Phong Nguyệt Hồng Kông - Chương 78
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:01
Hôm qua Văn Hạc Chi dường như đã hiểu ý ngoài lời của cô, không còn đặt hoa gửi đến nữa, nhưng Thẩm Đường lại được Tổng biên tập Phương Dữ Văn mời đến văn phòng.
Thẩm Đường cứ nghĩ là vì chuyện Hướng Hào gây rối dưới lầu hôm qua, nên đã chuẩn bị tâm lý trước khi vào, nhưng không ngờ Tổng biên tập lại chỉ ôn hòa mời cô ngồi xuống.
Thẩm Đường khá bồn chồn.
Phương Dữ Văn hiền hậu rót trà cho cô: “Đường Đường, thời gian qua mọi người đều thấy rõ biểu hiện và năng lực chuyên môn của em ở đài. Thời gian trước, bản phỏng vấn tài chính chuyên đề em làm cho Văn tiên sinh còn giúp đài chúng ta tăng thêm rất nhiều người theo dõi.”
Thẩm Đường ngẩn ra, đối mặt với lời khen của lãnh đạo, cô hơi ngượng ngùng khiêm tốn cười nói: “Là do các thầy cô ở đài dạy tốt ạ.”
“Em không cần khiêm tốn.” Phương Dữ Văn cười: “Tốc độ trưởng thành của em, ở đài chúng ta cũng coi như độc nhất vô nhị rồi. Bây giờ chị có một công việc muốn giao cho em.”
Thẩm Đường ngồi thẳng người: “Chị cứ nói ạ.”
“Ngày kia có một trận đua xe, cần một phóng viên để trực tiếp và phỏng vấn tại hiện trường. Thời gian này các giải đấu trong và ngoài nước quá nhiều, phóng viên của chuyên mục thể thao ở đài không đủ người, không xoay sở kịp. Vì vậy, chị muốn nhờ em qua hỗ trợ một chút.”
Thời gian thực tập Thẩm Đường từng làm ở chuyên mục tài chính, sau khi thực tập xong thì cô luôn phụ trách chuyên mục dân sinh, còn về mảng thể thao thì chưa từng tiếp xúc nhiều.
Phương Dữ Văn ngỏ lời với Thẩm Đường cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng. Phóng viên chuyên mục thể thao ở đài không đủ, điều động từ các phòng ban khác qua thì cũng phải thích nghi lại từ đầu. Nếu đã vậy, tại sao không chọn một người có năng lực làm việc mạnh mẽ và khả năng thích nghi tốt chứ?
Trong số những nhân viên mới vào năm nay, chỉ có Thẩm Đường là xuất sắc nhất.
Đương nhiên, trong thâm tâm cô ấy cũng có phần ưu ái cô gái nhỏ này.
Thẩm Đường lặng lẽ nghe xong, không chút do dự, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
“Thông tin về các giải đấu và đội đua những năm trước, chị sẽ bảo người gửi cho em.” Phương Dữ Văn nghĩ một lát, nhắc nhở: “Nhưng mà, theo chị biết thì năm nay có hai đội đua mới tham gia, thực lực rất mạnh. Thông tin liên quan đến họ thì em vẫn phải vất vả tự mình thu thập.”
Thế là tốt lắm rồi, ít nhất không cần phải tự mình thu thập tất cả từng cái một.
Thẩm Đường bày tỏ đã hiểu.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Thẩm Đường trở về chỗ làm, các đồng nghiệp đều nhìn cô bằng ánh mắt vừa thương hại vừa tò mò.
Linda quan tâm hỏi: “Đường Đường, em không sao chứ?”
“Cái tên ngốc Hướng Hào đến quấy rối cậu, rõ ràng là lỗi của hắn ta,” Trang Tiện phẫn nộ, đồng thời lại không hiểu nổi: “Tại sao trong công sở, người phải chịu đựng lời đồn thổi và gánh chịu hậu quả lại luôn là phụ nữ.”
Thẩm Đường an ủi vỗ vai họ: “Cảm ơn sự quan tâm của hai cậu, nhưng Tổng biên tập tìm tôi là để giao việc.”
Cả hai đều ngẩn ra: “Việc gì thế?”
“Là mấy hôm nữa có một buổi truyền hình trực tiếp đua xe, cần tôi qua hỗ trợ.”
Gánh nặng trong lòng Linda rõ ràng đã được trút bỏ: “Sợ c.h.ế.t mất, tôi cứ tưởng vì chuyện hôm qua mà Tổng biên tập định nói gì chứ.”
Thẩm Đường cười: “Tổng biên tập chắc không để tâm mấy chuyện này đâu.”
Phương Dữ Văn tuyệt đối là một người lãnh đạo tốt, với tư cách là phụ nữ, cô ấy càng dễ thấu hiểu và đồng cảm với những khó khăn của phụ nữ.
Huống hồ, Thẩm Đường cũng chẳng làm gì sai, lời đồn đại sẽ dừng lại ở người thông thái, mà cô thì người ngay không sợ bóng tà.
Tất cả những người hóng chuyện cũng dần tản đi.
Thẩm Đường nhận được tài liệu qua email từ tiền bối chuyên mục thể thao gửi đến, cô mở ra, cẩn thận xem xét.
Trong số hai đội đua mới được nhắc đến, có một cái tên khá quen thuộc.
FlyingRocket.
Hình như là đội đua do Văn Kỳ dẫn dắt.
Khi cô tìm kiếm các đoạn video sau trận đấu của họ trên mạng, cô thấy một tin tức rất gây sốc.
【Thiếu gia họ Văn ngoại tình với bông hoa ăn thịt người, tự chuốc lấy hậu quả thảm hại, mò rác trong hẻm ăn uống!】
Trong ảnh, Văn Kỳ không còn vẻ công tử cao quý ngày nào, anh ta mặc bộ quần áo cộc tay, quần đùi giản dị, xung quanh là những tòa nhà cũ nát đã xuống cấp. Anh ta cau mày, đứng bên cạnh thùng rác ở đầu hẻm hút thuốc, trông có vẻ tâm trạng không được tốt.
Chỗ làm việc của Linda ở ngay cạnh Thẩm Đường, khi đang uống nước, cô ấy vô tình liếc nhìn màn hình máy tính, suýt chút nữa thì cười phun ra: “Đây không phải là cậu thiếu gia nhà họ Văn, Văn Kỳ sao?”
“Sao lại thảm đến mức phải nhặt rác ăn thế này?”
Thẩm Đường tùy ý lướt qua tin tức.
Bài báo giới thiệu rằng Văn Kỳ và bạn gái cãi nhau nên xuống lầu hút thuốc thì bị chụp ảnh, toàn bộ bài viết đều miêu tả cuộc sống khốn khổ của anh ta sau khi bỏ nhà ra đi.
Thẩm Đường như một người không liên quan, giọng điệu bình tĩnh: “Hình như là bỏ nhà ra đi rồi.”
“Thật sự là thảm hại lắm rồi.” Linda vẫn không nhịn được cười: “Nhưng mà truyền thông Hồng Kông cũng ác độc thật, cái tiêu đề này đặt tên buồn cười c.h.ế.t mất haha.”
Thẩm Đường xem xong không có cảm xúc gì đặc biệt, bình thản tắt tin tức đi.
-