Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 11: Có Gán Ghép Thế Nào Cũng Vô Dụng
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:37
Dung Từ nghe vậy suýt bật cười thành tiếng.
Lâm Vu và Phong Đình Thâm quen nhau sau khi cô và anh đã kết hôn.
Lâm Vu biết rõ mối quan hệ giữa cô và Phong Đình Thâm, cô không tin Lâm Lập Hải lại không biết Phong Đình Thâm là chồng của đứa con gái còn lại của ông ta!
Ông ta chắc chắn biết.
Vậy mà ông ta vẫn mặt dày mày dạn gán ghép Lâm Vu cho Phong Đình Thâm.
Đủ thấy trong lòng Lâm Lập Hải, sự ghẻ lạnh dành cho đứa con gái là cô đã triệt để đến mức nào!
Phong Đình Thâm nhận lời.
Họ còn khách sáo thêm vài câu, Dung Từ nhìn Phong Đình Thâm đợi Lâm Lập Hải lên xe, đợi chiếc xe đi khuất rồi anh mới lên xe rời đi.
Với thân phận và địa vị của Phong Đình Thâm hiện nay, người có thể khiến anh làm đến mức này thường chỉ có vài bậc trưởng bối lác đác trong nhà họ Phong.
Nhưng rõ ràng Phong Đình Thâm rất nể trọng Lâm Lập Hải.
Chỉ vì ông ta là ba của Lâm Vu.
Nghĩ đến đây, cô nhớ lại vài lần Phong Đình Thâm gặp bà ngoại và cậu mợ cô, thái độ của anh đều khá lạnh nhạt và hờ hững.
Hơn nữa, trước đây dù cô có cẩn thận dè dặt nhờ vả thế nào, anh cũng nhất quyết không chịu giúp cậu cô dù chỉ một lần...
Nhưng đối với người thân của Lâm Vu, thái độ của anh lại hoàn toàn khác.
Cách anh đối xử với cô và với Lâm Vu quả thực một trời một vực.
Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Một lúc sau, Phong Đình Thâm cũng rời đi.
Rất lâu sau đó, Dung Từ mới quay người bước vào nhà hàng Yến Hảo.
Chiều tan làm, Dung Từ về nhà lấy quà đã chuẩn bị trước cho ông bà cụ Phong rồi mới lái xe đến nhà cũ họ Phong.
Nhà cũ họ Phong nằm gần vùng ngoại ô thủ đô, nơi đó non xanh nước biếc, không gian yên tĩnh, rất thích hợp cho người già an dưỡng.
Nhược điểm duy nhất là khá xa trung tâm thành phố.
Dung Từ lái xe mất một tiếng rưỡi mới đến nơi.
Đỗ xe xong, cô xách quà đi vào, chưa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của con gái Phong Cảnh Tâm.
Bà cụ Phong ngồi hướng ra cửa nên là người đầu tiên nhìn thấy cô, bà lập tức cười tươi:
“Tiểu Từ đến rồi đấy à? Mau, mau lại đây ngồi với bà.”
Nhưng chỉ có bà cụ Phong là cười còn mẹ Phong Đình Thâm, tức mẹ chồng cô cùng với mẹ con Phong Đình Lâm khi nhìn thấy cô thì nụ cười trên mặt đều tắt ngúm.
Dung Từ nhận ra điều đó nhưng không còn để tâm như trước nữa.
Cô coi như không thấy, mỉm cười đưa quà cho quản gia rồi bước tới chỗ bà cụ: “Bà nội.”
“Ừ.” Bà cụ vui vẻ ra mặt, kéo Dung Từ ngồi xuống sau đó ngay lập tức cau mày:
“Sao gầy đi nhiều thế này? Có phải thằng Đình Thâm bắt nạt cháu không?”
Dung Từ cụp mắt, lắc đầu: “Không đâu ạ, tại dạo này cháu hơi bận thôi.”
Câu này nửa thật nửa giả.
Phong Đình Thâm không bắt nạt cô nhưng tâm trạng cô quả thực thường xuyên bị ảnh hưởng bởi anh.
Ngoài ra, trong nửa tháng qua, mỗi ngày sau khi tan làm cô đều vùi đầu nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, thường xuyên thức đến tận khuya mới ngủ.
Việc cô gầy đi cũng một phần là vì lý do này.
Bà cụ chưa kịp nói gì thì Phong Đình Lâm đã cười khẩy: “Nghe cô nói, người không biết lại tưởng công việc của cô quan trọng lắm, làm như cả Tập đoàn Phong Thị không thể thiếu cô vậy.”
Mẹ Phong Đình Thâm là Tang Thanh ngồi một bên, toát lên phong thái của một quý phu nhân sang trọng.
Bà nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Nếu thấy làm việc ở Phong Thị mệt mỏi thì nghỉ quách đi cho xong, dù sao cũng chẳng ai cầu xin cô vào Phong Thị làm việc cả.”
Phong Đình Lâm cười hùa theo: “Chứ còn gì nữa! Chỉ sợ có người không nỡ...”
Bà cụ không chịu được khi thấy người khác nói Dung Từ như vậy, đang định lên tiếng bênh vực thì Dung Từ đã nhanh hơn một bước:
“Con đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi ạ, bàn giao công việc xong con sẽ rời khỏi Phong Thị.”
Lời vừa thốt ra, cả Tang Thanh và Phong Đình Lâm đều sững sờ.
Bà cụ nhíu mày: “Tiểu Từ...”
“Mẹ đến rồi ạ?”
Phong Cảnh Tâm vừa nãy đi thang máy lên tầng hai.
Giờ cô bé vừa vặn đi xuống, nhìn thấy Dung Từ, Phong Cảnh Tâm cũng khá vui, dù sao thì đúng là đã hơn nửa tháng cô bé không liên lạc với mẹ.
Cô bé cắt ngang lời bà cụ Phong, sà vào lòng Dung Từ: “Mẹ!”
Dung Từ khựng lại, khẽ ôm lấy con: “ừ” một tiếng nhưng không nói thêm gì.
Thực lòng bà cụ không muốn Dung Từ rời khỏi Tập đoàn Phong Thị.
Tuy nhiên thấy Phong Cảnh Tâm ở đây, bà cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi mà cười nói với Dung Từ:
“Tiểu Từ, lâu rồi bà không được uống trà cháu pha, pha cho bà hai tách nhé?”
Dung Từ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà cụ Dung, tính tình điềm đạm tĩnh lặng, rất kiên nhẫn lại có năng khiếu nên tay nghề pha trà bao năm qua rất khá.
“Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì ạ, chỉ là sắp đến giờ ăn tối rồi...”
Phong Đình Lâm thích uống cà phê chứ không thích trà.
Cô ấy cũng chẳng thích nhìn Dung Từ thể hiện tài nghệ thì lập tức cướp lời:
“Đúng rồi, đợi lát nữa Đình Thâm và Đình Y về là ăn cơm luôn...”
Dứt lời thì Phong Đình Thâm cũng vừa về tới.
Bước vào nhà, anh chào bà cụ và Tang Thanh trước.
Nhìn thấy Dung Từ, anh chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi tầm mắt, chọn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn ở xa cô nhất.
Phong Cảnh Tâm thấy Phong Đình Thâm liền lập tức rời khỏi vòng tay Dung Từ, chạy ùa tới: “Ba!”
“Ừ.” Phong Đình Thâm bế con gái lên, nhìn quanh một lượt, đang định nói gì đó thì Phong Đình Y về.
Phong Đình Y nhỏ hơn Phong Đình Lâm và Phong Đình Thâm khá nhiều tuổi, vẫn chưa thành niên, tính tình vui vẻ hoạt bát. Cậu bước vào nhà, nhảy phắt qua tay vịn sô pha, ngồi vững vàng xuống ghế.
Thấy đông đủ mọi người, cậu cười nói: “Mọi người đang đợi con đấy à?”
Phong Đình Lâm vỗ đầu cậu em: “Chứ sao, cả nhà đang bụng đói chờ em đây này!”
Phong Đình Thâm tính tình trầm ổn, ít nói. Phong Đình Lâm thì nóng tính còn Phong Đình Y lại là cây hài của cả nhà, tình cảm với bố mẹ cũng thân thiết hơn.
Cậu vừa về, gương mặt vốn lạnh nhạt của Tang Thanh rõ ràng tươi tỉnh hẳn lên, bà cụ cũng vui vẻ hơn. Thấy không còn sớm, mọi người đều đói bụng nên bà sai người dọn cơm.
Tổng cộng có chín người, họ di chuyển sang phòng ăn nhỏ dùng bữa.
Thứ tự chỗ ngồi là bà cụ, Phong Đình Thâm, Phong Cảnh Tâm và Dung Từ.
Bà cụ cười cười, vẫy tay gọi Phong Cảnh Tâm: “Tâm Tâm đổi chỗ cho ba để ba con ngồi cạnh mẹ nhé.”
Bà cụ luôn không ngừng nỗ lực gán ghép Dung Từ và Phong Đình Thâm. Mọi người đều đã quen với chuyện này. Và cũng đều cảm thấy bà cụ đang làm chuyện công cốc.
Bởi vì mặc cho bà có gán ghép thế nào thì bao nhiêu năm qua, thái độ của Phong Đình Thâm đối với Dung Từ cũng chẳng hề thay đổi chút nào.
Chính vì biết bà cụ cố gắng cũng vô ích, Phong Đình Lâm cười mỉa mai, lần này cô ấy lười chẳng buồn xen vào, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Phong Đình Thâm tuy không thích sự sắp xếp của bà cụ nhưng miễn không phải chuyện gì to tát thì anh sẽ không làm bà cụ mất mặt.
Vì thế anh không nói gì.
Cũng có nghĩa là ngầm đồng ý.
Dung Từ không còn vui vẻ vì được bà cụ gán ghép như trước kia nữa.
Sắc mặt cô vẫn nhạt nhòa nhưng khi nhìn về phía bà cụ, cô mỉm cười dịu dàng nói:
“Không sao đâu bà nội, cứ ngồi thế này đi ạ.”
