Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 29: Lại Nghĩ Tôi Theo Dõi Mấy Người Sao?
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:40
Có vẻ Phong Cảnh Tâm đã chơi rất vui vẻ với nhóm Lâm Vu nên suốt hai ngày cuối tuần đều không liên lạc với Dung Từ.
Đến thứ Hai, Dung Từ đến Trường Mặc làm việc như thường lệ.
Gần giờ tan tầm, Sở T.ử Lam gọi điện rủ cô đi ăn tối.
Ăn uống gần xong, Dung Từ đi vào nhà vệ sinh.
Và rồi, cô gặp Hạ Trường Bách.
Dung Từ không dừng bước, coi như không nhìn thấy, đi thẳng qua người anh ta.
Nhưng Hạ Trường Bách lại dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
Dung Từ nhận ra nhưng không để ý.
Khi Dung Từ từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Hạ Trường Bách vẫn đứng ở chỗ cũ, chưa hề rời đi.
Thấy cô bước ra, anh ta quay sang nhìn cô: “Đến đây ăn cơm à?”
Dáng vẻ đó cứ như thể anh ta đang đặc biệt chờ cô vậy.
“Phải.” Cô đáp sau đó lạnh lùng nói thêm: “Anh Hạ lại nghĩ tôi theo dõi mấy người đến đây sao?”
Hạ Trường Bách khựng lại một chút mới nói: “Tôi không có ý đó.”
Dung Từ không biết anh ta có ý gì.
Cô cũng chẳng muốn biết.
Nói xong, cô đi thẳng, Hạ Trường Bách cũng không gọi cô lại.
Rời khỏi nhà hàng, Sở T.ử Lam muốn mua quà sinh nhật cho mẹ.
Dung Từ liền đi cùng cô ấy đến cửa hàng trang sức.
Sở T.ử Lam ưng ý một bộ dây chuyền ngọc lục bảo, vừa trao đổi với chủ cửa hàng vài câu thì ở cửa có tiếng người nói: “Chào anh, tôi đến lấy trang sức.”
Nghe giọng nói của người mới đến, Dung Từ khựng lại.
“Hóa ra là ông Lâm.” Nhìn thấy khách, chủ cửa hàng lập tức tươi cười, xin lỗi Dung Từ và Sở T.ử Lam rồi bước về phía người mới đến: “Ông Lâm, trang sức ông đặt chúng tôi đã gói xong rồi...”
“Tiểu Từ?” Xác định không nhìn nhầm người, Lâm Lập Hải bước về phía Dung Từ: “Con cũng đến đặt trang sức sao?”
Dung Từ liếc nhìn ông ta một cái, không nói gì.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Dung Từ, vẻ mặt Lâm Lập Hải thoáng buồn: “Tiểu Từ...”
Dung Từ quay mặt đi, không thèm để ý, hỏi Sở T.ử Lam: “Cậu chắc chắn chọn cái này chứ?”
Sở T.ử Lam chưa từng gặp Lâm Lập Hải, thấy người đàn ông tuy đã có tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp, bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo Dung Từ thì thầm hỏi: “Ai vậy?”
Dung Từ không trả lời.
Nhưng Lâm Lập Hải vẫn chưa đi, nhìn Dung Từ nói: “Tiểu Từ, con... dạo này sống tốt không?”
Dung Từ mím môi, cuối cùng cũng quay sang nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn nói gì?”
“Ba...” Giọng Lâm Lập Hải dịu dàng: “Tiểu Từ, con nhất định phải dùng thái độ này nói chuyện với ba sao?”
Dung Từ lạnh lùng đáp trả: “Vậy ông nghĩ tôi nên dùng thái độ nào để nói chuyện với ông?”
“Ba biết trước đây ba có lỗi với con nhưng con biết đấy, trong lòng ba lúc nào cũng có con.”
Dung Từ nghe vậy bật cười:
“Phải rồi, trong lòng ông có tôi nên ông để mặc Lâm Vu tiếp cận chồng tôi lại còn bảo chồng tôi chăm sóc cô ta chu đáo - ông nói xem, ông đối xử với tôi như thế mà gọi là trong lòng có tôi sao?”
“Tiểu Từ...” Lâm Lập Hải cau mày: “Tâm trạng của con ba có thể hiểu nhưng Tiểu Vu và Đình Thâm yêu nhau thật lòng, tình cảm không thể miễn cưỡng, con hà tất phải...”
“Đúng vậy, tình cảm không thể miễn cưỡng, cho nên năm xưa ông ngoại tình một cách hiển nhiên như vậy, giờ cô ta cũng giống hệt mẹ cô ta, làm tiểu tam một cách quang minh chính đại, hùng hồn lý lẽ, đúng không?”
Lâm Lập Hải sa sầm mặt mày: “Tiểu Từ! Con trở nên cực đoan như thế từ bao giờ vậy?”
“Tôi cực đoan?” Dung Từ cười lạnh: “Có phải tôi lập tức ly hôn với Phong Đình Thâm, tác thành cho Lâm Vu thì mới không cực đoan không?”
“Lập Hải, có chuyện gì thế?”
Lúc này, Hướng Như Phương và Tôn Lệ Dao bước vào.
Hướng Như Phương nhìn thấy Dung Từ đầu tiên.
Bà ta lập tức cười tươi: “Đây chẳng phải là Tiểu Từ sao? Lâu lắm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp ra đấy.”
“Mẹ...”
Nghe Hướng Như Phương khen Dung Từ, Tôn Lệ Dao tỏ vẻ không vui.
Cô ta biết Dung Từ rất xinh đẹp.
Không ngờ mấy năm không gặp, Dung Từ còn đẹp hơn trước.
Nhìn làn da trắng mịn màng, khí chất xuất chúng của Dung Từ, trong lòng cô ta ghen tị không thôi.
Nhưng rồi cô ta lại nghĩ, Dung Từ dù có đẹp đến mấy thì đã sao? Anh rể tương lai của cô ta chẳng phải vẫn không thích cô, chỉ thích chị họ Lâm Vu của cô ta đó sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta cũng thấy cân bằng hơn một chút.
Lâm Lập Hải nhìn sang Hướng Như Phương: “Chị dâu, sao hai người lại đến đây?”
“Thấy dượng đi lâu quá chưa về nên bọn chị qua xem thế nào.”
Tôn Lệ Dao xen vào, nói xong nhìn thấy hộp trang sức chủ cửa hàng đang mở thì lập tức nhìn Dung Từ, cố ý nói to:
“Dượng ơi, đây là quà kỷ niệm ngày cưới dượng đặt làm tặng cô sao? Đẹp quá đi mất!”
Lâm Lập Hải cười: “Ừ.”
“Năm nào kỷ niệm ngày cưới dượng cũng chuẩn bị trước quà đắt tiền để tạo bất ngờ cho cô, dượng đối với cô tốt thật đấy!”
Lâm Lập Hải cười cười.
Sở T.ử Lam nghe đến đây thì cũng đoán ra thân phận của ba người Lâm Lập Hải rồi.
“Hóa ra là một lũ tiện nhân.” Cô ấy c.h.ử.i thầm, thanh toán xong liền kéo tay Dung Từ định bỏ đi.
“Tiểu Từ.”
Nhưng Lâm Lập Hải lại gọi Dung Từ lại, bước tới nói:
“Dì con đối xử với con thật lòng, trong lòng bà ấy cũng luôn nhớ đến con. Con và Tiểu Vu là chị em là người thân, chuyện ở Trường Mặc lần này, ba hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa...”
Dung Từ nghe mà bật cười: “Ông đang cố tình làm tôi buồn nôn đấy à?”
“Con...”
“Dượng à, chị ta không muốn thì thôi. Đừng nói là chị ta không muốn, cho dù chị ta có muốn thì chị con cũng chẳng thèm đâu, chị ta là cái thá gì chứ? Cũng xứng làm chị em với chị con sao?”
Nói rồi, cô ta hừ nhẹ nhìn Dung Từ, nói: “Chị nhắm vào chị tôi, không cho chị ấy vào Trường Mặc, chị đắc ý lắm phải không? Nhưng chị không biết đâu nhỉ, chị càng nhắm vào chị tôi thì anh rể càng xót xa cho chị ấy.
Chẳng thế mà, vừa biết tin chị và ông chủ Trường Mặc bắt nạt chị tôi, anh rể lập tức tìm cách gây khó dễ cho Trường Mặc ngay.
Tuy xảy ra chút sự cố, cuối cùng không động được đến Trường Mặc nhưng để bù đắp những tủi thân mà chị tôi phải chịu, hai hôm nay anh rể đã trực tiếp giao cho nhà chúng tôi một dự án lớn trị giá mấy trăm triệu tệ, hơn nữa đó còn là dự án mà cậu chị dạo gần đây cầu xin mãi vẫn chưa được đấy, haha...”
Dung Từ mím chặt môi, bàn tay siết thành nắm đấm.
Sở T.ử Lam cũng nổi giận, cười khẩy: “Phong Đình Thâm đã cưới Lâm Vu chưa? Chưa cưới xin gì mà mở miệng ra là anh rể này anh rể nọ, đúng là không biết xấu hổ!”
“Cô!”
“Được rồi Dao Dao.”
Lâm Lập Hải kéo Tôn Lệ Dao lại, thở dài nói với Dung Từ:
“Tiểu Từ, Tiểu Vu là thiên tài trong lĩnh vực AI, con bé vào Trường Mặc là có việc quan trọng cần làm, sau này con bớt cái tính trẻ con đi, đừng nhắm vào Tiểu Vu nữa.”
“Nói xong chưa?” Dung Từ nhìn ông ta, ánh mắt không chút hơi ấm: “Nói xong rồi thì cút đi.”
Hướng Như Phương nãy giờ im lặng bỗng châm dầu vào lửa: “Tiểu Từ, con bé này thật là sao có thể nói chuyện với ba mình như thế chứ?”
Tôn Lệ Dao hùa theo: “Đúng đấy, chẳng có chút giáo d.ụ.c nào cả!”
Dung Từ lạnh lùng nói: “Tôi đúng là không có giáo d.ụ.c bằng mấy người, ai nấy đều tranh nhau làm tiểu tam!”
“Mày!”
“Thôi đi.” Lâm Lập Hải thấy Dung Từ không nghe lọt tai lời nào, thất vọng vô cùng, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Hừ!”
Lâm Lập Hải cầm món quà đã đặt, nhanh chóng rời đi cùng mẹ con Tôn Lệ Dao.
