Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 85: Trại Đông
Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:44
Rời khỏi Tấn Độ, lên xe, Úc Mặc Huân vẫn chưa hết bực bội.
Như nhớ ra điều gì, anh hỏi Dung Từ: “À đúng rồi, cô gái mặc đồ công sở đứng sau Lâm Vu là ai thế? Anh thấy cô ta nhìn em bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, em quen à?”
Dung Từ: “Em họ của Lâm Vu.”
Úc Mặc Huân: “...”
“Phong Đình Thâm đưa Lâm Vu vào Tấn Độ thì cũng thôi đi, đằng này lại còn nhận cả người nhà Lâm Vu vào làm? Cứ đà này, Tấn Độ có đổi sang họ Lâm anh cũng chẳng thấy lạ.”
Dung Từ cũng nghĩ vậy.
Cô nói: “Vâng.”
Với tình yêu Phong Đình Thâm dành cho Lâm Vu, anh có tặng cả Tấn Độ cho cô ta thì cô cũng không ngạc nhiên.
Cho người nhà họ Tôn vào làm việc ở Tấn Độ thì có là gì?
Úc Mặc Huân cảm thấy không nên nói tiếp, càng nói càng tức.
Buổi tối, vì phải cùng Úc Mặc Huân tái tạo lại động cơ xe của công ty Phong Đình Thâm, Dung Từ và Úc Mặc Huân đều về nhà rất muộn.
Trên đường về, tuyết bắt đầu rơi.
Về đến nhà, Dung Từ vừa định đi tắm thì điện thoại reo.
Là Phong Đình Thâm gọi.
Dung Từ không nghe, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Đến khi tắm xong, mở điện thoại ra, cô thấy Phong Đình Thâm đã gọi cho mình hai cuộc, có lẽ thấy cô không nghe máy nên nhắn tin báo ngày mai Phong Cảnh Tâm có buổi họp phụ huynh.
Dung Từ đọc xong, trả lời vài chữ: “Mai tôi bận.”
Sau đó, cô đặt điện thoại xuống, không quan tâm nữa.
Bên kia, Phong Đình Thâm đang bận, Phong Cảnh Tâm cầm điện thoại của anh chơi, thấy tin nhắn trả lời của Dung Từ thì vui mừng reo lên:
“Ba ơi, mẹ bảo mai mẹ bận, vậy con có thể nhờ dì Vu Vu đi họp phụ huynh cho con được không ạ?”
Phong Đình Thâm không ngẩng đầu lên: “ừ” một tiếng.
“Yeah, tuyệt quá!”
Phong Cảnh Tâm nhảy cẫng lên khỏi ghế sofa, vui sướng khua tay múa chân.
Phong Đình Thâm nói thêm: “Mai ba cũng đi.”
Phong Cảnh Tâm: “Con biết rồi ạ, dì Vu Vu đi thì sao ba lại không đi được chứ?”
Sáng hôm sau.
Dung Từ đến Trường Mặc làm việc, đang trao đổi công việc với Tô Vũ Tuyền thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm Phong Cảnh Tâm: “Mẹ Phong Cảnh Tâm ơi, hôm nay chị không đến dự buổi họp phụ huynh của em Cảnh Tâm sao ạ?”
Dung Từ đọc xong, trả lời: “Tôi có việc bận nên không đến được.”
Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm lại gửi một tin nhắn khác: “Hôm nay người đến họp phụ huynh cho Phong Cảnh Tâm là ba của em ấy và một người phụ nữ khác...”
Cô giáo còn gửi kèm một tấm ảnh.
Trong ảnh, Phong Đình Thâm và Lâm Vu ngồi cạnh nhau, Phong Cảnh Tâm ngồi bên cạnh Lâm Vu, thân mật ôm cánh tay cô ta.
Việc Phong Đình Thâm và Lâm Vu cùng đi họp phụ huynh cho Phong Cảnh Tâm, Dung Từ không hề ngạc nhiên.
Dù sao thì Phong Cảnh Tâm cũng mong cô không đi để Lâm Vu đi thay.
Đã Lâm Vu đi thay thì Phong Đình Thâm làm sao nỡ để cô ta đi một mình?
Thấy giáo viên chủ nhiệm lo lắng thay cho mình, Dung Từ trả lời: “Tôi biết rồi, không sao đâu ạ. Cảm ơn cô Dương.”
Đặt điện thoại xuống, Dung Từ tiếp tục làm việc.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh.
Thoắt cái đã đến thứ Sáu.
Sáng sớm, Dung Từ vừa ngủ dậy thì Hạ Trường Bách gọi điện đến, nói Đan Đan muốn đi cắm trại.
Dung Từ khựng lại: “Loại qua đêm ấy hả?”
“Ừ.” Hạ Trường Bách nói: “Yên tâm, tôi sẽ cho người bảo vệ an toàn cho cô, túi ngủ, lều trại, máy sưởi tôi sẽ chuẩn bị hết, cô chỉ cần đến là được.”
“Được.”
Sáng thứ Bảy, Dung Từ về nhà họ Dung ăn cơm, hỏi thăm tình hình dự án mới của Dung Trường Thịnh.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Dung Từ mới yên tâm.
Hơn hai giờ chiều, cô lái xe ra ngoài, đến địa điểm cắm trại.
Khi cô đến, Hạ Trường Bách và Đan Đan cũng vừa tới nơi.
Người của Hạ Trường Bách đang giúp dựng lều, nhóm lò nướng.
Mấy hôm nay tuyết rơi liên tục, núi phủ đầy tuyết trắng.
Thấy cô đến, Đan Đan chạy lại kéo tay cô, rủ cô cùng đắp người tuyết.
Trước đây cô cũng thường xuyên đắp người tuyết cùng Phong Cảnh Tâm.
Việc này đối với Dung Từ không khó.
Chẳng mấy chốc, hai cô cháu đã đắp xong một người tuyết nhỏ.
Đan Đan còn đặc biệt chuẩn bị khăn quàng cổ cho người tuyết, đắp xong liền chạy đi nhờ người giúp việc tìm khăn và cà rốt.
Hạ Trường Bách đi về phía Dung Từ.
Dung Từ thấy anh ta, không nói gì.
Hạ Trường Bách ngồi xổm xuống cạnh cô, hỏi: “Cô đến Trường Mặc làm việc à?”
Dung Từ vẫn đang chỉnh sửa người tuyết, không ngẩng đầu lên: “Ừ.”
Nhớ lại thái độ lạnh nhạt, dường như không còn quan tâm của cô đối với Phong Đình Thâm và Lâm Vu hôm ở Tấn Độ, anh ta hỏi: “Được bao lâu rồi?”
Dung Từ: “Cũng một thời gian rồi.”
Hạ Trường Bách muốn biết chi tiết hơn nhưng thấy Dung Từ rõ ràng không muốn nói nhiều, anh ta bèn chuyển chủ đề: “Tổng cộng năm lần.”
Dung Từ khựng lại, hiểu ý anh ta là tổng cộng cô đã đi cùng Đan Đan năm lần.
Cô đáp: “Tôi biết rồi.”
Đan Đan cầm hai chiếc khăn quàng cổ chạy lại, nói muốn đắp thêm một người tuyết lớn nữa, một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau giống như cô bé và Dung Từ còn sai bảo Hạ Trường Bách giúp một tay.
Hạ Trường Bách lặng lẽ làm theo chỉ đạo của cô bé.
Đắp xong người tuyết lớn, Đan Đan còn bắt Hạ Trường Bách chụp ảnh cho mình và Dung Từ.
Hạ Trường Bách cầm điện thoại của mình, nhìn nụ cười của Dung Từ qua màn hình, chụp liên tiếp mấy tấm.
Thời gian vui chơi trôi qua rất nhanh, chụp ảnh xong thì trời cũng bắt đầu tối, lò nướng bên kia đã tỏa ra mùi thơm của thức ăn, trong lều cũng đã lên đèn.
Hạ Trường Bách: “Ăn hải sản không?”
Dung Từ: “Có.”
Hạ Trường Bách đưa cho cô vài xiên.
Người đến đây cắm trại mùa đông cũng khá đông, lều trại dựng san sát nhau, khá náo nhiệt, nghe nói lát nữa còn có tiệc lửa trại.
Hạ Trường Bách: “Muốn tham gia không?”
“Tôi sao cũng được.”
Hạ Trường Bách định nói gì đó thì điện thoại bỗng reo lên.
Là cuộc gọi của Kỳ Dục Minh.
Hạ Trường Bách đi ra xa nghe điện thoại.
Kỳ Dục Minh: “Tối nay đi uống rượu không?”
“Không đi đâu, mấy cậu đi đi.”
“Cậu làm gì mà...”
Lúc này, Đan Đan chạy lại, tay cầm xiên cánh gà nướng: “Cậu ơi, cánh gà nướng nè.”
Hạ Trường Bách cúi xuống nhận lấy.
Kỳ Dục Minh nghe thấy: “Cậu đang ăn đồ nướng à?”
“Ở đâu đấy?”
“Bên ngoài.” Anh ta nhạt giọng: “Đi cắm trại.”
“Vãi! Mấy hôm nay tuyết rơi dày, đi cắm trại, vừa ném tuyết vừa đốt lửa trại là chuẩn bài rồi, sao tớ không nghĩ ra nhỉ!”
Nói xong, anh ta mới sực nhớ ra: “Khoan đã, cậu đi cắm trại mà không rủ bọn tớ à?!”
Hạ Trường Bách nhạt giọng: “Lần sau nhất định rủ.”
“Khoan, dì của Đan Đan cũng ở đó phải không? Các cậu đang ở đâu? Tớ qua ngay đây, không đúng, tớ gọi cả Đình Thâm đi cùng, chúng ta cùng qua...”
Hạ Trường Bách: “Cúp máy đây.”
Không đợi Kỳ Dục Minh nói hết câu, Hạ Trường Bách đã cúp máy trước.
