Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 6
Cập nhật lúc: 17/10/2025 05:09
Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên giữa đêm trường vắng lặng.
Tiêu Hoài Thanh vừa chỉnh đốn y phục nằm xuống, thầm tính toán sắp xếp cho ngày mai, thì lông mày khẽ nhíu lại. Chàng theo bản năng cảm thấy đây là những tên tặc phỉ đang gây rối, quấy rầy giấc nghỉ của chàng.
Một khắc sau, ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của một thiếu nữ: "Xin hỏi Tiêu tướng quân có đang ở đây không?”
Tiêu Hoài Thanh giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lại là nữ nhân!
Dưới trướng chàng, ngoại trừ năm nữ tử được thu nhận sau khi tiêu diệt bọn cướp, không hề có bóng dáng nữ nhân nào khác. Chiều hôm nay, bốn người kia đều đã được tiễn đi, chỉ còn lại một cô nương xưng là người kinh thành lưu lại.
Đã quá nửa đêm, một thiếu nữ trẻ tuổi lại gõ cửa phòng chàng, rốt cuộc là có ý gì?
Tiêu Hoài Thanh không thể không suy đoán như vậy, bởi lẽ những chuyện tương tự chàng đã trải qua quá nhiều lần.
Gia thế chàng hiển hách, tay lại nắm binh quyền, kẻ muốn lấy lòng chàng vô số. Chẳng qua, chàng không ngờ cô nương này vừa mới thoát khỏi hang ổ tặc phỉ, đã dám làm ra loại chuyện thất lễ này!
Tiêu Hoài Thanh giữ im lặng, cửa lại truyền đến ba tiếng đập khẽ: "Cốc cốc cốc..." cùng với giọng nữ tử có vẻ vô cùng cẩn trọng hỏi: "Tiêu tướng quân? Dân nữ có chuyện muốn diện kiến tướng quân, không biết có tiện không ạ?”
Xem ra, nếu không gặp được chàng, nàng ta sẽ không chịu bỏ đi.
Chàng xuống giường, đang định bước tới mở cửa, chợt thấy trên giá sách dùng để trang trí có đặt bộ sách "Chu Lễ", sắc mặt chàng ngưng lại đôi chút. Chàng cầm lấy bộ sách, rồi mới bước ra mở cửa.
Chỉ là khi Tiêu Hoài Thanh tiến đến trước cửa, chàng bỗng mơ hồ ngửi thấy một mùi hương kích thích vị giác, khiến chàng có chút thèm thuồng. Chàng mơ hồ cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cửa đã mở.
Ngay lập tức, một luồng hương cay nồng, đậm đà hơn xộc thẳng vào mũi. Vẻ mặt không vui đang ẩn giấu của Tiêu Hoài Thanh, trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn trở nên ngơ ngẩn.
Chàng chỉ kịp dùng bữa ăn muộn trước khi mặt trời lặn, bận rộn suốt bấy lâu, cho đến giờ mới có thể nghỉ ngơi, bụng đã sớm hơi đói.
Vừa nãy, sự đói bụng không quá rõ ràng.
Nhưng lúc này đây, dưới sự dụ dỗ của mùi hương thơm lừng, cảm giác đói khát bỗng chốc dâng trào mạnh mẽ!
Tiêu Hoài Thanh bất giác nuốt khan, ánh mắt khó khăn dời khỏi mỹ vị trong tay nữ tử, chuyển sang nhìn chính người đang đứng trước mặt.
Y bất ngờ nhận ra dung mạo nữ tử này quả thực không tầm thường, y phục thô sơ không những không che đi vẻ đẹp của nàng, mà ngược lại còn làm nàng toát lên vẻ mong manh yếu ớt, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn che chở.
Đặc biệt là đôi mắt ngập nước, trong suốt tựa suối nguồn.
Tiêu Hoài Thanh vốn đã chuẩn bị những lời lẽ lạnh lùng cứng rắn, lúc này bỗng nhiên lại không thốt nên lời, chỉ trông mong hỏi một câu: "Cái này... Rốt cuộc là chuyện gì?"
Âm thanh hỏi thăm vừa dứt, trái tim vốn đang bất an của Yến Thu Xuân lập tức rơi xuống đất.
Người trước mắt thể hình cao lớn, nàng nhìn thẳng đối phương, cũng chỉ có thể nhìn thấy lồng n.g.ự.c vạm vỡ. Bởi vậy, nàng phải ngẩng đầu lên, rồi chợt sững sờ.
Không ngờ thiếu niên tướng quân bi t.h.ả.m được ghi lại trong sách, lại có dung mạo tuấn mỹ đến vậy!
Ánh nến trong hành lang mờ mịt, chiếu lên dung nhan Tiêu Hoài Thanh không quá rõ ràng. Làn da chàng có vẻ hơi sạm đen, nhưng ngũ quan lại tuấn lãng, không hề tầm thường. Chỉ vì tuổi còn trẻ nên trên mặt vẫn mang theo vài phần ngây thơ. Đôi mắt hoa đào kia dưới ánh nến lóe lên tinh quang, càng thêm thu hút.
Kiếp trước Yến Thu Xuân đã quen nhìn thấy các soái ca trên đủ loại video, vậy mà vẫn bị ánh mắt này nhìn đến mức trái tim rộn ràng, hai má hơi nóng lên.
Cũng may nàng còn nhớ rõ mục đích của mình, nhanh chóng trấn tĩnh lại, nở nụ cười, đôi mắt càng thêm chân thành, giọng nói càng mềm mại: "Dân nữ ngưỡng mộ tiểu tướng quân, muốn mượn hương vị cua xào cay này để tự tiến cử..."
Khuôn mặt Tiêu Hoài Thanh đỏ lên, nhất thời vừa xấu hổ vừa có chút giận dữ.
Yến Thu Xuân thấy tình thế không ổn, vội vàng nói rõ mục đích chính: "Dân nữ muốn trở thành đầu bếp của tướng quân, nguyện vì tướng quân nấu cơm cả đời!"
Tiêu Hoài Thanh: "?"
Yến Thu Xuân biết thỉnh cầu này của mình là vô lý, nhưng đứng trước nguy cơ cũng chỉ có thể thử một lần, nàng đưa mỹ thực trong tay tới.
Tiêu Hoài Thanh theo bản năng đưa tay đón lấy.
Đáy chén nóng hổi chứng tỏ món ăn vừa mới làm xong, mùi vị thơm ngào ngạt đang nhắc nhở chàng, dường như món này ngon vô cùng?
"Mời tướng quân nếm thử. Nếu thích, tướng quân có thể cho phép dân nữ ở lại bên cạnh, nấu cơm cho ngài." Yến Thu Xuân thấy chàng đã nhận, cười càng thêm tươi tắn. Nàng cũng không phải kẻ ngốc, khẽ cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Không bao lâu sau đã biến mất ở góc đường.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Hoài Thanh hoàn toàn ngây ngốc.
Lại có thể...
Nàng ta thật sự chỉ vì muốn chàng nếm thử tài nấu nướng sao?
