Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 77: Cùng Một Câu Nói
Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:43
Có lẽ đoán được nguyên nhân cô do dự, Hạ Trường Bách nói: “Tôi có thể đảm bảo với cô, tuyệt đối sẽ không để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến việc công giữa tôi và cậu cô.”
Nghe đến đây, Dung Từ hỏi: “Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Dung Từ biết công ty cậu cô hiện đang gặp rất nhiều khó khăn.
Cô do dự một chút rồi nói: “Được.”
“Khi nào cô rảnh có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp mặt.”
Dung Từ: “Vâng.”
Nói đến đây, Hạ Trường Bách nhìn mái tóc đen hơi rối vì gió lạnh của cô, nói: “Đêm gió lạnh, vào nhà đi.”
Nghe câu này, Dung Từ khựng lại.
Bởi vì câu nói này, giống hệt câu Phong Đình Thâm vừa nói với cô.
Cô gật đầu, không nói gì thêm, bước vào trong xe.
Hạ Trường Bách đứng yên không nhúc nhích.
Khi xe chạy ngang qua chỗ anh ta, Dung Từ hạ cửa kính gật đầu chào, sau đó nhấn ga rời đi.
Nhìn theo chiếc xe khuất bóng, Hạ Trường Bách mới lên xe rời đi.
Dung Từ về nhà họ Dung.
Bà cụ Dung và vợ chồng Dung Trường Thịnh vẫn chưa ngủ, hai chị em Dung Tầm và Dung Vân Hạc đã lên lầu nghỉ ngơi.
Thấy cô về, mọi người đồng loạt nhìn sang.
Rõ ràng là đang đợi cô.
Bà cụ Dung: “Về rồi đấy à?”
“Vâng ạ.”
Thấy bà cụ đưa tay ra, Dung Từ đặt túi xách xuống, đi tới ngồi cạnh bà.
Bà cụ nắm tay cô, hỏi: “Tiểu Từ, cháu định buông bỏ Phong Đình Thâm rồi sao?”
Thái độ của cô đối với Phong Đình Thâm hôm nay so với trước kia quá khác biệt.
Bà muốn không nhận ra cũng khó.
“Vâng.” Dung Từ nói: “Chúng cháu chuẩn bị ly hôn rồi ạ.”
Nghe vậy, bà cụ cười: “Tốt, tốt lắm, ly hôn là tốt.”
Nhưng ngay sau đó, bà lại cau mày: “Tâm Tâm giờ rất quấn nó, hai năm nay nó đối với Tâm Tâm cũng rất tốt, chắc chắn nó sẽ không giao quyền nuôi con cho cháu đâu, chuyện này...”
Cô không cần quyền nuôi con.
Nhưng lời này cô chưa nói ra.
Cô chỉ nói: “Cháu biết, cháu sẽ bàn bạc kỹ với anh ấy, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi ạ.”
Bà cụ Dung và mọi người đi nghỉ nhưng Dung Từ thì chưa thể nghỉ được.
Bởi vì trên đường về Nam Trí Tri và Úc Mặc Huân đã trao đổi rất nhiều, vừa về đến phòng, Dung Từ đã nhận được một loạt nhiệm vụ dự án từ Úc Mặc Huân, kèm chú thích: Thầy cần gấp. Sáng mai trước sáu giờ phải hoàn thành.
Dung Từ đặt túi xách xuống, uống một ngụm nước, trả lời: “Đã rõ.”
Cô cũng chẳng thèm tẩy trang, tắm rửa, mở máy tính lên làm việc ngay.
Đến hơn bốn giờ sáng mới xong việc, gửi nội dung đã chỉnh sửa đi.
Úc Mặc Huân cũng đang sứt đầu mẻ trán nhưng cũng sắp xong rồi lại nói: “Thầy bảo chín giờ sáng mai qua chỗ thầy một chuyến.”
Dung Từ: “Vâng.”
Hai người không nói chuyện phiếm nữa, tắt máy tính xong, Dung Từ vào phòng tắm tẩy trang, tắm rửa.
Xong xuôi cũng đã hơn năm giờ sáng.
Cô đặt báo thức tám giờ rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi bị tiếng chuông báo thức đ.á.n.h thức, cô mệt rã rời nhưng vẫn không dám chậm trễ, bò dậy ngay lập tức vào nhà vệ sinh đ.á.n.h răng rửa mặt.
Khi cô xuống lầu, tinh thần không được tốt lắm, bà cụ Dung quan tâm hỏi: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Cháu phải qua chỗ thầy một chuyến ạ.”
Chuyện Nam Trí Tri nghiêm khắc với học trò bà cụ cũng biết.
Bà chỉ nói: “Cháu thế này bà không yên tâm để cháu lái xe đâu để tài xế đưa đi nhé.”
Dung Từ: “Vâng ạ.”
Đến biệt thự của Nam Trí Tri, ba thầy trò chui tọt vào thư phòng làm việc.
Mãi đến trưa, đến giờ ăn cơm mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Lúc này, điện thoại Dung Từ bỗng reo lên.
Là tin nhắn của Sở T.ử Lam, hỏi cô chiều nay có muốn đi trượt tuyết cùng không.
Dung Từ gửi tin nhắn thoại trả lời: “Hôm nay tớ bận việc rồi, không đi được đâu, cậu đi đi.”
Sở T.ử Lam: “Tiếc thế.”
Buổi chiều, khi Dung Từ từ thư phòng Nam Trí Tri đi ra rót nước, Sở T.ử Lam lại gửi tin nhắn đến.
Lần này là vài tấm ảnh.
Người trong ảnh chính là Phong Đình Thâm, Lâm Vu, Phong Cảnh Tâm cùng Hạ Trường Bách và Đan Đan.
Tiếp đó, Sở T.ử Lam nhắn tin: “Tớ và mấy người bạn đang trượt tuyết vui vẻ, không ngờ lại gặp bọn họ, đúng là xui xẻo!”
Dung Từ chỉ mở xem một tấm, biết là họ rồi thì không mở những tấm sau nữa.
Nhìn tin nhắn của Sở T.ử Lam, cô bình thản trả lời bằng tin nhắn thoại: “Mọi người cứ chơi vui vẻ, kệ họ đi.”
Sở T.ử Lam nhanh chóng gửi lại một tin nhắn thoại: “Chắc bọn tớ chơi đến tối mới về, cậu có muốn đến không?”
Dung Từ: “Thôi, tớ bận việc rồi.”
Sở T.ử Lam: “Ừ.”
Dung Từ cất điện thoại, bưng cốc nước quay lại thư phòng.
Họ làm việc liên tục suốt cả ngày.
Đến tối, Úc Mặc Huân vươn vai, nói với Nam Trí Tri: “Thầy ơi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn tối nhé, bọn em mời thầy!”
Nam Trí Tri chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái, nói: “Lát nữa tôi phải ra ngoài.”
Dung Từ và Úc Mặc Huân: “Hả?”
“Tôi có hẹn ăn tối với Phong Đình Thâm rồi.”
Úc Mặc Huân nhìn Dung Từ, Dung Từ bình thản uống nước.
Nam Trí Tri cầm chìa khóa xe rời đi: “Khi nào về nhớ đóng cửa.”
Vừa dứt lời, ông lại nói thêm: “Nhưng chắc tôi không đi lâu đâu.”
Dung Từ & Úc Mặc Huân: “Vâng ạ.”
Cùng lúc đó.
Tại một diễn biến khác.
Phong Cảnh Tâm cùng Phong Đình Thâm, Lâm Vu trượt tuyết nửa ngày, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Từ khu trượt tuyết đi ra, Phong Cảnh Tâm hớn hở nói với Phong Đình Thâm: “Ba ơi, lát nữa con muốn ăn hải sản.”
Phong Đình Thâm nói: “Lát nữa ba và dì Vu Vu có việc, không ăn cùng con được, tài xế đang đợi con ở bãi đỗ xe rồi, về nhà con muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp làm cho.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Phong Cảnh Tâm tắt ngấm: “Việc gì ạ? Sao không cho con đi cùng ạ?”
Phong Đình Thâm nhẹ nhàng nhéo má con gái, cười nói: “Việc rất quan trọng.”
“Nhưng mà...”
Phong Cảnh Tâm bĩu môi, nhìn sang Lâm Vu, ôm lấy cô ta làm nũng: “Dì Vu Vu...”
Nghe Phong Đình Thâm nói đây là việc quan trọng đối với cô ta, trong lòng Lâm Vu ngọt ngào, cúi xuống ôm Phong Cảnh Tâm cười nói:
“Là chuyện lớn của dì, dì đợi cơ hội này lâu lắm rồi, dì không muốn có sai sót gì, Tâm Tâm hiểu cho dì nhé?”
Nghe Lâm Vu nói vậy, Phong Cảnh Tâm tuy vẫn không vui lắm nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ nhưng tuần sau dì Vu Vu phải bù đắp cho con, đưa con đi ăn món ngon nhé.”
Lâm Vu: “Nhất định rồi.”
Nói xong, cô ta mỉm cười nhìn Phong Đình Thâm.
Hạ Trường Bách đứng bên cạnh im lặng không nói gì.
Đan Đan lại gần nắm tay Phong Cảnh Tâm, nói: “Tuần sau nếu có dịp, chúng mình đi ăn cùng nhau nhé.”
Phong Cảnh Tâm và Đan Đan chơi với nhau mấy lần, hai cô bé đã trở thành bạn tốt.
Phong Cảnh Tâm gật đầu: “Được.”
