Nuôi Nhốt Chú Cún Nhỏ Có Tâm Lý Vặn Vẹo - 10.

Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:45

Giang Tinh Dao kéo chăn qua, quấn cả hai người lại với nhau.

Trong ổ chăn nhỏ hẹp, nhiệt độ nhanh ch.óng tăng cao.

Nhiệt độ cơ thể Thẩm Mộ Bạch rất thấp, lạnh như băng. Giang Tinh Dao không hề do dự, dang rộng hai tay ôm trọn anh vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho anh.

“Còn sợ không?” Cô ghé tai anh khẽ hỏi.

Thẩm Mộ Bạch vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở dồn dập và nóng hổi phả lên làn da nhạy cảm của cô.

“Sợ...” Anh đáp lí nhí, giọng khàn khàn: “Tiếng vang rất lớn, như muốn ăn thịt người vậy.”

“Không ăn thịt người đâu.” Giang Tinh Dao nhẹ nhàng vỗ về lưng anh như dỗ dành trẻ con, khẽ hát một giai điệu không tên: “Bởi vì có chị đây mà, tiếng sấm cũng phải đi đường vòng thôi.”

Dưới sự vỗ về của cô, cơn run rẩy của Thẩm Mộ Bạch dần dịu xuống đôi chút.

Nhưng kèm theo đó là một hơi thở khác nguy hiểm hơn.

Bóng tối nuôi dưỡng sự mờ ám, nỗi sợ hãi thúc đẩy d.ụ.c vọng.

Trong ổ chăn khép kín, tối tăm và ấm áp này, hai người trưởng thành ôm c.h.ặ.t lấy nhau. Thẩm Mộ Bạch tuy chưa khai mở trí tuệ nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đang tuổi hừng hực khí thế.

Cùng với sự tan biến của nỗi sợ hãi, bản năng cơ thể bắt đầu thức tỉnh.

Giang Tinh Dao nhận thấy rõ ràng cơ thể đang ôm mình trở nên nóng bỏng hơn, không còn là cơn run rẩy lạnh lẽo đó nữa, mà là một sự nóng bỏng trằn trọc. Hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập, cái đầu vốn chỉ vùi trong hõm cổ cô bắt đầu cọ quậy không yên.

Đó là phản ứng bản năng của sinh vật giống đực khi tìm kiếm sự an ủi.

“Chị ơi...” Thẩm Mộ Bạch đột ngột ngẩng đầu lên, trong bóng tối, đôi mắt anh sáng rực đến kinh người: “Em nóng quá.”

“Nóng?” Tim Giang Tinh Dao nhảy dựng.

“Ở đây, ở đây, chỗ nào cũng nóng.” Thẩm Mộ Bạch nắm lấy tay cô đặt trên n.g.ự.c mình, rồi trượt xuống dọc theo cơ bụng: “Cứ như là bị bốc lửa ấy... khó chịu quá.”

Giọng anh mang theo sự hoang mang và tủi thân, tựa như thực sự nghĩ mình mắc phải căn bệnh lạ nào đó.

Đầu ngón tay Giang Tinh Dao chạm vào làn da nóng hổi của anh, ngay lập tức như bị bỏng mà muốn rút lại, nhưng bị anh ấn c.h.ặ.t lấy.

“Chị ơi, có phải em lại phải tiêm t.h.u.ố.c không?” Giọng Thẩm Mộ Bạch mang theo sự hoảng sợ: “Cơ thể trở nên kỳ lạ quá... muốn... muốn...”

Anh không nói ra được mình muốn cái gì.

Nhưng bản năng anh khao khát người phụ nữ mềm mại, thơm tho trước mắt này. Muốn dán sát hơn, muốn sự tiếp xúc ở khoảng cách âm, dường như chỉ có như vậy mới dập tắt được con thú dữ đang lao loạn trong người.

Giang Tinh Dao cứng đờ người.

Cô biết đây là cái gì.

Đây chính là mũi tiêm mà bác sĩ Triệu chưa tiêm vào được, đã tự động bộc phát trong cơ thể anh bởi nỗi sợ hãi và bản năng.

Đây cũng chính là nhiệm vụ của cô.

Nhiệm vụ trị giá hai mươi triệu đó.

Chỉ cần bước qua bước này, m.a.n.g t.h.a.i con của anh, mẹ sẽ được cứu, cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi món nợ nặng lãi đang đè nặng trên vai.

Thế nhưng...

Nhìn người đàn ông đơn thuần đang hoàn toàn tin tưởng cô, dựa dẫm vào cô, thậm chí vì phản ứng cơ thể mà cảm thấy sợ hãi trước mặt này, trong lòng Giang Tinh Dao dâng lên cảm giác tội lỗi to lớn.

Cô đang lợi dụng sự vô tri của anh.

Cô đang dụ dỗ một “kẻ ngốc”.

“Chị ơi?” Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Mộ Bạch hơi hoảng. Anh xáp lại gần, vụng về dùng ch.óp mũi cọ vào gò má cô như một chú ch.ó lớn đang lấy lòng: “Em không muốn tiêm t.h.u.ố.c đâu... chị cứu em với...”

Câu nói này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp phòng tuyến tâm lý của Giang Tinh Dao.

Cứu anh?

Không, cũng là cứu chính bản thân cô.

Trong đêm mưa gió bập bùng này, họ đều là những kẻ bị thế giới bỏ rơi, chỉ có thể sưởi ấm cho nhau trong chiếc l.ồ.ng nhỏ hẹp này, cứu rỗi lẫn nhau —— hay nói cách khác là cùng nhau chìm đắm.

Giang Tinh Dao nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, dưới đáy mắt chỉ còn lại một sự dịu dàng quyết tuyệt.

“Không cần tiêm t.h.u.ố.c đâu.”

Cô nâng mặt Thẩm Mộ Bạch lên trong bóng tối, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn gò má nóng hổi của anh.

“Mộ Bạch, đây không phải là bị bệnh.”

Giọng cô nhẹ nhàng tựa như một tấm lưới, từng chút một bắt giữ con thú dữ đang mờ mịt này.

Thẩm Mộ Bạch chớp chớp mắt, hàng mi dài lướt qua lòng bàn tay cô: “Vậy là cái gì ạ?”

“Đây là...” Giang Tinh Dao hít một hơi thật sâu, nén lại sự xấu hổ, dẫn dắt tay anh đặt lên dây thắt của chiếc váy ngủ: “Đây là bởi vì cơ thể anh muốn cùng chị làm một chuyện vui vẻ.”

“Chuyện vui vẻ ạ?”

Thẩm Mộ Bạch lặp lại, trong mắt xẹt qua một tia tò mò.

“Đúng thế. Giống như... tối qua chúng ta làm trong phòng tắm vậy, nhưng mà... phải tiến thêm một bước nữa.” Giọng Giang Tinh Dao hơi run rẩy: “Chỉ có những người yêu thương nhau, hoặc là... chỉ có những người muốn giữ đối phương lại mãi mãi mới có thể làm.”

Nghe thấy bốn chữ “giữ lại mãi mãi”, sự hoang mang trong mắt Thẩm Mộ Bạch lập tức tan biến, thay vào đó là một sự cố chấp khiến người ta phải khiếp sợ.

“Em muốn giữ lại.” Anh gấp gáp nắm lấy vai cô, móng tay gần như lún vào da thịt cô: “Phải giữ chị lại mãi mãi. Chẳng đi đâu hết.”

“Vậy thì... hãy học theo những gì chị dạy anh làm nhé.”

Giang Tinh Dao nghiến răng, chủ động cởi bỏ sợi dây đang trói buộc lý trí của đôi bên.

...

Tiếng sấm ngoài cửa sổ vẫn đang nổ vang, mưa như trút nước, gột rửa mọi nhơ nhớp trên thế gian này.

Nhưng trong căn phòng ở tầng ba này đang diễn ra một “buổi học” nực cười.

Thẩm Mộ Bạch thực sự là một tờ giấy trắng.

Nhưng cũng chính vì là tờ giấy trắng nên khi nhuốm sắc mực mới đặc biệt điên cuồng.

Lúc đầu anh vụng về đến mức khiến người ta xót xa. Anh chẳng biết phải làm thế nào, làm Giang Tinh Dao đau điếng. Anh sợ mình làm sai, sợ chị sẽ tức giận đẩy mình ra, gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, khóe mắt thậm chí còn rưng rưng nước mắt.

“Chị ơi... em không biết... em ngốc lắm...” Anh tủi thân thút thít, vùi đầu vào hõm cổ cô như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Giang Tinh Dao nén cơn khó chịu trên cơ thể, lòng mềm nhũn ra.

Cô ôm lấy đầu anh, nén lại sự thẹn thùng, ghé tai anh thì thầm nhỏ nhẹ tựa như một người giáo viên kiên nhẫn nhất, từng chút một dẫn dắt anh, vỗ về anh.

“Đừng gấp... chậm thôi... đúng rồi, cứ như vậy đi...”

Mà sau khi nhận được sự khích lệ khẳng định, thiên phú của Thẩm Mộ Bạch đã thức tỉnh.

Loại bản năng thuộc về kẻ săn mồi đỉnh cao bị kìm nén suốt hai mươi hai năm kia vào lúc này đã bùng nổ hoàn toàn.

“Buổi học” ban đầu dần dần mất kiểm soát.

Cậu học trò mờ mịt kia nhanh ch.óng chẳng còn thỏa mãn với nhịp độ thong thả của giáo viên nữa. Anh đã nếm được vị ngọt, nếm được cảm giác khiến linh hồn cũng phải run rẩy kia, thế là anh xoay chuyển tình thế.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.