Nuôi Nhốt Chú Cún Nhỏ Có Tâm Lý Vặn Vẹo - 43.

Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:58

“Tôi nói là chẳng cần.” Thẩm Mộ Bạch có chút mất kiên nhẫn. Việc dùng t.h.u.ố.c tâm thần lâu ngày làm anh có khả năng kháng t.h.u.ố.c gây tê, vả lại cảm giác choáng váng sau khi gây tê làm anh thấy mất kiểm soát, anh ghét cảm giác đó.

“Tiêm t.h.u.ố.c tê đi.”

Bên cạnh truyền tới một giọng nói không cho phép phản kháng.

Giang Tinh Dao ngồi trên tay vịn sofa, tay bưng một ly nước ấm và nhìn Thẩm Mộ Bạch bằng ánh mắt bình thản: “Tiêm t.h.u.ố.c tê mới có thể nghỉ ngơi tốt được. Em muốn làm anh hùng, hay là muốn làm chị lo lắng hả?”

Cái sự bướng bỉnh đó của Thẩm Mộ Bạch trong nháy mắt đã tan thành mây khói dưới câu nói “làm chị lo lắng” kia.

Anh mím môi liếc nhìn bác sĩ một cái, ánh mắt ngay lập tức trở nên hung dữ: “Chẳng nghe hiểu lời phu nhân nói sao? Tiêm đi!”

Bác sĩ: “...”

Cái tốc độ lật mặt này đúng là chẳng cần đi khoa tâm thần khám chút sao?

Tiêm t.h.u.ố.c tê xong, khâu xong xuôi thì tác dụng của t.h.u.ố.c phát huy rất nhanh.

Mấy ngày nay Thẩm Mộ Bạch vốn dĩ tinh thần đã luôn căng thẳng, cộng thêm trận xả giận vừa rồi đã tiêu hao hết thể lực nên nhanh ch.óng ngủ thiếp đi trên sofa.

Dù cho đã ngủ say nhưng bàn tay trái của anh vẫn nắm c.h.ặ.t lấy vạt áo Giang Tinh Dao.

Giang Tinh Dao phải tốn rất nhiều sức mới gỡ được từng ngón tay của anh ra và đắp chăn cho anh.

“Mẹ ơi ba ngủ rồi ạ?” Thẩm Niệm ôm quả bóng da nhẹ chân nhẹ tay đi tới.

“Ừm, ba mệt quá rồi.” Giang Tinh Dao xoa xoa đầu con trai: “Chúng ta ra vườn chơi đi, đừng làm thức giấc ba.”

Sau khi hai mẹ con rời đi đại sảnh vốn dĩ đang yên tĩnh, người đàn ông đang nằm trên sofa “ngủ say” kia lại chậm rãi mở mắt ra.

Trong đôi mắt đó tuy mang theo cơn buồn ngủ nhưng lại vô cùng tỉnh táo, chẳng có nửa phần mơ màng.

Thẩm Mộ Bạch ngồi dậy liếc nhìn lớp băng gạc mới tinh trên tay, rồi lại nhìn ra cửa sổ sát đất thấy Giang Tinh Dao đang cùng Thẩm Niệm hất nước vào người nhau đùa nghịch. Ánh nắng rắc trên người cô làm cả người cô tỏa sáng rạng ngời.

Dáng vẻ cô bảo vệ anh trong phòng họp lúc nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

“Tôi là vợ hợp pháp của Thẩm Mộ Bạch.”

“Nếu anh ấy là kẻ điên, tôi chính là người giám hộ của kẻ điên đó.”

Ánh mắt kiên định đến vậy, dáng vẻ bất chấp tất cả như vậy.

Thẩm Mộ Bạch mò mẫm lấy chiếc điện thoại dự phòng dưới gầm bàn trà ra và gọi điện cho trợ lý.

“Thẩm tổng ạ?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đè thấp của trợ lý: “Dư luận đã được kiểm soát rồi ạ, phía nhị thúc cũng đã được đưa tới bệnh viện rồi...”

“Kiểm tra một chuyện cho tôi.”

Thẩm Mộ Bạch ngắt lời anh ta, ánh mắt anh nhìn trừng trừng vào người phụ nữ đang cười rạng rỡ ngoài cửa sổ với chất giọng trầm thấp và chậm rãi.

“Hãy kiểm tra lại nơi đến của khoản tiền đó vào ngày Giang Tinh Dao rời đi năm năm trước.”

Trợ lý ngẩn người: “Thẩm tổng, khoản tiền đó chẳng phải đã... kiểm tra qua rồi sao ạ? Cô ấy nhận chi phiếu xong là ngay trong ngày đã chuyển đi hết sạch rồi. Kết quả điều tra lúc đó là cô ấy chuyển cho... gã nhân tình bí mật kia mà?”

“Tôi không tin.”

Thẩm Mộ Bạch phun ra ba chữ này.

Năm năm trước anh là một kẻ ngốc chẳng có khả năng phân biệt, mụ già nói với anh đó là “vì tiền mà bỏ trốn theo trai lạ” thì anh đã tin. Bởi vì lúc đó anh tự ti, cảm thấy mình là một gánh nặng.

Thế nhưng năm năm này anh bắt cô về, nuôi nhốt cô bên cạnh.

Anh đã thấy được dù cho bị cưỡng ép cô vẫn nấu canh cho anh;

Đã thấy được dù cho có sợ hãi cô vẫn đứng chắn trước mặt anh;

Đã thấy được cô nhặt từng lọ t.h.u.ố.c anh vứt đi lên...

Một người đàn bà hám tiền, bạc tình, yêu người đàn ông khác thì không thể giả vờ ra ánh mắt thế này được.

Nếu như cô yêu anh... vậy năm đó vì sao phải ra đi chứ?

Nếu như cô chẳng hám tiền... vậy khoản tiền khổng lồ đó rốt cuộc đã đi đâu rồi?

“Kiểm tra lại đi.” Giọng Thẩm Mộ Bạch lạnh hẳn đi mang theo luồng áp bách sắp có bão tố tới: “Hãy đi kiểm tra chi tiết sao kê ngân hàng, đi kiểm tra xem cái gã gọi là “nhân tình” đó rốt cuộc có tồn tại hay không.”

“Nếu như kết quả điều tra năm đó là do mụ già làm giả...”

Thẩm Mộ Bạch híp mắt lại, dưới đáy mắt xẹt qua một tia sáng khát m.á.u.

“Vậy thì có những kẻ sẽ chẳng đơn giản chỉ là đi viện dưỡng lão thôi đâu.”

Cúp điện thoại xong Thẩm Mộ Bạch cảm thấy đầu lại bắt đầu đau âm ỉ.

Đó là điềm báo cho sự thật sắp lộ diện.

Anh nằm trở lại sofa và nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê cầu kỳ trên trần nhà.

“Chị ơi.” Anh lẩm bẩm với không trung: “Đừng làm em thất vọng. Nghìn vạn lần... đừng làm em thất vọng.”

Nếu như là hiểu lầm, vậy thì sự dày vò lẫn nhau suốt năm năm này tính là gì chứ?

Nếu như là hiểu lầm, anh lại lấy cái gì để đền đáp lại cô gái vẫn muốn bảo vệ anh vẹn toàn vào lúc anh nhếch nhác nhất kia chứ?

Ngoài cửa sổ bầu trời vốn dĩ đang rạng rỡ chẳng biết đã tụ lại mây đen từ lúc nào.

Gió nổi lên rồi.

Một trận phong ba bão táp muộn màng suốt năm năm đang trong quá trình ấp ủ.

Chương 27: Sự thật năm đó

Khi Thẩm Mộ Bạch tỉnh dậy thì tác dụng của t.h.u.ố.c tê vừa hết.

Lòng bàn tay phải truyền đến cơn đau thấu tim gan, tựa như có một con d.a.o cùn đang liên tục cưa vào xương cốt vậy. Anh rên khẽ một tiếng, theo bản năng muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y lại nhưng lại động chạm tới vết thương vừa khâu làm mồ hôi lạnh ngay lập tức thấm ra một lớp trên trán.

“Tỉnh rồi hả?”

Một giọng nói ôn nhu vang lên giữa ánh sáng mờ ảo.

Thẩm Mộ Bạch quay đầu lại.

Trong phòng ngủ chỉ bật chiếc đèn ngủ, Giang Tinh Dao đang tựa vào chiếc ghế mềm đầu giường, trên tay cầm một cuốn sách. Ánh đèn vàng ấm áp rắc trên góc mặt cô dát lên người cô một lớp viền vàng dịu dàng.

Thấy cô vẫn còn ở đây trái tim vốn dĩ đang bồn chồn vì đau đớn của Thẩm Mộ Bạch đã kỳ diệu rơi lại vào trong l.ồ.ng n.g.ự.c.

“Đau...”

Anh nhìn Giang Tinh Dao với chất giọng khàn đặc khô khốc, chẳng hề che giấu sự mong manh của chính mình. Trước mặt người ngoài anh là đồng tường sắt vách, nhưng trước mặt cô anh hận không thể phóng đại vết thương này lên gấp mười lần để chiếm được nhiều sự thương xót hơn.

Giang Tinh Dao đặt cuốn sách xuống, bất lực thở dài rồi đứng dậy rót một ly nước ấm bước tới.

“Bác sĩ nói rồi, hết t.h.u.ố.c tê chắc chắn sẽ đau, bảo em hãy nhịn một chút. Ai bảo lúc đó em cứ thích thể hiện bản lĩnh như siêu nhân mà đập đồ chứ?”

Miệng tuy trách móc nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng. Cô đỡ Thẩm Mộ Bạch ngồi dậy, đưa ly nước tới bên môi anh, thậm chí còn tỉ mỉ thử nhiệt độ nước.

Thẩm Mộ Bạch nương theo tay cô uống cạn hơn nửa ly nước, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu hơn đôi chút.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.