Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 68: Tặng Dưới Danh Nghĩa Vợ Chồng
Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:41
Giống như cuốn sổ đỏ lần trước, đồ đã đặt trên bàn trang điểm của cô thì nghĩa là đồ đó dành cho cô.
Dung Từ tò mò mở một chiếc hộp gấm hình tròn ra.
Vừa mở nắp, nhìn thấy món đồ bên trong, cô sững sờ.
Đây... chẳng phải là bộ trang sức ngọc lục bảo mà cô muốn đấu giá hôm trước sao!
Chiếc hộp còn lại là hộp chữ nhật khá nặng.
Chẳng lẽ...
Đặt chiếc hộp tròn xuống, Dung Từ mở chiếc hộp còn lại ra, bên trong quả nhiên là một cuộn tranh.
Cô cầm cuộn tranh lên, đặt lên chiếc bàn tròn trong phòng từ từ mở ra.
Một bức tranh thêu sống động như thật, rực rỡ sắc màu hiện ra trước mắt.
Nhìn hai món đồ đấu giá mình ao ước mấy hôm trước giờ đang nằm trong tay mình.
Dung Từ im lặng hồi lâu.
Cô nghĩ, nếu đoán không lầm, hai món đồ này đều là quà sinh nhật Phong Đình Thâm đấu giá để tặng bà ngoại cô.
Một món tặng dưới danh nghĩa bà cụ Phong.
Món còn lại tặng dưới danh nghĩa vợ chồng cô và anh...
“Mẹ ơi, con ăn xong rồi, mình đi thôi!”
Lúc này, Phong Cảnh Tâm chạy bình bịch từ dưới lầu lên tìm cô.
Thấy hai chiếc hộp gấm cô đang mở, con bé ghé vào xem rồi nói: “À, mấy cái này ba mang về hôm trước, bảo là cho mẹ đấy ạ.”
Dung Từ “ừ” nhẹ một tiếng từ từ cuộn bức tranh lại, cất vào hộp gấm.
Cất xong hộp gấm, Dung Từ mới cùng Phong Cảnh Tâm ra ngoài.
Phong Cảnh Tâm muốn chơi b.ắ.n súng, Dung Từ đưa con bé đến trường bắn, sau đó lại cùng con chơi tàu lượn siêu tốc.
Chơi với Phong Cảnh Tâm gần cả ngày, thời gian còn lại là của riêng cô.
Phong Cảnh Tâm vẫn còn hăng hái, muốn chơi tiếp.
Nếu là trước đây, Dung Từ chắc chắn sẽ không nỡ làm con mất hứng, mọi việc đều ưu tiên con, việc của mình xếp sau cùng.
Nhưng bây giờ, Dung Từ nhạt giọng nói: “Mẹ có việc phải làm rồi, nếu con muốn chơi tiếp thì để vệ sĩ chơi cùng nhé?”
Phong Cảnh Tâm không muốn chơi với vệ sĩ.
Cô bé bĩu môi không vui, ôm lấy Dung Từ làm nũng: “Mẹ à...”
Chiêu này trước đây trăm phát trăm trúng, Dung Từ không thể nào cưỡng lại sự nũng nịu của con.
Cô bé cũng tưởng Dung Từ chắc chắn sẽ thỏa hiệp nhưng Dung Từ nhẹ nhàng đẩy con ra, nói: “Mẹ có việc thật mà, lần sau mẹ chơi với con nhé.”
Thấy Dung Từ thái độ kiên quyết lại còn cau mày, chiêu làm nũng cũng vô dụng, Phong Cảnh Tâm tưởng việc của mẹ rất quan trọng nên đành thỏa hiệp: “Thôi được rồi ạ...”
Dặn dò vệ sĩ chăm sóc Phong Cảnh Tâm cẩn thận xong, Dung Từ lên xe, bật định vị, đi đến một khu chợ đồ cổ khá xa mà trước đây cô chưa từng đến.
Đi dạo một hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một bộ văn phòng tứ bảo với chất liệu và tay nghề cực kỳ quý hiếm.
Dung Từ vừa nhìn đã ưng ngay, bỏ ra hơn mười triệu tệ để mua.
Tuy bộ văn phòng tứ bảo này chỉ tốn hơn mười triệu, giá cả chênh lệch rất lớn so với bức tranh thêu và bộ trang sức ngọc lục bảo trước đó.
Nhưng với sự hiểu biết của cô về bà ngoại, so với bức tranh thêu và bộ trang sức kia, bộ văn phòng tứ bảo này sẽ hợp ý bà cụ hơn nhiều.
Nhẹ nhàng vuốt ve những tờ giấy có kết cấu đặc biệt và cán bút lông được chạm khắc tinh xảo từ gỗ quý, Dung Từ đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của bà cụ khi nhận được quà.
Đúng vậy, bộ văn phòng tứ bảo này là món quà sinh nhật cô tự tay chọn tặng bà cụ dưới danh nghĩa cá nhân.
Còn những món Phong Đình Thâm mua...
Cô đang nghĩ ngợi thì Sở T.ử Lam gọi điện đến.
“T.ử Lam à?”
“Xin lỗi Tiểu Từ, mai tớ có việc phải đi tỉnh, không đi mua quà sinh nhật cho bà ngoại cậu cùng cậu được rồi.”
“Không sao đâu, tớ mua được rồi.”
Khu chợ đồ cổ này cô chưa từng đến, vốn dĩ chỉ định đến cầu may, nếu không có món nào phù hợp thì mai lại đi dạo chỗ khác với Sở T.ử Lam.
Không ngờ lại tìm được món ưng ý thật.
Sở T.ử Lam ngạc nhiên: “Thật á? Thế thì tốt quá!”
Dung Từ cười: “Ừ.”
Nói đến đây, Sở T.ử Lam bỗng nói:
“À đúng rồi Tiểu Từ, hôm trước cậu bảo cậu gặp người nhà họ Lâm, hai hôm nay tớ có hỏi thăm giúp cậu, đúng là nhà họ Lâm muốn định cư ở thủ đô, nghe nói mấy hôm nay đang đi xem nhà đấy.”
Nghe nhắc đến nhà họ Lâm, nụ cười trên môi Dung Từ nhạt dần: “Ừ, tớ biết rồi.”
“Còn gia đình bà ngoại Lâm Vu, nghe nói đã chọn được nhà rồi, một thời gian nữa sẽ chuyển vào, nghe đâu hai hôm nay đang phát thiệp mời, chuẩn bị tiệc tân gia rồi đấy.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Cúp điện thoại, Dung Từ lái xe về trung tâm thành phố.
Tuần sau là sinh nhật bà cụ, Chủ nhật Dung Từ đưa Phong Cảnh Tâm về nhà họ Dung, cùng vợ chồng Dung Trường Thịnh bàn bạc một số việc cho bữa tiệc.
Chủ nhật Phong Đình Thâm không về, Dung Từ ngủ lại biệt thự.
Thứ Ba Phong Đình Thâm mới về.
Mấy ngày tới chắc cô sẽ không qua bên đó nữa.
Lúc trước Phong Đình Thâm để hộp quà trên bàn trang điểm của cô, cô còn tưởng là tặng mình.
Sau khi thấy đồ bên trong, cô biết Phong Đình Thâm muốn cô thay mặt anh tặng quà cho bà ngoại vào ngày sinh nhật.
Vì vậy, lúc rời đi, cô cũng tiện tay mang theo hai chiếc hộp gấm đó.
Đưa Phong Cảnh Tâm đến trường xong, Dung Từ về công ty.
Trường Mặc cùng lúc triển khai ba bốn dự án mới, tuần này Dung Từ và Úc Mặc Huân càng thêm bận rộn.
Có lẽ Phong Đình Thâm đã về đúng lịch, vì hai ba ngày sau đó Phong Cảnh Tâm không gọi điện cho cô.
Tối thứ Tư, Dung Từ và Úc Mặc Huân cùng đi ăn với khách hàng.
Đến cửa phòng bao, vừa định bước vào thì nhìn thấy Phong Đình Thâm cùng nhóm Lâm Vu, Lâm Lập Hải và bà cụ Lâm.
Lần này bà cụ Lâm và mẹ của Lâm Vu là Tôn Nguyệt Thanh đều đã đến thủ đô, Phong Đình Thâm với tư cách là cháu rể và con rể tương lai, quả thực phải thể hiện chút lòng thành.
Chẳng thế mà hôm qua mới đi công tác về, hôm nay đã tranh thủ thời gian ra ngoài ăn cơm cùng họ rồi sao?
Anh đối với chuyện của Lâm Vu vẫn luôn tận tâm như vậy.
Lần trước bà cụ Lâm và những người khác không để ý đến cô.
Lần này, họ và Lâm Lập Hải đều nhìn thấy cô.
Họ đều khựng lại, dường như muốn nói gì đó nhưng có lẽ vì có Phong Đình Thâm ở đó nên cuối cùng không ai lên tiếng.
Về phần Lâm Vu và Phong Đình Thâm, do vị trí đứng nên họ không nhìn thấy cô.
Dung Từ vô cảm thu hồi tầm mắt, rời đi.
Nhóm bà cụ Lâm thấy vậy cũng không đuổi theo.
Hơn một tiếng sau, ăn xong, Dung Từ và Úc Mặc Huân cùng mọi người bước ra khỏi nhà hàng thì lại gặp nhóm Lâm Vu.
Họ cũng đang ở bãi đỗ xe, chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, Phong Đình Thâm không có ở đó, chắc là đã về trước rồi.
Dung Từ và Úc Mặc Huân nhìn thấy họ còn chưa kịp phản ứng thì khách hàng của họ là tổng giám đốc Phàn nhìn thấy nhóm Lâm Vu liền nhiệt tình bước tới: “Chào cô Lâm, chào ông Lâm.”
