Nuôi Nhốt Chú Cún Nhỏ Có Tâm Lý Vặn Vẹo - 60.

Cập nhật lúc: 29/12/2025 18:02

Những tờ tiền đỏ rực phơi bày trước không khí.

“Tiền đều ở đây hết rồi. Thả Niệm Niệm ra đi.”

Giang Chí Cường nhìn đống tiền đó mà mắt sáng rực lên. Gã buông Thẩm Niệm ra và lao tới chộp lấy tiền trong vali, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị tựa như dã thú: “Tiền... toàn là tiền thôi! Giàu to rồi! Lão đây giàu to rồi!”

“Niệm Niệm, chạy mau!”

Tranh thủ lúc Giang Chí Cường đang phân tâm Giang Tinh Dao lớn tiếng hét một câu rồi lao tới muốn bế thốc con trai lên.

Dù sao Thẩm Niệm cũng là đứa trẻ năm tuổi, tuy sợ hãi nhưng nghe thấy tiếng mẹ thì theo bản năng lăn sang bên cạnh.

“Cái con đĩ này! Dám chơi đểu tao sao?!”

Giang Chí Cường mãnh liệt phản ứng lại ngay. Gã nhận ra nếu như đứa trẻ chạy thoát thì gã sẽ mất đi con tin, Thẩm Mộ Bạch và cảnh sát (tiếng còi cảnh sát đằng xa đã vang lên) bên dưới tuyệt đối sẽ chẳng tha cho gã đâu.

Một loại điên cuồng khi rơi vào đường cùng trào dâng trong lòng gã.

“Nếu đã là chẳng để cho lão đây sống, vậy thì tất cả cùng c.h.ế.t đi!”

Giang Chí Cường gầm thét và giơ con d.a.o găm lên, gã chẳng đuổi theo Thẩm Niệm nữa mà trực tiếp đ.â.m về phía Giang Tinh Dao đang ở gần gã nhất!

Khoảnh khắc đó thời gian tựa như ngưng đọng lại.

Thẩm Mộ Bạch vừa mới lao lên cầu thang vẫn chưa kịp tới nơi.

Thẩm Niệm vẫn đang nằm sấp dưới đất.

Giang Tinh Dao nhìn con d.a.o sáng loáng đang giáng xuống.

Theo bản năng cô có thể tránh được.

Thế nhưng phía sau cô chính là Thẩm Niệm. Nếu cô tránh đi thì nhát d.a.o đó sẽ đ.â.m trúng người con trai.

Bản năng làm mẹ đã chiến thắng tất cả mọi nỗi sợ hãi.

Giang Tinh Dao không hề tránh đi.

Ngược lại cô còn dang rộng đôi tay, ôm c.h.ặ.t lấy Thẩm Niệm phía sau và dùng bờ vai mảnh mai của chính mình để đón nhận nhát đ.â.m chí mạng đó.

“Phập——”

Tiếng lưỡi d.a.o sắc lẹm đ.â.m vào da thịt nghe thật ch.ói tai giữa nhà máy bỏ hoang trống trải.

“Tinh Dao!!!”

Thẩm Mộ Bạch phát ra tiếng gào thét xé lòng, giọng nói đó thê t.h.ả.m tựa như tiếng chim đỗ quyên rỏ m.á.u vậy.

Nhát d.a.o đó đ.â.m thật mạnh vào lưng Giang Tinh Dao.

Máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ chiếc váy trắng của cô, tựa như một đóa bỉ ngạn đỏ thẫm thê lương diễm lệ đang điên cuồng nở rộ trên lưng cô vậy.

Giang Tinh Dao rên khẽ một tiếng, cơ thể mềm nhũn đổ gục xuống, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm c.h.ặ.t lấy Thẩm Niệm vững chắc dưới thân mình.

“Mẹ ơi!!!”

Giang Chí Cường cũng bị đống m.á.u tươi đầy tay này dọa cho ngây người ra.

Chưa đợi gã kịp phản ứng, một bóng đen đã lao tới như chớp điện.

Thẩm Mộ Bạch tung một cú đá sấm sét vào n.g.ự.c Giang Chí Cường.

Tiếng “rắc” vang lên, đó là tiếng xương sườn bị gãy lìa. Giang Chí Cường văng xa vài mét như một chiếc bao tải rách, va mạnh vào tường rồi hộc m.á.u mồm, ngất lịm đi.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Thẩm Mộ Bạch quỳ thụp xuống đất, đôi tay run rẩy bế thốc Giang Tinh Dao lên.

Máu.

Toàn là m.á.u.

Dòng m.á.u nóng hổi, đặc quánh không ngừng trào ra từ vết thương sau lưng cô, thấm đẫm đôi tay anh và nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Tinh Dao... Tinh Dao, chị đừng ngủ... nhìn em này...”

Giọng Thẩm Mộ Bạch run bần bật, anh ra sức bịt c.h.ặ.t vết thương nhưng m.á.u vẫn chẳng thể cầm nổi.

Sắc mặt Giang Tinh Dao trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không còn chút huyết sắc nào.

Cô nhọc nhằn mở mắt, nhìn Thẩm Niệm đang đứng đờ đẫn bên cạnh nhưng may mắn không hề bị thương, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một cách yếu ớt.

“Niệm Niệm... con... không sao... là tốt rồi...”

Sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Thẩm Mộ Bạch.

Thấy người đàn ông kiêu ngạo không ai bì kịp này lúc này lại khóc như một đứa trẻ, cô muốn giơ tay lau nước mắt cho anh nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào nữa.

“Mộ Bạch...”

Giọng cô nhẹ bẫng tựa như một cơn gió thoảng.

“Đừng khóc... chăm sóc tốt... cho con...”

Nói xong câu này, bàn tay cô vô lực buông thõng xuống.

Ánh sáng trong đôi mắt hoàn toàn tan biến.

“Không!!!!!”

Thẩm Mộ Bạch ôm c.h.ặ.t lấy cơ thể đang dần mất đi hơi ấm của cô, giữa đống đổ nát, anh phát ra một tiếng gào thét bi thương đầy tuyệt vọng.

Tiếng còi xe cứu thương cuối cùng cũng đã vang lên dưới lầu.

Mọi thứ chìm vào bóng tối.

Chương 37: Trả cô ấy lại cho tôi

Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật tĩnh lặng như tờ.

Chỉ có chiếc đồng hồ điện t.ử trên tường vẫn lặng lẽ nhảy số, những con số màu đỏ tựa như từng giọt m.á.u đang đếm ngược sự trôi chảy của sinh mệnh.

Thẩm Mộ Bạch ngồi trên băng ghế dài, tư thế cứng đờ như một bức tượng đá đã bị phong hóa ngàn năm.

Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh từ lâu đã chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu, trước n.g.ự.c, cổ tay đều là những mảng m.á.u đỏ thẫm lớn đã khô lại, trở nên đen kịt và cứng đờ, dán c.h.ặ.t vào da thịt anh, tỏa ra mùi rỉ sắt làm người ta choáng váng.

Thế nhưng anh không thay quần áo, thậm chí ngay cả tư thế cũng chẳng hề thay đổi lấy một lần.

Hai tay anh đan c.h.ặ.t vào nhau, khuỷu tay chống trên đầu gối, trán tì c.h.ặ.t vào mu bàn tay. Đôi bàn tay từng hô phong hoán vũ trên thương trường lúc này lại đang run rẩy dữ dội không thể kiểm soát.

Dưới chân anh là một bóng hình nhỏ bé đang ngồi đó.

Thẩm Niệm.

Đứa trẻ thường ngày luôn mặc bộ vest nhỏ tinh xảo, chải tóc gọn gàng, nói năng già dặn như người lớn này, lúc này lại đang cuộn tròn trên nền gạch lạnh lẽo.

Chiếc quần yếm đắt tiền của cậu bé lấm lem bụi bẩn, đầu gối trầy xước rướm m.á.u nhưng dường như cậu chẳng hề cảm thấy đau.

Cậu bé giống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi trong đêm mưa, hai tay ôm c.h.ặ.t lấy đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay.

Trên mu bàn tay nhỏ bé lộ ra của cậu cũng dính đầy m.á.u.

Đó là m.á.u của mẹ.

“Ba ơi...”

Một giọng nói yếu ớt như tơ nhện phá vỡ sự im lặng của hành lang.

Thẩm Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gương mặt nhỏ nhắn như tạc từ phấn lúc này trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt sưng húp như quả óc ch.ó, đáy mắt đong đầy nỗi sợ hãi và tự trách sâu thẳm chẳng hề phù hợp với lứa tuổi.

“Mẹ... có c.h.ế.t không ạ?”

Nghe thấy chữ “c.h.ế.t”, cơ thể Thẩm Mộ Bạch run b.ắ.n lên như bị điện giật.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vằn vện tơ m.á.u, trống rỗng không hồn nhìn về phía con trai.

“Câm miệng.”

Giọng Thẩm Mộ Bạch khàn đặc và thô ráp tựa như vừa nuốt phải một vốc thủy tinh vụn: “Không được nhắc đến từ đó.”

“Là tại con...”

Nước mắt Thẩm Niệm ngay lập tức vỡ đê, từng giọt lớn đập xuống sàn nhà. Cậu bé đưa đôi bàn tay nhỏ dính m.á.u ra, chằm chằm nhìn vào đó tựa như đó là một đôi tay tội ác.

“Lúc đó kẻ xấu kia đi nhặt tiền... mẹ bảo con chạy đi... Nếu con không chạy sang bên cạnh, nếu con có thể dũng cảm một chút để c.ắ.n kẻ xấu đó... thì mẹ đã không phải chắn trước mặt con rồi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.