Nghiễn giải quyết – nếu để Hoa Quốc Khánh biết, chắc chắn lại sinh chuyện.
Hoa Quốc Khánh quay sang nói với Trần Ức Hân:
“Kỹ sư cấp một của Viện Nghiên cứu Kinh Đô, là chồng của Nguyệt Nhi.”
Trần Ức Hân nghe xong thì choáng váng, lập tức nói:
“Bác Hoa, cháu còn chút việc, lát nữa quay lại thăm bác sau!”
“Được thôi!” – Hoa Quốc Khánh cũng không ngờ, thằng nhóc nhiều yêu cầu như thế lại là chồng của Nguyệt Nhi – một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy.
Trần Ức Hân chạy một mạch đến văn phòng của Tham mưu trưởng Vương, vừa đến cửa đã thấy anh trai ngồi bất động trước bàn làm việc, mắt nhìn trân trân vào tờ báo.
Cô bước nhanh tới, lớn tiếng gọi:
“Anh! Người đàn ông đó tên là Lục Nghiễn, là kỹ sư cấp một của Viện Nghiên cứu Kinh Đô, và là chồng của Nguyệt Nhi!”
Trần Ức Nam không phản ứng gì.
Cô bước đến gần thì thấy rõ tiêu đề trên tờ báo: có tên Thẩm Thanh Nghi.
Bên dưới là bài báo viết về vụ cô bị hại, và thông tin cơ bản – chồng là Lục Nghiễn, kỹ sư cấp một, Viện Nghiên cứu Kinh Đô...
Tham mưu trưởng Vương thì sướng rơn, vỗ vai Trần Ức Nam cười nói:
“Tiểu Trần à, cậu cứu được một quý nhân đấy! Ân tình lớn như vậy, có thể nhường cho tôi được không?”
Trần Ức Nam thì không vui vẻ gì:
“Chú muốn lấy ân tình gì?”
Tham mưu trưởng Vương cười:
“Cậu không nghe qua cái tên Lục Nghiễn ở Kinh Đô à?”
Là người làm công tác tổng hợp, ông ta phải theo dõi rất nhiều thông tin, để có thể thống kê – phối hợp – chỉ huy một cách tốt nhất.
Trần Ức Nam tất nhiên là có nghe – đàn ông mà, ít nhiều cũng chú ý đến mấy chuyện đó.
Đặc biệt là lần công bố kính thiên văn GSW, lên trang đầu báo – kỹ sư trưởng chính là Lục Nghiễn.
“Nghe rồi, rất giỏi. Nhưng chuyện này không phải là chuyện của ân tình. Nếu không có sự điều động của cấp trên, anh ta cũng khó giúp gì. Hơn nữa, kỹ thuật của anh ấy là về hàng không vũ trụ, mà vấn đề của anh là ăn mòn tấm thép sườn tàu, đến mấy nước ngoài còn chưa giải quyết được, anh ta chưa chắc có thể đâu.”
Tham mưu trưởng Vương vẫn không nản:
“Cùng một lô hàng nhập khẩu từ nước E, tàu bên đó giờ đã cải tiến rồi – dạo gần đây còn vênh váo trên hải phận quốc tế, mấy lần suýt nữa thì vào sát lãnh hải ta.
Tại sao chúng ta lại không thử chứ?”
Trần Ức Nam suy nghĩ một lát, rồi đáp:
“Chuyện này phải làm đơn xin. Nếu ân tình có ích, tôi sẵn sàng cho chú mượn.”
Tham mưu trưởng Vương cười, hài lòng:
“Tất nhiên là có ích rồi. Nếu anh ta từ chối, nói là mình không chuyên, chỉ cần viết báo cáo – bên trên sẽ điều người khác xuống.
Nhưng tôi biết chính anh ta mới là người làm được, bởi vì thiết bị quân sự nhập khẩu lần trước, chính là anh ta hiệu chỉnh mà.”
“Cha của Thẩm Thanh Nghi tên là Thẩm Hoài Sơn, trước khi ra nước ngoài đã chuyên ngành này (ý nói chuyên ngành liên quan đến kỹ thuật hàng không vũ trụ), chỉ là sau khi ra nước ngoài thì bị người ta bài xích, không thể phát huy được chuyên môn, mới chuyển sang học kiến thức về động lực hàng không vũ trụ. Tôi từng gặp ông ấy ở Kinh Đô.”
“Chỉ là sau này nghe nói xảy ra chuyện như vậy, tôi vẫn không thể tin được. Mà tôi với ông ấy cũng chỉ gặp vài lần, ngoài tiếc nuối ra thì không làm được gì khác. Vài ngày trước nhìn thấy tin trên báo, thật sự hả dạ. Tôi đã biết giáo sư Thẩm bị oan, còn cô Thẩm Thanh Nghi cũng khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Cũng may cô ấy số lớn mạng lớn, rơi vào tay cậu, nếu không sợ là chưa đợi được Lục Nghiễn đến thì đã không sống nổi rồi.” – Tham mưu trưởng Vương cảm khái.
Tham mưu trưởng Vương ngoài 50 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Kinh Đô, vì sự nghiệp quốc phòng của Hoa Quốc mà đã cắm rễ ở vùng biên suốt hơn hai mươi năm.
Trần Ức Hân nghe xong thì ngạc nhiên đến mức há hốc mồm có thể nhét cả quả trứng gà, cô chỉ đoán rằng Thẩm Thanh Nghi có thân phận không đơn giản, không ngờ lại không đơn giản đến mức này – cha và chồng đều là những nhân vật đỉnh cấp, còn bản thân cô thì dũng cảm đến khó tin.
Dù thay Thẩm Thanh Nghi mà vui mừng, nhưng lại thấy xót xa thay cho anh trai.
Thẩm Thanh Nghi đã kết hôn, chồng đã tìm đến, vậy thì tình cảm của anh trai dành cho Nguyệt Nhi... từ nay không thể để lộ ra nữa.
Trần Ức Nam đứng dậy:
“Không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Tham mưu trưởng Vương cười đến mức không khép miệng nổi:
“Ngày mai tan ca tôi sẽ ghé bệnh viện xem cô gái này một chút, tôi còn chưa gặp mặt đấy.”
“Cô ấy không còn ở phòng bệnh nữa rồi.” – Trần Ức Nam đáp.
Tham mưu trưởng hơi ngẩn ra, rồi cười:
“Y thuật của cậu giỏi như vậy, chắc cũng không còn vấn đề gì lớn, không cần nằm viện cũng tốt.”
Niềm vui nỗi buồn của con người vốn chẳng thông nhau, Tham mưu trưởng Vương vui mừng nên hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt phức tạp của Trần Ức Nam.
Trên đường hai anh em trở về nhà, Trần Ức Nam nhìn đồng hồ:
“Đến giờ Nguyệt Nhi thay thuốc rồi, anh đến xem cô ấy về chưa.”
Trần Ức Hân buồn bã nói nhỏ:
“Anh… sau này đừng gọi chị ấy là ‘Nguyệt Nhi’ nữa.”
Một lúc lâu sau, Trần Ức Nam mới nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừ.”
“Anh à, anh nói xem, tình cảm của hai anh em mình sao lại xui xẻo đến thế?” – Trần Ức Hân dùng giọng nhẹ nhàng nhất để nói điều đau lòng nhất.
Trần Ức Nam đưa tay xoa đầu em gái:
“Ông trời không thể trao mọi điều tốt đẹp cho chúng ta hết được đúng không? Hơn nữa chúng ta vẫn có thể lựa chọn. Vài hôm nữa anh sẽ nói với bác Hoa về chuyện huỷ hôn.”
“Được.” – Trần Ức Hân đồng ý ngay.
“Anh thấy dạo này Hoa Tự đối với em khá tốt, trước khi phẫu thuật bác Hoa nhắc đến em trước mặt anh ta, mà anh ta cũng không phản đối gì. Em nghĩ sao?”
Trần Ức Hân không hề do dự:
“Huỷ.”
“Em từng thích anh ta không?”
“Chỉ có thể nói ban đầu có chút cảm tình, sau đó là giận. Biết rõ mình có hôn ước với em, mà lại vì một người phụ nữ khác sống c.h.ế.t không dứt, vậy em là cái gì chứ? Bây giờ người phụ nữ đó đ.â.m anh ta một dao, mới nhớ ra có em là vị hôn thê – em đâu có ngu.”
Trần Ức Nam nghe xong, bất giác cảm thấy khâm phục em gái.
Hai anh em vừa đến phòng bệnh, liền thấy Thẩm Thanh Nghi đang lặng lẽ ngồi trên giường bệnh.
Nghe tiếng bước chân, cô đứng dậy hỏi:
“Là bác sĩ Trần à? Tôi đến để thay thuốc.”
Trần Ức Nam bước lại gần, dịu dàng đáp:
“Là tôi.”
Nói rồi lấy hộp thuốc bên cạnh, cẩn thận bôi thuốc cho cô, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Thanh Nghi lễ phép nói:
“Cảm ơn bác sĩ Trần.”
Trần Ức Nam thu dọn thuốc và dụng cụ, nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
“Chồng và con của cô đâu? Không phải họ đưa cô đến sao?”
Thẩm Thanh Nghi hơi sững sờ:
“Chồng và con?”
Trần Ức Nam cố nén nỗi chua xót trong lòng:
“Ừ. Hôm nay tôi đọc báo thấy tin về gia đình cô. Chồng cô là Lục Nghiễn, kỹ sư cấp một của Viện nghiên cứu Kinh Đô đúng không?”
Trần Ức Hân cũng tiếp lời:
“Em cũng đọc bài báo đó, còn xác nhận với bác Hoa và hàng xóm bên đó, đúng là chồng chị. Không ngờ anh trai em lại cứu được một anh hùng lớn như vậy. Chị thật sự rất dũng cảm.”
Những lời sau đó của Trần Ức Hân, Thẩm Thanh Nghi đã nghe không vào tai nữa.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m – cái tên đàn ông khốn kiếp đó, đứa con thối tha kia, thích chơi trò gì thế hả?!