Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 56: Người Hẹn Tôi Là Phong Đình Thâm

Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:44

Dung Từ đặt điện thoại xuống, đi xuống lầu, nói với bà cụ rằng Phong Đình Thâm đã có hẹn ăn tối rồi.

Đêm đó, Phong Đình Thâm không về.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, biết Phong Đình Thâm tối qua không về, bà cụ có chút tức giận: “Cái thằng Đình Thâm này thật là công việc bận rộn đến mấy chẳng lẽ không có thời gian về nhà một lúc sao?”

Dung Từ nghe vậy chỉ cười trừ, không tiếp lời.

Phong Đình Thâm có bận đến mấy thì thời gian về nhà chắc chắn vẫn có.

Dù sao anh cũng cần nghỉ ngơi mà.

Nhớ lại giọng nói của Lâm Vu trong điện thoại tối qua.

Cô nghĩ sở dĩ anh không về...

Chắc là có nơi chốn tốt hơn để đi rồi.

Dự án trọng điểm của Trường Mặc trong hai năm tới đã được chốt trong hai ngày nay.

Tuy nhiên, Úc Mặc Huân vẫn tổng hợp ý tưởng của họ gửi cho Nam Trí Tri, mong thầy cho chút ý kiến.

Nam Trí Tri bình thường rất bận, hành tung lại không cố định, Dung Từ và Úc Mặc Huân đều nghĩ phải vài ngày, thậm chí nửa tháng sau thầy mới trả lời.

Không ngờ ngay chiều hôm đó, ông đã gọi điện tới.

“Ý tưởng cũng được đấy.”

Nhận được sự khẳng định của Nam Trí Tri, Dung Từ và Úc Mặc Huân càng thêm tự tin vào dự án họ xây dựng.

Phải biết rằng yêu cầu của thầy họ cực kỳ cao.

Câu “cũng được đấy” của ông đã là lời đ.á.n.h giá rất cao rồi.

Nam Trí Tri nói tiếp: “Từ nội dung các anh chị gửi, có thể thấy dù là nền tảng trước đây hay những bước phát triển mới của lĩnh vực AI mấy năm gần đây, cô đều không bỏ lỡ cũng coi như không tệ.”

Câu này rõ ràng là nói với Dung Từ.

Sống mũi Dung Từ cay cay, chưa kịp nói gì thì Nam Trí Tri lại lạnh lùng nói: “Nhưng cô vẫn quá lơ là con đường học vấn không tiến ắt lùi, thực tế là cô vẫn đang thụt lùi đấy.”

Dung Từ vội nói: “Em biết ạ, thưa thầy, em sẽ cố gắng bù đắp lại những nỗ lực đã bỏ lỡ trong những năm qua.”

Nam Trí Tri dạy học luôn chỉ điểm đến nơi đến chốn rồi thôi.

Nói đến đây, ông cũng dừng lại.

Thấy Nam Trí Tri hôm nay có vẻ rảnh rỗi, Dung Từ không kìm được hỏi: “Thầy ơi, tối nay thầy có rảnh không ạ? Em muốn mời thầy ăn bữa cơm.”

Đừng nói Dung Từ, ngay cả Úc Mặc Huân cũng lâu lắm rồi chưa được ăn cơm cùng Nam Trí Tri.

Nghe Dung Từ nói vậy, Úc Mặc Huân vội gật đầu lia lịa: “Đúng đấy ạ thầy ơi, thầy có rảnh không ạ?”

Nam Trí Tri lạnh nhạt đáp: “Có hẹn rồi, không rảnh.”

“Hả?” Úc Mặc Huân thất vọng tràn trề.

Dung Từ cũng vậy.

Cô đang định hỏi khi nào thầy rảnh để hẹn dịp khác.

Nhưng chưa kịp mở miệng thì nghe Nam Trí Tri nói tiếp: “Người hẹn tôi là Phong Đình Thâm.”

Dung Từ sững người.

Úc Mặc Huân cũng khựng lại, liếc nhìn Dung Từ rồi thì thầm hỏi: “Vậy thầy ơi... tại sao Phong tổng lại tìm thầy ạ? Thầy có thể nói cho bọn em biết không?”

“Cậu ta bảo muốn giới thiệu một người cho tôi làm quen.”

Nói xong, Nam Trí Tri cũng không nói thêm gì nữa, cúp máy.

Úc Mặc Huân nhìn Dung Từ, nói: “Người mà chồng em muốn giới thiệu cho thầy, chẳng lẽ là Lâm Vu?”

Lần trước tiếp xúc với người nhà họ Lâm, anh mới biết nhà họ Lâm cũng có công ty công nghệ riêng.

Lý do Lâm Vu muốn vào làm ở công ty anh trước đó chính là vì ngôn ngữ lập trình CUAP.

Mà bên ngoài đều cho rằng CUAP là do thầy anh dẫn dắt nghiên cứu ra.

Giờ Lâm Vu không vào được công ty anh, quả thực có khả năng sẽ tìm đến thầy anh để nghiên cứu CUAP.

Thậm chí, có thể Lâm Vu cũng muốn trở thành học trò của thầy anh.

Nghĩ đến đây, Úc Mặc Huân buột miệng c.h.ử.i thề: “Mẹ kiếp!”

Dung Từ cũng nghĩ đến điều này.

Hơn nữa, cô cảm thấy đây có thể là sự bù đắp của Phong Đình Thâm dành cho Lâm Vu vì chuyện anh không cho gia đình cậu mợ cô ta chuyển đến đối diện nhà cậu cô.

Dù sao với tình cảm anh dành cho Lâm Vu, làm sao anh nỡ để Lâm Vu chịu thiệt thòi vì giúp cô chứ?

Úc Mặc Huân: “Nếu cô ta thực sự giấu nghề, vậy chẳng phải...”

Tuy họ là học trò của Nam Trí Tri, thầy bình thường cũng rất lạnh lùng với họ nhưng quan hệ thầy trò thực ra rất tốt.

Bởi vì Nam Trí Tri tuy nghiêm khắc nhưng thực chất là người khẩu xà tâm phật.

Nhưng ông cũng là người rất có nguyên tắc.

Nếu năng lực và thiên phú của Lâm Vu thực sự đủ, ông sẽ không vì ân oán giữa Dung Từ và Lâm Vu mà không nhận cô ta.

Cho nên...

Dung Từ nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Chúng ta cứ lo việc của mình trước đi.”

Điều cô có thể làm chỉ là làm tốt việc của mình.

Tối hôm đó, cô về nhà muộn một chút, bà cụ đã ngủ rồi.

Tuy nhiên, khi cô về đến nhà, Phong Đình Thâm vẫn chưa về.

Có thể là sẽ không về nữa.

Nhưng khi cô tắm xong từ phòng tắm bước ra thì thấy Phong Đình Thâm.

Vậy mà anh lại về.

Thấy anh, bước chân cô khựng lại, khẽ gật đầu chào.

Còn chuyện tại sao hôm nay anh hẹn Nam Trí Tri, cô không hỏi lấy một lời.

Phong Đình Thâm cũng không nói gì, liếc nhìn cô một cái rồi đi vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, cô dậy khá muộn.

Xuống lầu, cô nghe thấy bà cụ đang nói mát mẻ với Phong Đình Thâm: “Tối qua bà ngủ lúc hơn mười giờ mà cháu vẫn chưa về, bà còn tưởng cháu lại không nỡ về nhà nữa chứ!”

Phong Đình Thâm ngồi đối diện bà cụ, thong thả uống nước, không đáp lời.

Bà cụ gõ gõ mặt bàn, giả vờ giận dữ: “Nói gì đi chứ! Đừng có giả câm với bà!”

Phong Đình Thâm đặt cốc nước xuống, thấy Dung Từ xuống lầu, liếc nhìn cô một cái rồi bình thản quay lại nói với bà cụ: “Chẳng phải bà bắt cháu phải về nhà, bảo sáng nay phải đưa bà đi chơi sao?”

“Hừ, bà còn tưởng cháu lại coi lời bà như gió thoảng bên tai nữa chứ!”

“Cháu không dám.”

Miệng thì nói vậy nhưng vẻ mặt anh vẫn dửng dưng, chẳng có chút nào gọi là không dám cả.

Bà cụ tức muốn c.h.ế.t, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa, vẫy tay gọi Dung Từ lại ngồi.

Dung Từ ngồi xuống, hỏi: “Bà nội, lát nữa mọi người định đi đâu chơi ạ?”

“Không phải 'mọi người' mà là chúng ta!” Bà cụ cười nói: “Chúng ta cùng đi. Tiểu Từ, cháu muốn đi đâu chơi? Bà nghe theo cháu.”

Đôi khi Dung Từ cũng cảm thấy mình là một người khá nhàm chán.

Cô thực sự không nghĩ ra địa điểm vui chơi giải trí nào mà ai cũng thích.

Cô nói: “Cháu sao cũng được ạ, tùy bà quyết định.”

Bà cụ thực ra đã có ý định rồi, nghe Dung Từ nói vậy liền hỏi:

“Vậy đi tắm suối nước nóng nhé? Lần trước bảo đi mà không đi được lại còn bị người ta chọc tức đến phát ốm, lần này kiểu gì bà cũng phải bắt ai đó bù đắp cho bà.”

“Ai đó” này đương nhiên ám chỉ Phong Đình Thâm.

Phong Đình Thâm nghe vậy vẫn bình thản uống trà, trên mặt không hề có chút ngại ngùng hay xấu hổ nào khi bà cụ nhắc lại chuyện cũ.

Cứ như thể chuyện đó đối với anh chẳng đáng nhắc tới.

Anh cũng chưa bao giờ để tâm đến chuyện đó.

Nghĩ đến đây, Dung Từ thu hồi tầm mắt.

Cô mới đi tắm suối nước nóng cách đây không lâu.

Hiện tại cô không hứng thú lắm với việc này.

Nhưng bà cụ đã nói vậy rồi, cô đành phải chiều theo bà: “Vâng ạ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.