Phấn Đấu Trở Thành Cáo Mệnh Phu Nhân Nuôi Bốn Con Trai - Chương 204
Cập nhật lúc: 21/09/2025 09:09
Tiểu Tứ bước vào nhà, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Các nha hoàn liền hầu hạ hắn rửa mặt.
Tiểu Tứ nằm lên giường. Thôi Uyển Dục đang say giấc bỗng giật mình bừng tỉnh, khẽ hỏi: "Kẻ nào đó?"
Tiểu Tứ dưới ánh đèn mờ ảo, Thôi Uyển Dục nhìn rõ mặt hắn. Nàng ngửi thấy mùi men rượu nồng nặc, khẽ chau đôi mày ngài: "Chàng đã uống rượu chăng?"
Tiểu Tứ khẽ gật đầu.
Thôi Uyển Dục toan xoay người đi thì cảm thấy cánh tay hắn khẽ chạm vào thân mình nàng. Nàng giật nảy mình, song rồi cũng không có thêm phản ứng nào khác.
Khi đang toan thiếp đi, nàng bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên trong bóng tối: "Nàng toan thủ tiết vì ai? Lý Minh Ngạn chăng?"
Nghe thấy cái tên này, Thôi Uyển Dục chợt ngoảnh đầu nhìn lại. Ngay cả các nha hoàn đứng hầu bên ngoài cũng giật mình kinh hãi.
"Chàng nói cái gì?" Thôi Uyển Dục biến sắc. Song, nam nhân xưa nay vẫn thường chẳng ngại thốt ra những lời lẽ như vậy.
Tiểu Tứ tuy không nhìn rõ sắc mặt của nàng, nhưng cảm nhận được hơi thở của nàng khựng lại trong chốc lát. Nàng vẫn luôn chưa từng cho hắn sắc mặt hòa nhã, hắn vốn tưởng rằng là vì bị chọc giận vào ngày thành hôn, song nghe được những lời đồn thổi nơi kinh thành, hắn không khỏi cảm thấy bất an. Tâm trạng hắn vốn đã buồn bực, mẫu thân hắn lập tức nhận ra và chủ động tìm hắn mà trò chuyện, khuyên hắn nên đối thoại thật lòng với Thôi Uyển Dục.
Mẫu thân hắn từng nói, giữa phu thê điều tối kỵ nhất là sự ngờ vực vô cớ, ôm mối nghiệt hận trong lòng. Ai cũng đâu phải là con giun trong bụng kẻ khác, lẽ nào có thể tường tận hết tâm tư của nhau?
Tiểu Tứ suy nghĩ kỹ mấy ngày, cuối cùng vẫn hỏi thẳng vấn đề mà mình luôn canh cánh trong lòng: "Ở kinh thành, công chúa Giai Tuệ dặn ta phải trông nom nàng cẩn mật. Nàng ta phanh phui chuyện nàng và Lý Minh Ngạn có mối giao tình. Ta muốn biết ý nguyện của nương tử ra sao?” Thôi Uyển Dục tức giận đến nghiến chặt răng ngà, trong lòng oán hận công chúa Giai Tuệ xảo quyệt độc ác, song cũng dấy lên chút phẫn nộ với chính mình. Rõ ràng là biểu ca bội bạc, cớ sao mọi lỗi lầm lại đều đổ hết lên đầu ta? Nàng nhìn hắn, chẳng rõ can đảm từ đâu đến, nàng thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, ta khi còn ở khuê phòng đã từng thầm yêu biểu ca, dì đã từng có ý tác hợp hôn sự cho hai ta. Nhưng sau đó y lại thành thân với công chúa Giai Tuệ.”
Tiểu Tứ vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, y cũng từng trải qua việc định thân bất thành, chi bằng chớ nhắc làm gì. Nhưng y mong thấu rõ tâm tư nàng: "Nếu nàng muốn vì hắn mà giữ trọn tấm lòng trinh bạch, ta có thể thành toàn cho nàng toại nguyện. Ta sẽ tự mình đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu để thỉnh tội."
Dù nàng là thê tử chính thức của y, nhưng quả xanh thì làm sao ngọt được, y chẳng muốn cưỡng cầu nàng.
Thôi Uyển Dục tức giận đến run rẩy khắp mình mẩy, lệ tuôn như mưa: "Chàng căm ghét thiếp đến vậy sao?"
Tiểu Tứ có chút mịt mờ về tâm tư nàng, cũng cảm thấy bản thân vô cùng oan ức: "Chẳng phải nương tử không muốn ta chạm vào nàng sao?"
Đêm tân hôn đã xảy ra chuyện không như ý, y nào mong muốn, cũng đã hạ mình tạ lỗi với nàng. Nàng oán giận sâu đậm như vậy, cớ sao không chịu tha thứ cho y? Sau ba ngày lại mặt, y ở lại Thôi gia đọc sách. Suốt cả năm trời, y mới về nhà nghỉ ngơi, nàng ở bên ngoài nghe tin y đã định thân với Trương Bảo Châu, liền làm ầm ĩ với y một trận, hai người lại chia tay trong u buồn.
Sau đó, y liền lên kinh ứng thí, xa cách nàng đã bảy tháng trời. Nhưng ai ngờ, sau khi trở về, nàng vẫn không lộ lấy một nét mặt vui vẻ nào với y.
Phải rồi! Nàng xuất thân từ gia tộc Thôi gia ở Thanh Hà, một trong tứ đại gia tộc của Nguyệt quốc, nói về xuất thân thì còn hiển hách hơn cả hoàng tộc gấp bội phần. Nhưng cuộc hôn nhân này cũng chẳng phải là do y âm mưu quỷ kế mà có được.
Trên đường tới đây, y nghĩ rằng nếu nàng thực sự đã từng yêu thầm Lý Minh Ngạn thì cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Hai người họ đã có những lựa chọn riêng, chỉ cần cả hai đều có thể quên đi những điều không vui, sống thuận theo tâm tính của mình là đủ. Về tình cảm, chỉ cần có đủ thời gian, mọi thứ tự khắc sẽ phai nhạt dần.
Đáng tiếc vạn sự chẳng thể như ý. Y đã cố quên đi quá khứ, song nàng lại chẳng thể buông bỏ.
Y không muốn cưới về một thê tử lòng đầy oán trách, chẳng muốn phải chịu khinh miệt. Nàng ưa oán giận, vậy thì cứ để nàng trút hết tâm sự cho thỏa lòng.