Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 50: Tâm Tâm, Bạn Cũng Không Có Mẹ Sao?
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:43
Hạ Trường Bách nhìn Phong Đình Thâm, khựng lại một chút rồi mới nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hai người chạm cốc, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Một lúc sau, Phong Đình Thâm bỗng nhìn anh ta thêm một cái.
Hạ Trường Bách ngước mắt lên: “Sao thế?”
Kỳ Dục Minh tiếp lời: “Hôm nay cậu... có vẻ không bình thường.”
Phong Đình Thâm mỉm cười.
Ý là đồng tình với câu nói của Kỳ Dục Minh.
Hạ Trường Bách mặt không đổi sắc, nhạt giọng hỏi: “Thế à?”
Kỳ Dục Minh nhướng mày: “Không à?”
Hạ Trường Bách nhấp một ngụm rượu, không nói gì.
Lúc này cũng có người đến chào hỏi họ.
Đợi người đi rồi, Hạ Trường Bách xem giờ, sợ Đan Đan đói, đang định đi tìm thì Đan Đan và Phong Cảnh Tâm quay lại.
Đan Đan hỏi: “Cậu ơi, con ăn bánh ngọt đằng kia được không ạ?”
Đan Đan có cơ địa dễ dị ứng, nhiều thứ không ăn được, Hạ Trường Bách nói: “Con ngồi đây đợi, cậu đi lấy cho.”
“Dạ.”
Phong Cảnh Tâm thì khác, cô bé tự do quen rồi, sức khỏe cũng tốt, muốn ăn gì thì tự mình đi lấy, lấy về còn hỏi Phong Đình Thâm: “Ba ăn không ạ?”
Phong Đình Thâm xoa đầu con gái: “Ba không ăn.”
Hai đứa trẻ ngồi một bên ăn uống, Lâm Vu thấy cái gì ngon cũng chia sẻ cho Phong Cảnh Tâm.
Phong Cảnh Tâm vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn dì Vu Vu.”
Đan Đan nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lâm Vu, sau đó hỏi Phong Cảnh Tâm: “Tâm Tâm, dì này không phải là mẹ bạn sao?”
Câu hỏi vừa thốt ra, cả không gian như chìm vào im lặng.
Phong Cảnh Tâm khựng lại, lắc đầu: “Không phải.”
Đan Đan dè dặt hỏi: “Bạn cũng không có mẹ sao?”
Phong Cảnh Tâm lắc đầu: “Không phải, tớ có mẹ mà.”
Trên du thuyền có phát một số đồ lưu niệm, Đan Đan rất thích một mẫu móc khóa pha lê, cô bé lấy hai cái.
Mẫu này cũng chỉ có đúng hai cái.
Phong Cảnh Tâm cũng khá thích, thấy Đan Đan lấy hết bèn hỏi: “Đan Đan, bạn chia cho tớ một cái được không? Tớ muốn tặng dì Vu Vu.”
Đan Đan có chút không nỡ, nói: “Tớ... tớ cũng muốn tặng cho dì tớ...”
Nhớ đến Dung Từ, Đan Đan không kìm được khoe với Phong Cảnh Tâm: “Hôm nay cậu và dì đã đưa tớ đi thả diều còn câu cá, đạp xe, bắt bướm nữa... Dì xinh đẹp lắm, dì nhất định sẽ thích cái móc khóa pha lê này...”
Mấy người lớn đều ở đó.
Vốn dĩ cũng chẳng để tâm đến chuyện con nít nói với nhau.
Nhưng nghe đến đây, cả Lâm Vu, Kỳ Dục Minh và Phong Đình Thâm đều nhìn sang Hạ Trường Bách.
Kỳ Dục Minh lập tức nói:
“Trường Bách, tình hình thế nào đây? Hay là đã có tình hình rồi?”
Kỳ Dục Minh càng nói càng hăng, không đợi Hạ Trường Bách trả lời đã hỏi dồn:
“Từ bao giờ thế? Sao không báo anh em một tiếng, đúng không Đình Thâm!”
Phong Đình Thâm cười, chỉ nhìn Hạ Trường Bách, chờ xem anh ta nói gì.
Hạ Trường Bách vẻ mặt thản nhiên: “Chỉ là tình cờ gặp thôi.”
“Thế à?” Kỳ Dục Minh không tin như sực nhớ ra điều gì: “Nói vậy là bữa trưa nay cũng ăn cùng người ta rồi? Bảo sao ông đàn ông độc thân như cậu trông trẻ con lại nhẹ nhàng thế, hóa ra là có người giúp đỡ!”
Hạ Trường Bách im lặng.
Phong Đình Thâm nhìn anh ta, phán một câu xanh rờn: “Cậu có ý với cô ấy.”
Hạ Trường Bách khựng lại, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không phản bác.
Lâm Vu ngẩn người, nụ cười trên môi nhạt dần.
“Vãi, thật luôn á?” Kỳ Dục Minh lúc nãy chỉ trêu chọc, không ngờ lại trúng phóc, vội hỏi: “Ai thế? Bọn này có quen không? Sao không dẫn đến ra mắt anh em?”
Hạ Trường Bách không nói gì, Kỳ Dục Minh tưởng anh ta thấy chưa đâu vào đâu nên không muốn nói.
Kỳ Dục Minh biết hỏi anh ta cũng vô ích bèn cười, ngồi xổm xuống hỏi Đan Đan: “Đan Đan, dì ăn cơm cùng con trưa nay, con gặp mấy lần rồi? Tên là gì con biết không?”
Hạ Trường Bách siết chặt ly rượu trong tay: “Dục Minh!”
Đan Đan không hiểu suy nghĩ của người lớn, cô bé không thân với Kỳ Dục Minh nhưng nghe chú hỏi về Dung Từ, cô bé suy nghĩ một chút rồi ngây thơ trả lời: “Ba lần ạ!”
“Dì tên là gì...”
Hôm nay Hạ Trường Bách gặp Dung Từ, đến một tiếng “cô Dung” cũng không gọi, Đan Đan thực sự không nhớ ra Dung Từ tên là gì.
Cô bé cầu cứu nhìn sang Hạ Trường Bách: “Cậu ơi, dì tên là gì ạ?”
Hạ Trường Bách cụp mắt: “Lần sau gặp lại, Đan Đan có thể tự hỏi dì.”
Đan Đan vui vẻ gật đầu: “Dạ.”
Kỳ Dục Minh: “... Keo kiệt.”
Hạ Trường Bách mặc kệ anh ta.
Đan Đan thấy Phong Cảnh Tâm rất thích móc khóa pha lê trên tay mình, tuy hơi tiếc nhưng vẫn đưa cho bạn một cái.
Phong Cảnh Tâm vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn Đan Đan.”
Lâm Vu cũng lên tiếng cảm ơn.
Đan Đan: “Không có gì ạ...”
Thấy Phong Cảnh Tâm vui vẻ như vậy, cô bé hỏi: “Tâm Tâm, bạn không chọn một cái cho mẹ bạn à?”
Phong Cảnh Tâm khựng lại, giọng yếu ớt đi vài phần: “Lát nữa tớ chọn...”
Dung Từ ăn tối xong, đọc sách một lúc rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa từ phòng tắm bước ra thì nhận được điện thoại của Dung Trường Thịnh: “Tiểu Từ, vừa nãy cậu nhìn thấy Hướng Như Phương trong khu nhà mình.”
Hướng Như Phương, mợ của Lâm Vu?
Dung Từ ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì lại nghe Dung Trường Thịnh nói: “Ban đầu cậu cũng không để ý nhưng lúc vào nhà mới phát hiện bà ta đi vào căn biệt thự đang sửa chữa đối diện nhà mình!”
Sắc mặt Dung Từ biến đổi, bật dậy khỏi giường.
Tính tình Dung Trường Thịnh thực ra rất tốt.
Nhưng lúc này đây, ông lại nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ... chắc chắn là cố ý!”
Chuyện Phong Đình Thâm giúp nhà họ Lâm đứng vững ở thủ đô, giờ đây trong giới kinh doanh ai ai cũng biết.
Dung Thị tuy hiện tại làm ăn sa sút nhưng Dung Trường Thịnh dù sao cũng là người trong nghề, chuyện này sao ông có thể không biết?
Chỉ là ông sợ Dung Từ đau lòng nên không nhắc đến với cô mà thôi.
Nếu nói nhà họ Lâm định cư ở thủ đô, họ muốn mua nhà ông có thể hiểu được.
Nhưng Lâm Vu và những người khác đều biết nhà họ Dung sống ở đây.
Thủ đô rộng lớn như vậy, họ lại cố tình mua nhà ngay đối diện nhà họ Dung, nói không phải cố ý thì ai tin?
Dung Từ cũng hiểu ý của cậu.
Cô siết chặt điện thoại, nói: “Con... gọi điện cho Phong Đình Thâm.”
“Được.”
Nếu là chuyện khác, Dung Trường Thịnh sẽ không để Dung Từ cầu xin Phong Đình Thâm.
Nhưng chuyện này thì khác.
Nếu Hướng Như Phương và những người khác thực sự dọn đến đây, e là ngày nào cũng sẽ lượn lờ trước mặt họ tìm cảm giác tồn tại, bà cụ giờ sức khỏe đã yếu, không chịu nổi kích động...
Dung Từ cúp máy, lập tức gọi cho Phong Đình Thâm.
Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy.
“A lô.”
Là giọng của Lâm Vu.
