Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 47: Đây Chính Là Sự Khác Biệt
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:43
Lời này của Phong Đình Thâm chắc chắn không phải nói với cô.
Họ kết hôn bao nhiêu năm nay, Phong Đình Thâm chưa bao giờ ôm cô ngủ như thế này.
Còn nụ hôn buổi sáng thì càng không thể có.
Dung Từ chắc chắn rằng Phong Đình Thâm đã coi cô là Lâm Vu.
Dung Từ mím môi, hốc mắt dần đỏ lên.
Phong Đình Thâm vẫn chưa tỉnh.
Dung Từ nhìn anh, nén lại cảm giác chua xót trong lòng, hít sâu một hơi rồi từ từ nới lỏng khoảng cách giữa hai người, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Họ dính sát vào nhau như vậy, dù cô có nhẹ nhàng đến đâu cũng không thể không làm phiền anh.
Quả nhiên, cô vừa gỡ tay anh khỏi eo mình, ngồi dậy, định rút chân ra thì Phong Đình Thâm tỉnh giấc.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phong Đình Thâm tỉnh táo lại, có lẽ cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, biết mình ôm nhầm người, anh khựng lại một chút rồi buông chân ra.
Dung Từ thu chân về, quay người đi, không nhìn anh nữa, lê bước xuống giường xỏ dép đi vào phòng tắm.
Lúc cô vệ sinh cá nhân xong đi ra, trong phòng đã không thấy bóng dáng Phong Đình Thâm.
Ra khỏi phòng, cô mới thấy Phong Đình Thâm vẫn mặc bộ đồ ngủ đó, đang đứng nghe điện thoại ở cuối hành lang.
Dung Từ chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, đi xuống lầu.
Bà cụ đã dậy rồi.
Một lúc sau, Phong Cảnh Tâm cũng xuống lầu.
Bà cụ cười: “Dậy cả rồi thì ăn sáng thôi.”
Phong Cảnh Tâm: “Dạ!”
Phong Cảnh Tâm vừa dứt lời, Phong Đình Thâm cũng đi xuống, vẫn ngồi xuống cạnh Dung Từ.
Nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, Dung Từ nhích người sang một bên, kéo giãn khoảng cách với anh một chút.
Phong Cảnh Tâm vừa ăn mì vừa nhìn Phong Đình Thâm như sực nhớ ra điều gì, mở to đôi mắt long lanh hỏi: “Ba cũng thích ôm mẹ ngủ ạ?”
Dung Từ đang uống nước canh, nghe vậy liền bị sặc.
Phong Đình Thâm nghe xong không trả lời.
Dung Từ vốn đã sặc đỏ cả mặt, giờ càng thêm xấu hổ, vẻ mặt cũng không được tự nhiên.
Bà cụ nghe vậy lại rất vui vẻ: “Ồ? Sao Tâm Tâm lại nói thế?”
“Thì lúc nãy con dậy, sang phòng tìm mẹ, thấy ba đang ôm mẹ ngủ mà...”
Bà cụ cười: “ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý, trêu chọc nhìn Dung Từ và Phong Đình Thâm.
Phong Đình Thâm vẫn không nói gì.
Sắc mặt Dung Từ càng thêm mất tự nhiên.
Bởi vì cô biết, người mà Phong Đình Thâm muốn ôm hoàn toàn không phải là cô.
Lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Là bà cụ Dung gọi.
Dung Từ bắt máy: “Bà ngoại ạ.”
Bà cụ Dung nói trong điện thoại là mợ cô đã về, có mua quà cho cô, hỏi lát nữa cô có rảnh về ăn cơm không.
Dung Từ nhìn sang bà cụ Phong, nói: “Cháu và Tâm Tâm đang ở nhà cũ bên này ạ.”
Nghe ý bà cụ Phong lúc nãy thì lát nữa bà muốn họ cùng đi hái trái cây ở trang trại.
Hai bà cụ là bạn thân, biết mục đích bà cụ Dung gọi điện, bà cụ Phong liền nói: “Vậy cháu đưa Tâm Tâm về bên đó đi.”
Bà lại nhìn sang Phong Đình Thâm: “Đình Thâm, cháu cũng lâu rồi không đến thăm bà Dung, nhân lúc rảnh rỗi thì đưa Tiểu Từ về bên đó một chuyến đi.”
Phong Đình Thâm vừa ăn sáng vừa nhạt giọng đáp: “Lát nữa cháu có việc rồi.”
Dung Từ nghe vậy, vẻ mặt không chút ngạc nhiên.
Cô đã đoán trước được rồi.
Đối với chuyện của cô, Phong Đình Thâm lúc nào cũng bận.
Nhưng đối với Lâm Vu, dù bận rộn đến đâu anh cũng luôn sắp xếp được thời gian.
Đây chính là sự khác biệt.
Bà cụ sa sầm mặt mày: “Việc gì mà quan trọng thế, cháu đã bao lâu rồi không cùng Tiểu Từ về...”
“Bà nội.” Dung Từ cắt ngang lời bà cụ, vẻ mặt bình thản: “Không sao đâu ạ, Đình Thâm bận thì để cháu đưa Tâm Tâm về là được rồi.”
“Cháu...”
Dung Từ nói vậy là vì không muốn ép buộc cũng chẳng còn để tâm nữa.
Nhưng bà cụ lại tưởng cô không muốn làm khó Phong Đình Thâm nên mới nói thế.
Thấy Dung Từ vẫn chu đáo và nhẫn nhịn Phong Đình Thâm như vậy, bà cụ vừa đau lòng vừa bất lực.
Chuyện cứ thế được quyết định.
Ăn sáng xong, trò chuyện với bà cụ một lúc, Dung Từ chuẩn bị đưa Phong Cảnh Tâm rời đi.
Bà cụ chuẩn bị rất nhiều quà cho Dung Từ, bảo cô mang biếu bà bạn già.
Dung Từ từ chối không được đành nhận lấy.
Phong Đình Thâm chưa đi ngay, cùng bà cụ tiễn cô và Phong Cảnh Tâm ra cửa.
Phong Cảnh Tâm chạy lại ôm chân Phong Đình Thâm: “Tối nay ba có về nhà không ạ?”
Phong Đình Thâm xoa đầu con gái: “Có.”
Dung Từ và Phong Đình Thâm vẫn không nói với nhau câu nào.
Đợi Phong Cảnh Tâm lên xe, cô vẫy tay chào bà cụ rồi lái xe đi.
Qua gương chiếu hậu, cô thấy Phong Đình Thâm và bà cụ vẫn đứng đó nhìn theo xe cô rời đi.
Đến nhà họ Dung, Dung Từ đỗ xe trong sân, bà cụ Dung và mợ Hà Minh Tuyết đã ra đón.
Thấy cốp xe Dung Từ chất đầy quà cáp, bà cụ cau mày: “Sao mang nhiều đồ thế này?”
“Là bà nội bảo con mang sang biếu bà đấy ạ.”
Từ khi Dung Từ và Phong Đình Thâm kết hôn, quan hệ giữa bà cụ Dung và bà cụ Phong lại không còn thân thiết như trước nữa.
Nghe vậy, bà cụ Dung hừ một tiếng, không nói gì.
Dung Từ để ý thấy căn biệt thự đối diện đang bắc giàn giáo sửa chữa, bèn lảng sang chuyện khác: “Biệt thự kia sắp có người dọn đến ở ạ?”
“Chắc thế, tuần trước bắt đầu sửa sang rồi, nghe mấy người thợ nói chủ nhà muốn dọn vào ở gấp. Chẳng thế mà mới có mấy ngày, công việc tu sửa căn biệt thự to đùng thế kia đã gần xong rồi, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người dọn vào thôi.”
Khu này là khu biệt thự cũ, mọi người sống ở đây cũng ngót nghét hai mươi năm, đều quen biết nhau cả.
Giờ có người chuyển đến lại còn ở ngay đối diện nhà mình, mợ Hà Minh Tuyết vừa xách đồ vừa nói: “Hy vọng hàng xóm mới là người dễ gần.”
Nếu gặp phải người ngang ngược thì cuộc sống sau này e là không dễ chịu.
Vào nhà, Hà Minh Tuyết bưng bát yến sào thượng hạng bà đặc biệt hầm cho Dung Từ ra:
“Nghe mẹ bảo dạo này con gầy đi nhiều, bát yến này mợ dặn người làm để dành riêng cho con đấy, tối về con cũng mang một ít về bảo người ta chưng cho mà ăn.”
Dung Từ nhận lấy bát yến: “Vâng, con cảm ơn mợ.”
Cậu Dung Trường Thịnh bận việc, mãi đến bữa tối mới về.
Nhớ lại lần trước Úc Mặc Huân vì cô mà không tuyển Lâm Vu vào Trường Mặc, dẫn đến việc bị Phong Đình Thâm trả đũa, cuối cùng lại làm liên lụy khiến Dung Trường Thịnh mất một dự án, Dung Từ cảm thấy vô cùng áy náy.
“Cậu à, chuyện lần trước, con xin lỗi.”
“Không sao, qua rồi.” Dung Trường Thịnh không để bụng: “Lần trước cậu đã nói rồi, dù không có nhà họ Lâm thì với tình hình hiện tại của Dung Thị cũng không nuốt trôi dự án đó đâu, con đừng tự trách.”
Chuyện này tuyệt đối không thể để bà cụ biết, nếu bà biết Phong Đình Thâm giúp Lâm Vu bắt nạt nhà họ Dung, chắc chắn sẽ tức điên lên.
Thấy bà cụ đi tới, Dung Trường Thịnh huých nhẹ Dung Từ, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Dung Từ cũng hiểu ý, chuyển chủ đề.
