Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 43: Anh Ấy Không Về

Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:42

Úc Mặc Huân ngẩn người: “Trùng... trùng hợp vậy sao?”

Phong Đình Thâm: “Quả thật rất trùng hợp.”

Úc Mặc Huân nói: “Bên tôi đông người, hay là Phong tổng đi trước, chúng tôi đợi chuyến sau vậy.”

“Được, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Cửa thang máy đóng lại, nhóm Dung Từ và Úc Mặc Huân đành đợi chuyến sau.

Một lúc sau, khi vào thang máy, điện thoại của Dung Từ reo.

Là cuộc gọi của Phong Cảnh Tâm.

Dung Từ chào mọi người một tiếng rồi bắt máy: “A lô.”

“Mẹ ơi, mẹ tan làm chưa ạ? Bao giờ mẹ về thế?”

Kể từ khi Dung Từ bị thương ở chân, ngày nào Phong Cảnh Tâm cũng gọi điện cho cô, biết chân cô đã khỏi, hôm qua con bé đã hỏi cô bao giờ về nhà.

Mấy hôm nay Dung Từ bận rộn công việc, tối qua cô không hứa sẽ về với con bé.

Giờ nghe Phong Cảnh Tâm hỏi vậy, cô đáp: “Mẹ vừa xong việc, lát nữa mẹ về.”

Khi cúp máy, thang máy cũng vừa xuống đến tầng trệt.

Giám đốc Toàn tò mò hỏi: “Cô Dung đã có con rồi sao?”

Dung Từ: “Vâng.”

“Chà... Nhìn không ra đấy...”

Ông ta còn tưởng Dung Từ và Úc Mặc Huân là một đôi cơ.

Dù sao thì nhìn quan hệ giữa họ cũng rất tốt, Úc Mặc Huân lại chăm sóc cô đặc biệt chu đáo.

Tổng giám đốc Kim cũng khá ngạc nhiên, bởi vì Dung Từ trông rất trẻ, hoàn toàn không giống người đã sinh con.

Ông ta hỏi xã giao: “Chồng cô cũng làm trong ngành này sao?”

Dung Từ khựng lại, đáp: “Coi là vậy đi ạ.”

Giám đốc Toàn cũng từng trao đổi vấn đề kỹ thuật với Dung Từ, biết năng lực chuyên môn của cô rất mạnh.

Ông ta cũng tưởng chồng Dung Từ làm cùng ngành, đang định hỏi tên nhưng thấy vẻ mặt Dung Từ lãnh đạm, có vẻ không muốn nói nhiều nên ông ta dừng lại.

Úc Mặc Huân rất muốn nói cho họ biết người chồng trong miệng Dung Từ không ai khác chính là ông chủ lớn của họ - Phong Đình Thâm!

Nhưng Dung Từ sắp ly hôn với anh ta rồi mà sắp tới họ còn phải tiếp xúc nhiều với giám đốc Toàn và những người khác, nếu nói ra, e rằng sẽ khiến họ không biết phải cư xử với Dung Từ thế nào.

Hơn nữa, biết thân phận của Dung Từ rồi, không loại trừ khả năng có người vì muốn lấy lòng Lâm Vu mà cố tình gây khó dễ cho Dung Từ.

Để tránh rắc rối không cần thiết, cuối cùng Úc Mặc Huân vẫn không nói gì.

Rời khỏi Tấn Độ, Dung Từ và Úc Mặc Huân lên xe, ai về nhà nấy.

Khi Dung Từ lái xe về đến biệt thự, Phong Cảnh Tâm đã đợi sẵn dưới lầu, thấy cô về liền nhào tới: “Mẹ!”

“Ừ.” Dung Từ xoa đầu con gái, định hỏi con có đói không thì Phong Cảnh Tâm đã nhìn xuống chân cô trước: “Mẹ, chân mẹ khỏi hẳn rồi ạ?”

Dung Từ: “Ừ, khỏi rồi con.”

“Chỗ bị thương trước đó là chỗ nào ạ? Cho con xem với?”

“Không cần xem đâu, mẹ khỏi rồi mà.”

“Không chịu, cho con xem đi mà.”

Dung Từ đành phải tháo giày bông ra, chỉ vào chỗ mắt cá chân bị thương trước đó.

Phong Cảnh Tâm ngồi xổm xuống quan sát: “Nhìn không thấy vết thương đâu cả...”

“Hết sưng rồi thì đương nhiên không nhìn thấy nữa.”

“Dạ...” Rồi cô bé nói tiếp: “Mẹ mới khỏi, không được đứng lâu, con bảo người dọn cơm rồi, mình ăn cơm thôi mẹ.”

Dung Từ: “Được.”

Phong Cảnh Tâm vui vẻ nắm tay cô đi vào phòng ăn.

Trên bàn ăn chỉ bày hai bộ bát đũa.

Chỗ ngồi của Phong Đình Thâm trống không.

Thấy ánh mắt của cô, Phong Cảnh Tâm nói: “Ba bảo có việc bận, tối nay không về ăn cơm, mẹ ăn với con là được rồi.”

Nhớ lại lúc nãy gặp Phong Đình Thâm và Lâm Vu trong thang máy, Dung Từ thầm nghĩ, việc bận của Phong Đình Thâm là đi ăn cơm cùng Lâm Vu sao?

Cô không nói ra suy nghĩ này.

Cô vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Phong Cảnh Tâm.

Có lẽ do dạo gần đây cô cho Phong Cảnh Tâm đủ tự do nên thời gian này con bé lại trở nên thân thiết với cô hơn trước cũng không còn tỏ ra mất kiên nhẫn với cô nữa.

Vì vậy, sau bữa cơm, Phong Cảnh Tâm lại nhờ cô giúp tắm gội, sấy tóc.

Dung Từ đều đồng ý.

Phong Cảnh Tâm lại nhờ cô sáng mai đưa đi học.

Dung Từ cũng đồng ý.

Kể từ hôm ở sơn trang suối nước nóng, cô và Phong Cảnh Tâm cũng đã mười ngày không gặp mặt chính thức.

Vì vậy, tối hôm đó, cô ở lại biệt thự.

Nhưng cô không về phòng ngủ chính.

Cô định ngủ cùng Phong Cảnh Tâm.

Lần trước mẹ sang ngủ cùng là vì cô bé bị ốm.

Nhưng lần này cô bé đâu có ốm cũng đâu có bảo muốn mẹ ngủ cùng...

Thấy Dung Từ tắm rửa trong phòng mình lại định ngủ ở đây, Phong Cảnh Tâm hơi thắc mắc tại sao mẹ không về phòng ngủ của ba mẹ.

Tuy nhiên, cô bé cũng rất thích ngủ cùng Dung Từ, vì người cô thơm tho mềm mại, ôm rất thích.

Thế nên cô bé cũng không hỏi.

Nhưng mà, có mẹ ở đây, lát nữa cô bé chúc ngủ ngon dì Vu Vu phải cẩn thận một chút để mẹ phát hiện thì không hay.

Tối hôm đó, lúc Dung Từ đi ngủ đã là hơn mười một giờ đêm.

Nhưng Phong Đình Thâm vẫn chưa về.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mới biết tối qua Phong Đình Thâm không về nhà.

Hôm qua lần cuối gặp anh trong thang máy, anh đi cùng Lâm Vu.

Tối qua không về, chắc là ở cùng Lâm Vu...

Dung Từ thu hồi suy nghĩ, đưa Phong Cảnh Tâm đến trường rồi về Trường Mặc làm việc.

Tâm trí Phong Cảnh Tâm rõ ràng vẫn đặt ở chỗ Lâm Vu, sự cần thiết của cô bé đối với cô chỉ là nhất thời.

Ví dụ như lâu quá không gặp, hoặc Phong Đình Thâm và những người khác đều không có nhà, cô bé thấy chán thì mới nhớ đến cô.

Nếu không, Phong Cảnh Tâm chẳng cần đến cô.

Chẳng thế mà sau hôm đó, biết chân cô đã khỏi hẳn, Phong Cảnh Tâm cũng không gọi điện cho cô mỗi ngày như mấy hôm trước nữa, càng không hỏi tại sao buổi tối cô không về nhà.

Còn Phong Đình Thâm thì khỏi phải nói.

Anh chưa bao giờ quan tâm đến việc cô đi đâu về đâu.

Gần đây Trường Mặc ký được hai hợp đồng, có một khoản thu nhập kha khá nên thứ Sáu tuần này, Trường Mặc tổ chức một buổi team building lớn.

Địa điểm do nhân viên cấp dưới bàn bạc quyết định.

Cuối cùng, mọi người trong công ty thống nhất đi tắm suối nước nóng.

Nhận được tin, Dung Từ sững sờ, cười khổ.

Úc Mặc Huân hỏi: “Sao thế? Không muốn đi tắm suối nước nóng à?”

“Không phải.”

Chỉ là nhớ lại chuyện hai tuần trước đi tắm suối nước nóng, cô bị cha con Phong Đình Thâm bỏ lại, cuối cùng chỉ còn một mình cô ở lại sơn trang mà thôi.

Giờ nhớ lại cứ như chuyện mới xảy ra hôm qua.

Nhưng thực tế đã trôi qua gần nửa tháng rồi.

Thời gian trôi nhanh thật đấy.

Tuy không muốn đi tắm suối nước nóng lắm nhưng đây là buổi team building lớn đầu tiên sau khi cô quay lại công ty, vắng mặt cũng không hay nên cô vẫn đi cùng mọi người.

Sơn trang suối nước nóng lần trước đi nghỉ dưỡng là tư dinh của nhà họ Phong.

Lần này công ty đi là một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng, rất rộng lớn, có đầy đủ các dịch vụ giải trí.

Thay áo choàng tắm xong, Dung Từ đi đến bể nước nóng.

Công ty cô ít nhân viên nữ, khi cô đến thì những người khác vẫn chưa tới, Dung Từ ngồi xuống bể dành cho nữ, vừa ngâm mình chưa được một phút đã thấy một bé gái trạc tuổi Phong Cảnh Tâm đang ngồi xổm bên cạnh bể, tò mò vươn tay nghịch nước.

Bể nước nóng bên này sâu khoảng một mét hai.

Đứa bé kia trông có vẻ chưa cao đến một mét hai.

Dung Từ sợ bé ngã xuống sẽ xảy ra chuyện, vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng “ùm” một cái.

Cô bé kia thực sự rơi xuống bể.

Dung Từ đứng dậy, rảo bước đi tới, vớt cô bé lên ôm vào lòng.

Cô bé ôm cổ cô, vừa khóc vừa ho sù sụ, mặt đỏ bừng.

Dung Từ vỗ nhẹ vào lưng cô bé, vừa an ủi, hỏi thông tin người nhà, vừa đưa cô bé đi tìm nhân viên phục vụ.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Hạ Trường Bách ở cách đó không xa.

Dung Từ chưa kịp phản ứng thì cô bé trong lòng cô đã khóc lóc vươn tay về phía Hạ Trường Bách: “Cậu... cậu ơi...”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.