Phòng Livestream Huyền Học Bùng Nổ - Toàn Dân Lót Dép Hóng Chuyện - Chương 26: A Hoa Trở Thành Nhân Viên Thời Vụ
Cập nhật lúc: 13/12/2025 13:04
Kha Tuyết dời ánh mắt đi chỗ khác, chuyên tâm tìm kiếm dây sạc. Cắm sạc xong, cô đi ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc bước chân ra khỏi cửa lớn, đi vào sảnh chính, bên tai vang vọng tiếng quỷ nức nở, như khóc như than, lúc thì như oán nữ khóc thút thít, lúc lại như ác ma gầm thét, khiến người ta sởn tóc gáy.
Kha Tuyết khí định thần nhàn, đi đến lầu hai nhà ma, nhìn về phía lá bùa hôm qua. Trên lá bùa đã lưu lại một dấu ấn hình hoa mai nhàn nhạt.
Khóe miệng cô cong lên, ngón tay bấm niệm thần chú. Tiếng quỷ khóc trong phòng nháy mắt biến mất, bóng đêm ngoài phòng cũng yên tĩnh trở lại, hết thảy đều trở nên bình thường. Hành lang vang vọng tiếng mèo kêu "meo ô, meo ô".
Kha Tuyết nhón mũi chân, theo tiếng mèo kêu tìm được vị trí, vẫn là nhà kho hai ngày trước. Cô lặng lẽ ghé đầu qua. Dưới ánh trăng bạc, một con mèo đen nhỏ (huyền miêu) ngồi xổm trước cửa sổ, cao giọng kêu meo meo.
Tiểu huyền miêu vẫn chưa ý thức được pháp trận của mình đã bị phá, vẫn còn đang meo meo làm phép.
Cô lặng lẽ vươn tay, thân thể chồm về phía trước, thuận lợi tóm lấy gáy mèo con.
"Meo ngao, meo ngao!" Tiếng của tiểu huyền miêu tức khắc trở nên hoảng sợ.
"Hừ, đạo hạnh không bao nhiêu, còn dám tới dọa ta?" Kha Tuyết nhéo nhéo cái tai nhỏ của nó: "Không muốn sống nữa à?"
"Meo! Buông ta ra!"
Kha Tuyết không thèm để ý nó, xách cổ con mèo mang về phòng. Trong nháy mắt cô bước vào phòng, chịu sự chế ước của bùa chú, con mèo nháy mắt ỉu xìu, bị ném sang một bên t.h.ả.m hại cuộn tròn thân thể.
Kha Tuyết tìm nick Khương Giang, gọi video call cho cô ấy.
"Cô xem, đầu sỏ gây tội hại cô mất ngủ chính là nó!" Kha Tuyết nói với Khương Giang.
Khương Giang ghé sát màn hình, nhìn thấy con mèo đen nhỏ cuộn tròn trong góc cảm thấy không thể tin nổi: "Là nó giở trò? Biến nhà kho thành hiện trường phanh thây?"
Kha Tuyết gật đầu, lại nói: "Bất quá nó không có làm hại cô. Lúc ấy cô trượt chân lăn từ cầu thang xuống, là nó đỡ cô. Kỳ thật trong tòa nhà này không có ma, là nó chỉ muốn hù dọa mọi người, đuổi mọi người đi thôi."
Khương Giang bừng tỉnh: "Thì ra là thế, nó thật đúng là một con miêu yêu đáng yêu. Không biết lời của tôi nó có nghe hiểu hay không, cô thay tôi cảm ơn nó nhé."
"Được." Kha Tuyết đáp.
Cô cùng Khương Giang nói chuyện phiếm một lát rồi tắt máy.
Tiểu huyền miêu vẫn đang giả c.h.ế.t.
Kha Tuyết lấy gậy selfie chọc chọc nó: "Này, nghe được không? Cô bé kia nói cảm ơn mi đấy."
"Biết rồi biết rồi." Tiểu huyền miêu vẫn chôn đầu, nâng chân sau đá văng gậy selfie.
Kha Tuyết thấy cạy miệng nó không được, đành phải thôi, cầm lấy điện thoại lầm bầm lầu bầu: "Quan chấp hành Cục Quản lý Yêu quái thành phố A là ai nhỉ? Ta nhớ rõ hắn từng cùng ta huấn luyện khóa quy phạm hành vi nhân gian."
"À, nhớ ra rồi."
"Từ từ!" Tiểu huyền miêu bật dậy, bay nhanh lao tới bên người cô ấn điện thoại xuống: "Đừng!"
Kha Tuyết đắc ý dào dạt, dùng ánh mắt "đầu hàng sẽ tha c.h.ế.t" nhìn nó.
Tiểu huyền miêu thở dài thật sâu, cái đuôi lẻ loi rũ xuống: "Ta không phải miêu yêu, năm đó phi thăng tới, bất quá phi thăng thất bại."
Theo lời nó kể, nó tu luyện gần ngàn năm, hành thiện tích đức, sắp phi thăng. Bất quá trước khi đi Côn Luân sơn độ kiếp, một phàm nhân thỉnh cầu nó giúp trông coi cửa viện. Nó đồng ý, không nghĩ tới trong phòng giam giữ hai trăm tù binh. Vì nó trông coi cửa phòng, hai trăm phàm nhân bị lửa lớn thiêu c.h.ế.t.
Vì thế nó gánh vác nhân quả, phạm phải đại ác, vĩnh viễn không được phi thăng.
"Cho nên ta ghét phàm nhân, cảm thấy bọn họ đều là kẻ ác." Tiểu huyền miêu ủy khuất nói: "Mỗi khi đến một chỗ dừng chân, ta đều phải cưỡng chế đuổi phàm nhân gần đó đi. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi thế nhưng là người của Địa Phủ."
"Ồ, mi cũng bá đạo quá nhỉ." Kha Tuyết trêu chọc.
Tiểu huyền miêu không phục: "Là phàm nhân quá ghê tởm!"
Kha Tuyết nhìn hơi thở quanh thân tiểu huyền miêu. Huyền miêu vì bị người tính kế nên lòng mang oán niệm, lâu dần tất nhiên sẽ điên cuồng.
"Mi cứ nhất định phải lên trời sao?" Kha Tuyết hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ dưới đất không thơm sao?"
Tiểu huyền miêu ngẩn ra: "Dưới đất? Là Địa Phủ sao?"
Kha Tuyết vỗ tay một cái: "Đúng thế, Địa Phủ chúng ta tuy không có phong cảnh như trên trời, nhưng chủ đ.á.n.h một cái thực dụng ổn định. Mi hỗ trợ bắt yêu, trước làm nhân viên thời vụ, chờ đến thời cơ thích hợp lại chuyển biên chế (chính thức). Kiếm đủ tiền liền mua căn biệt thự to, ở Địa Phủ đi ngang, cả ngày cơm ngon rượu say, không phải thú vị hơn phi thăng nhiều sao?"
Một phen lời nói này của cô thành công lay động tiểu huyền miêu. Nghĩ đi nghĩ lại, so với việc vất vưởng ở nhân gian, mang theo oán khí bị Cục Quản lý Yêu quái bắt được, chi bằng suy xét đi Địa Phủ nhậm chức.
"Vậy trình tự làm nhân viên thời vụ thế nào?" Tiểu huyền miêu thử hỏi.
Kha Tuyết chỉ chỉ chính mình: "Làm Quan chấp hành, có thể tùy thời tuyển nhân viên thời vụ nha."
Tiểu huyền miêu l.i.ế.m liếm móng vuốt, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói lên được.
"Hiện tại, mi chính thức trở thành nhân viên thời vụ." Kha Tuyết nói: "Từ nay về sau mi phải phục vụ ta. Bây giờ đi đóng cửa sổ lại, ta muốn đi ngủ."
Tiểu huyền miêu: !!!
Nó rốt cuộc phát hiện chỗ nào không đúng rồi! Nói dễ nghe là nhân viên thời vụ, nói khó nghe chính là người hầu bị Kha Tuyết sai vặt! Chính mình bị lừa rồi!
Bất quá không còn cách nào khác, đ.á.n.h lại không đ.á.n.h lại Kha Tuyết, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đi làm công cho người ta.
Tiểu huyền miêu giơ móng vuốt lên, đóng cửa sổ xong, tìm một chỗ cuộn tròn thành một đoàn, ngủ say sưa.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Lê đến đưa nồi chiên không dầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một con mèo đen nhỏ.
"Oa, đáng yêu quá, em bắt được ở gần đây à?" Lưu Lê hỏi.
"Đúng vậy." Kha Tuyết đi ra sân vươn vai thật dài, nói: "Hôm nay không livestream, chiều đi mua ổ mèo với thức ăn cho mèo."
Lưu Lê gật đầu, bắt đầu khuân đồ vào trong phòng.
Kha Tuyết bắt đầu đ.á.n.h răng. Tiểu mèo đen nhảy lên bồn rửa mặt, đôi mắt xanh mướt nhìn chằm chằm cô, hai người dùng tiếng lòng nói chuyện với nhau.
"Không livestream, ngươi cũng không bắt quỷ?" Tiểu mèo đen hỏi: "Vậy ta làm nhân viên thời vụ kiểu gì?"
"Căn nhà này chính là công việc của mi." Kha Tuyết trả lời.
Chóp đuôi mèo đen khựng lại, ánh mắt nghi hoặc.
"Ta định cải tạo căn nhà này thành mật thất chạy trốn (nhà ma kinh dị), tổng cộng mười một tầng lầu, đồ sộ không? Đến lúc đó mi chính là quản lý của căn nhà này." Ánh mắt Kha Tuyết đắc ý.
Tiểu mèo đen bi phẫn không thôi. Hóa ra chính mình thật sự bị lừa tới làm công! Tận mười một tầng lầu, rõ ràng là đang áp bức nhân viên thời vụ là hắn!
Lúc này Lưu Lê đi vào, nhìn bộ dáng cơ hồ phát điên của mèo đen, cảm thấy vật nhỏ này rất có linh tính, hỏi: "Tên nó là gì thế?"
"A Hoa." Kha Tuyết thuận miệng đáp.
Động tác của tiểu mèo đen trên bồn rửa khựng lại, thiếu chút nữa trượt chân, đầy người bi phẫn đi khập khiễng ra khỏi phòng vệ sinh.
"Chị cứ cảm thấy nó không thích cái tên này." Lưu Lê nhìn bóng dáng ưu thương của tiểu mèo đen nói.
"Đúng rồi, buổi sáng chị bảo có chuyện lớn cần nói trực tiếp, là chuyện gì vậy?" Kha Tuyết hỏi.
Sáng sớm, Lưu Lê thần thần bí bí gửi tin nhắn WeChat cho cô, nói có việc lớn tìm cô, nhưng không tiện nói qua WeChat.
"Có tài nguyên cấp S nào tìm tới em à?" Kha Tuyết trêu chọc.
Lưu Lê thần sắc nghiêm túc: "Nếu em hỗ trợ thành công thì không chỉ dừng lại ở tài nguyên cấp S đâu."
"Hả?" Kha Tuyết tò mò.
Lưu Lê nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Khổng Nhiễm."
Khổng Nhiễm? Kha Tuyết biết cô ấy. Vị này chính là Ảnh hậu Tam Kim đã lui về phía sau màn, là sự tồn tại mà tất cả tiểu hoa trong giới giải trí đều phải ngước nhìn, nữ minh tinh top đầu trong giới. Bất quá, sao cô ấy lại tìm tới mình?
"Hôm qua người quản lý của Khổng Nhiễm add phương thức liên lạc của chị, nói Khổng Nhiễm muốn tìm em tâm sự." Lưu Lê nói.
"Tâm sự?" Kha Tuyết kinh ngạc.
