Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 113: Bao Giờ Mới Chính Thức Nhận Giấy Ly Hôn?
Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:51
Dáng vẻ bình thản này của Dung Từ, cứ như thể cô đã sớm biết họ sẽ hợp tác vậy.
Nhậm Kích Phong cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Úc Mặc Huân đã nói trước với cô rồi.
Anh ta lạnh nhạt đáp: “Hợp tác vui vẻ.”
Đến nhà hàng, xuống xe, Dung Từ và Úc Mặc Huân đang định lên lầu thì Nhậm Kích Phong tinh mắt nhìn thấy Phong Đình Thâm và Lâm Vu đi vào từ cửa bên kia.
Anh ta dừng bước chào hỏi: “Phong tổng, cô Lâm.”
Phong Đình Thâm và Lâm Vu cũng nhìn thấy họ.
Phong Đình Thâm: “Tổng giám đốc Nhậm, tổng giám đốc Úc.”
Úc Mặc Huân cười như không cười: “Phong tổng.”
Không đợi Phong Đình Thâm mở lời, anh nói tiếp: “Mọi người cứ nói chuyện đi, chúng tôi lên trước đây.”
Nói xong, anh cùng Dung Từ bước vào thang máy.
Trước đây khi gặp nhau ở Tấn Độ, Nhậm Kích Phong đã nhận thấy Úc Mặc Huân cực kỳ không ưa Phong Đình Thâm.
Lần này, Úc Mặc Huân thậm chí còn lười che giấu khiến Nhậm Kích Phong khá ngạc nhiên.
Anh ta không biết giữa Úc Mặc Huân và Phong Đình Thâm rốt cuộc có ân oán gì nhưng rõ ràng thái độ của Phong Đình Thâm đối với Úc Mặc Huân lại khá tốt...
Phong Đình Thâm và Lâm Vu thu hồi tầm mắt từ hướng Dung Từ và Úc Mặc Huân vừa rời đi.
Lâm Vu nói: “Tổng giám đốc Nhậm đi ăn cùng tổng giám đốc Úc là hợp đồng đã bàn xong rồi sao?”
Nhậm Kích Phong cười: “Đúng vậy.”
Chuyện hợp tác giữa Nhậm Kích Phong và Trường Mặc trước đây không thành, cô ta biết là do Nhậm Kích Phong vì cô ta mà chọc giận Dung Từ khiến Úc Mặc Huân cũng bắt đầu ghét lây Nhậm Kích Phong.
Thái độ không hợp tác với Nhậm Kích Phong của Úc Mặc Huân trước đó rất cứng rắn.
Cô ta còn tưởng Nhậm Kích Phong cũng giống cô ta, vì Dung Từ mà lỡ mất cơ hội hợp tác với Trường Mặc.
Không ngờ Nhậm Kích Phong lại thành công.
Điều này có phải chứng tỏ, trong lòng Úc Mặc Huân, dù Dung Từ có quan trọng đến đâu, khi thực sự đụng đến lợi ích của anh, anh vẫn sẽ ưu tiên lợi ích bản thân hơn?
Nói cách khác, Dung Từ trong lòng Úc Mặc Huân không quan trọng như cô ta tưởng?
Nghĩ đến đây, Lâm Vu mỉm cười: “Chúc mừng anh.”
Nghe Lâm Vu chúc mừng, Nhậm Kích Phong cười đáp: “Cảm ơn.”
Nói đến đây, Nhậm Kích Phong quay sang Phong Đình Thâm: “À đúng rồi Phong tổng, công ty anh có một dự án tôi cũng khá hứng thú, không biết anh khi nào rảnh? Tôi muốn bàn bạc với anh chút.”
Phong Đình Thâm nói: “Mấy ngày nay tôi đều rảnh, khi nào tổng giám đốc Nhậm rảnh cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”
Nhậm Kích Phong gật đầu, ra khỏi thang máy, chia tay họ đi đến phòng bao mình đã đặt.
Khi anh ta bước vào phòng bao, Úc Mặc Huân và Dung Từ đang gọi món.
Thấy anh ta vào, Úc Mặc Huân nói: “Ô kìa, tổng giám đốc Nhậm nói chuyện xong rồi à?”
Nhậm Kích Phong ngồi xuống, chỉnh lại vị trí ghế ngồi xa Dung Từ một chút cũng không để tâm đến thái độ của anh, hỏi: “Tổng giám đốc Úc và Phong tổng có xích mích à?”
Úc Mặc Huân bĩu môi: “Không là có thù.”
Nhậm Kích Phong: “...”
Có thù thật thì chẳng ai nói thế.
Biết anh không muốn nói nhiều, Nhậm Kích Phong cũng không hỏi nữa, thấy họ chụm đầu gọi món, anh ta khách sáo nói: “Bữa này tôi mời, hai vị không cần khách sáo, cứ gọi thoải mái.”
Úc Mặc Huân không ngẩng đầu lên: “Tôi biết, chúng tôi cũng chẳng định khách sáo với anh đâu.”
Nhậm Kích Phong: “...”
Sau khi Úc Mặc Huân và Dung Từ gọi món xong, anh ta cũng gọi đại hai món rồi bắt đầu bàn chuyện công việc với Úc Mặc Huân.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Úc Mặc Huân nói không khách sáo, Nhậm Kích Phong còn tưởng anh đùa.
Nhìn bàn ăn bày la liệt, nhân viên phục vụ vẫn liên tục mang đồ ăn vào mà toàn là những món đắt nhất trong thực đơn, Nhậm Kích Phong cảm thấy thái dương bắt đầu giật giật.
Úc Mặc Huân phớt lờ sắc mặt của anh ta, liên tục gắp thức ăn cho Dung Từ: “Tiểu Từ, chúng ta cứ từ từ ăn, không phải vội.”
Dung Từ gật đầu: “Vâng.”
Nhậm Kích Phong: “...”
Úc Mặc Huân chỉ muốn chọc tức Nhậm Kích Phong thôi.
Thực ra chút tiền này, cả hai bên đều chẳng để vào mắt.
Trong lúc ăn, họ bắt đầu nghiêm túc bàn chuyện chính sự.
Dung Từ ngồi một bên ăn, thỉnh thoảng mới xen vào vài câu khi cần thiết.
Những lúc khác, cô hầu như không nói gì.
Nhận ra điều này, Nhậm Kích Phong khá ngạc nhiên, bởi vì những lời Dung Từ nói đều rất có tính xây dựng.
Cô ấy dường như... thực sự có năng lực.
Trước đây, anh ta còn tưởng quan hệ giữa Dung Từ và Úc Mặc Huân là Dung Từ bám lấy Úc Mặc Huân, cô là kẻ dưới cơ là bên chủ động.
Nhưng qua bữa ăn này, cách họ cư xử với nhau dường như lại ngược lại.
Tuy nhiên, anh ta lại nghĩ có thể đây chính là bí quyết Dung Từ khiến Úc Mặc Huân mê mệt.
Dù sao thì nếu Dung Từ không có chút bản lĩnh, sao Úc Mặc Huân có thể say như điếu đổ thế được?
Ăn gần xong, Dung Từ đi vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô tình cờ chạm mặt Phong Đình Thâm cũng vừa từ nhà vệ sinh nam đi ra.
Thấy cô, Phong Đình Thâm không có ý định bắt chuyện.
Cũng có thể là không biết nói gì với cô.
Dung Từ cũng không định nói chuyện với anh, lướt qua anh định đi nhưng nhớ ra một chuyện, cô bỗng dừng bước: “Bao giờ thì có thể chính thức đi nhận giấy ly hôn?”
Tuy cô biết anh cũng đang rất nôn nóng chuyện này.
Anh chắc chắn sẽ cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể để ly hôn với cô.
Vì biết vậy nên trước giờ cô lười hỏi nhưng đã qua lâu thế rồi...
Phong Đình Thâm: “Phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Không có thời gian cụ thể à?”
“Khi nào chắc chắn tôi sẽ báo cho cô.”
Dung Từ không nói gì nữa, định đi thì Phong Đình Thâm bỗng nói: “Chuyện chúng ta ly hôn, bà nội biết rồi.”
Dung Từ nói: “Biết rồi cũng tốt.”
Ít nhất bà cụ sẽ không còn cố gắng gán ghép họ nữa.
Cô cũng đỡ phải diễn kịch với anh.
Phong Đình Thâm: “Ừ.”
Sau đó, họ không nói gì nữa, im lặng bước đi song song.
Lúc này, có người chạy từ ngã rẽ ra.
Cả Dung Từ và Phong Đình Thâm đều né sang một bên nhưng Dung Từ vẫn bị va phải, lưng đập vào người Phong Đình Thâm phía sau, Phong Đình Thâm theo phản xạ đỡ lấy eo cô.
Người kia xin lỗi rối rít rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Hoàn hồn lại, Dung Từ chưa kịp xoa vai bị va đau, định thoát khỏi vòng tay Phong Đình Thâm.
Đúng lúc này, Nhậm Kích Phong vừa vặn đi ra từ ngã rẽ.
Nhìn thấy Dung Từ áp sát vào người Phong Đình Thâm và Phong Đình Thâm đang ôm eo Dung Từ, anh ta khựng lại: “Hai người...”
Phong Đình Thâm buông tay ra.
Dung Từ nghiêng người, lùi lại tạo khoảng cách với Phong Đình Thâm, không nhìn cả Phong Đình Thâm lẫn Nhậm Kích Phong, quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Dung Từ, Nhậm Kích Phong chuyển tầm mắt về phía Phong Đình Thâm.
Phong Đình Thâm cười nhạt: “Tổng giám đốc Nhậm cũng đi vệ sinh à?”
Nhậm Kích Phong giọng lạnh nhạt: “... Phải.”
Phong Đình Thâm gật đầu, không nói nhiều cũng quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng ung dung rời đi của Phong Đình Thâm, Nhậm Kích Phong mím chặt môi.
Về Dung Từ và Phong Đình Thâm, anh ta chưa bao giờ nghĩ hai người này có liên quan gì đến nhau.
Anh ta chỉ biết trước đây họ từng gặp nhau ở Tấn Độ.
Nhưng dường như chưa bao giờ nói chuyện.
Điều này cũng bình thường, dù sao Dung Từ cùng lắm cũng chỉ là nhân viên kỹ thuật của Trường Mặc, cấp bậc quá thấp, hầu như không có cơ hội đối thoại với Phong Đình Thâm.
Sau đó là bữa tiệc lần trước.
Nhưng Phong Đình Thâm tìm Dung Từ lúc đó cũng chỉ vì Lâm Vu thôi phải không?
Ngoài ra, họ đáng lẽ không nên có bất kỳ giao tiếp xúc nào mới đúng.
Vậy cảnh tượng anh ta vừa nhìn thấy là thế nào?
