Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 17: Tiếc Là Anh Trai Tớ Lại Không Thích
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:38
Dung Từ cũng nhận thấy, dù là người thâm trầm lạnh lùng như Phong Đình Thâm, lúc này cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Phong Cảnh Tâm và Kỳ Dục Minh thậm chí còn nhảy cẫng lên khỏi ghế.
Cuộc đua bước vào giai đoạn gay cấn.
Phong Đình Y lại đòi lại ống nhòm.
Không biết có phải do Phong Đình Y dồn hết sự chú ý vào Lâm Vu hay không mà cậu không hề phát hiện ra nhóm Phong Đình Thâm cũng có mặt ở đó.
Cuộc đua tạm thời kết thúc.
Lâm Vu tạm dẫn đầu.
Dung Từ hỏi mượn ống nhòm của Phong Đình Y.
Phong Đình Y vô cùng ngạc nhiên và vui mừng: “Chị dâu, chị cũng bị nữ thần của em hớp hồn rồi phải không?! Em đã bảo rồi mà, bất kể nam hay nữ, không ai là không thích nữ thần của em cả!”
Dung Từ cụp mắt cười khẽ, không nói gì.
Lúc này, cô muốn lấy điện thoại ra gọi cho Phong Đình Thâm.
Cô muốn biết ngay lúc này đây, Phong Đình Thâm sẽ phản ứng thế nào khi nhận được điện thoại của cô? Khả năng rất lớn là nhìn thấy tên cô liền cúp máy.
Dù sao thì Phong Đình Thâm vẫn luôn đối xử với cô như vậy.
Nghĩ đến đó, cô lại cảm thấy cuộc gọi này chẳng còn cần thiết nữa. Cô cũng chẳng muốn gọi nữa.
Thấy thật vô nghĩa.
Nhưng thôi, cứ coi như đây là lần cuối cùng đi.
Nghĩ vậy, Dung Từ vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Phong Đình Thâm, sau đó cầm ống nhòm lên quan sát.
Và rồi, cô tận mắt nhìn thấy Phong Đình Thâm sau khi thấy cuộc gọi của cô liền dứt khoát cúp máy, sau đó lại dán mắt vào Lâm Vu.
Trong mắt anh chỉ có Lâm Vu.
Dung Từ hít sâu một hơi rồi mỉm cười, bình tĩnh trả lại ống nhòm cho Phong Đình Y.
Những trận đấu sau đó, Dung Từ không xem nữa cũng không để ý đến phía Phong Đình Thâm nữa.
Tất cả các cuộc đua kết thúc.
Lâm Vu giành hạng nhất.
Phong Đình Y cực kỳ phấn khích, cậu và bạn bè đều rất muốn đi tìm cô ta xin chữ ký.
“Nhưng nghe nói CC vừa là thiên kim tiểu thư nhà giàu lại vừa là tiến sĩ tốt nghiệp trường danh tiếng. Đua xe chỉ là sở thích, cô ấy không cần fan, càng không chiều lòng fan. Hầu như lần nào đua xong cũng đi thẳng, chưa bao giờ ký tên cho fan cả nên muốn xin chữ ký cô ấy gần như là chuyện không thể.”
“Đúng vậy, lần này là giải đua tư nhân, vốn dĩ khả năng xin được ảnh có chữ ký là rất lớn nhưng trong trường đua có lối đi riêng dành cho tay đua, chúng ta không quen biết ai nên cũng chẳng vào trong được, haizz...”
Phong Đình Y và bạn đang bàn tán thì nghe tin Lâm Vu đã cùng bạn bè rời đi ăn mừng.
Tang Thanh đã gọi điện giục, Dung Từ bác bỏ yêu cầu muốn đi “quẩy” cùng bạn bè của Phong Đình Y, chuẩn bị đưa cậu về.
Trước khi đi, Dung Từ vào nhà vệ sinh một lát.
Vừa từ nhà vệ sinh bước ra, cô đụng phải một người.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Dung Từ và người đó đều lùi lại một bước, đồng thanh xin lỗi.
Khi ngẩng đầu nhìn đối phương, Dung Từ khựng lại.
Hạ Trường Bách.
Một người bạn thân khác của Phong Đình Thâm.
Hạ Trường Bách đương nhiên cũng biết cô.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng của anh ta càng thêm phần xa cách.
Dung Từ đương nhiên nhận ra điều đó.
Cô quen biết Phong Đình Thâm từ năm mười tuổi.
Còn Phong Đình Thâm và nhóm Hạ Trường Bách là bạn nối khố lớn lên cùng nhau, tình cảm cực kỳ tốt.
Hồi nhỏ họ cùng đi học, cùng chơi đùa; lớn lên thì cùng hợp tác làm ăn, cứ cách một khoảng thời gian lại tụ tập.
Dù là hồi nhỏ hay sau khi kết hôn, Phong Đình Thâm luôn gạt cô ra khỏi vòng tròn bạn bè của anh.
Vì vậy, cô và đám Hạ Trường Bách, Kỳ Dục Minh tuy cũng quen biết hơn mười năm nhưng ngay cả bạn xã giao cũng chẳng bằng.
Thế mà anh ta vừa mới quen Lâm Vu không lâu đã giới thiệu cô ta cho nhóm Hạ Trường Bách.
Cho nên sinh nhật Lâm Vu, Phong Đình Thâm nhờ nhóm Hạ Trường Bách tổ chức giúp. Lần này Lâm Vu đua xe, nhóm Hạ Trường Bách cũng kéo nhau đến xem...
Nghe nói quan hệ giữa Lâm Vu và nhóm Hạ Trường Bách đã rất thân thiết.
Thân thiết đến mức dù Phong Đình Thâm không có mặt, hễ có tụ tập gì họ cũng gọi Lâm Vu đi cùng. Nhóm Hạ Trường Bách hoàn toàn coi cô ta là người mình.
Có lẽ chính vì điều này mà hai năm nay, mỗi khi nhóm Hạ Trường Bách gặp cô, thái độ ngày càng lạnh nhạt hơn.
Trước đây cô cũng từng muốn tạo quan hệ tốt với họ nhưng họ coi thường cô. Hoàn toàn không cho cô cơ hội. Luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô.
Cô cũng có lòng tự trọng, họ đã tỏ thái độ như vậy thì cô cũng không ép buộc.
Nhưng bình thường gặp mặt, khi cần thiết, cô vẫn lịch sự chào hỏi.
Nhưng phần lớn những gì cô nhận lại chỉ là sự phớt lờ, thậm chí là khinh miệt.
Lần này, Dung Từ không định mở miệng nữa. Cô lướt qua người đối phương, định đi thẳng.
Nhưng Hạ Trường Bách lại lên tiếng hỏi: “Cô Dung cũng hứng thú với đua xe sao?”
Giọng điệu anh ta lạnh lùng.
Dung Từ nhạy cảm nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh ta - anh ta nghi ngờ cô theo dõi Phong Đình Thâm đến đây.
Cô quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Anh muốn nói gì?”
Hạ Trường Bách không hề cảm thấy xấu hổ khi bị Dung Từ đoán trúng suy nghĩ:
“Chỉ là cảm thấy người như cô Dung đây không giống kiểu người sẽ thích đua xe nên có chút tò mò thôi.”
“Người như tôi?” Dung Từ nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Anh Hạ, chúng ta thân nhau lắm sao? Anh hiểu rõ tôi lắm sao? Nếu anh Hạ đã cảm thấy mình hiểu rõ tôi, chi bằng nói thử xem người như tôi là người như thế nào?”
Dung Từ luôn mang lại cho Hạ Trường Bách cảm giác là một người trầm lặng, dịu dàng, thậm chí có chút hay xấu hổ, rụt rè. Nhưng anh ta cho rằng đó chỉ là vỏ bọc của cô, thực chất tâm cơ của Dung Từ rất sâu, nếu không năm xưa đã chẳng làm ra chuyện bỉ ổi như thế để có được Phong Đình Thâm.
Đã vậy sau khi sự việc xảy ra, cô còn giả bộ ngây thơ vô tội, đến tận bây giờ vẫn không chịu thừa nhận chuyện năm xưa là do cô sắp đặt.
Hạ Trường Bách không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dung Từ. Anh ta lười đ.á.n.h giá cô. Cũng chẳng thèm đ.á.n.h giá.
Tuy nhiên, dáng vẻ nói chuyện của Dung Từ hôm nay có chút khác biệt so với những lần gặp trước đây.
Giống như đã xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo, không muốn diễn nữa.
Nhưng lại không hẳn là vậy.
Bởi vì ánh mắt Dung Từ nhìn anh ta lạnh lùng, sắc bén và trong veo nhưng lại ẩn chứa vài phần mỉa mai. Dường như đang chế giễu việc anh ta tự cho mình là đúng khi nhìn thấu cô nên cứ đứng trên đỉnh cao đạo đức mà phán xét cô một cách hồ đồ.
Dung Từ không quan tâm Hạ Trường Bách nghĩ gì, cô thu hồi tầm mắt, quay người bỏ đi.
Tang Thanh đã thuê một căn hộ gần trường học cho Phong Đình Y.
Khi Dung Từ đưa cậu về đến gần trường học thì đã là mười một giờ đêm.
Phong Đình Y đang tuổi ăn tuổi lớn, bữa tối tuy đã ăn rồi nhưng giờ lại thấy đói.
Cậu nói: “Chị dâu, đồ ăn khuya ở đằng kia ngon lắm để em mời chị ăn khuya nhé.”
Dung Từ vẫn chưa ăn tối cũng muốn ăn chút gì đó nóng hổi lót dạ nên đồng ý.
Vừa ngồi xuống, bụng Dung Từ đã kêu lên một tiếng.
Phong Đình Y sững sờ, chợt nhận ra: “Chị dâu, chị... chưa ăn tối sao?”
“Ừ.”
Phong Đình Y lập tức thấy áy náy: “Xin lỗi chị dâu, đều tại em...”
“Không sao đâu, lúc nãy chị cũng không đói.”
Phong Đình Y nhìn nụ cười dịu dàng của Dung Từ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cậu thực sự cảm thấy Dung Từ rất tốt.
Tiếc là anh trai cậu lại không thích, haizz...
