Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 92: Thỏa Thuận Ly Hôn

Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:46

Dung Từ cầm lấy.

Đó là một bản thỏa thuận ly hôn.

Điều khoản đầu tiên ghi rõ, anh muốn quyền nuôi dưỡng Phong Cảnh Tâm.

Phần còn lại liệt kê những tài sản anh chia cho cô, dài dằng dặc mấy trang giấy.

Cô tìm anh là muốn hỏi tiến độ ly hôn.

Giờ thấy bản thỏa thuận này, cô chỉ lật qua loa, không xem kỹ, đặt lại lên bàn, nói: “Tôi không có ý kiến.”

Nói rồi, cô mở túi xách, lấy bút ra định ký tên.

Năm xưa thủ đoạn của Dung Từ không quang minh chính đại.

Dù coi thường con người Dung Từ nhưng những năm qua Dung Từ yêu Phong Đình Thâm thế nào, cả Phong Đình Thâm lẫn Kỳ Dục Minh đều thấy rõ.

Với mức độ yêu Phong Đình Thâm của Dung Từ, giờ Phong Đình Thâm muốn ly hôn, Kỳ Dục Minh tưởng Dung Từ sẽ không chấp nhận nổi sẽ đau khổ tột cùng, sống c.h.ế.t không chịu ly hôn.

Điều khiến anh ta bất ngờ là Dung Từ nhìn thấy thỏa thuận ly hôn không những đồng ý rất dứt khoát mà ngay cả việc Phong Đình Thâm muốn quyền nuôi con gái, Dung Từ cũng không hề có ý kiến.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kỳ Dục Minh.

Anh ta nhìn Phong Đình Thâm với ánh mắt không thể tin nổi.

Phong Đình Thâm nhìn Dung Từ chằm chằm, ánh mắt thâm sâu, dường như cũng rất ngạc nhiên khi thấy Dung Từ đồng ý ly hôn sảng khoái như vậy.

Dung Từ cầm bút, cúi xuống định ký tên thì khựng lại, thu bút về.

Kỳ Dục Minh thấy vậy bĩu môi.

Anh ta biết ngay mà, Dung Từ không thể nào...

Dung Từ nói: “Bản thỏa thuận này, ngày mai tôi sẽ nhờ luật sư xem qua, nếu không có vấn đề gì, trong ngày kia tôi sẽ ký và bảo luật sư liên hệ với anh.”

Trên đó liệt kê rất nhiều tài sản anh chia cho cô, vừa nãy lật qua cô thấy hình như còn có cả cổ phần công ty của anh.

Bản thỏa thuận ly hôn trước cô đưa anh, cô không đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Giờ anh đã muốn cho thì cô cũng sẽ nhận.

Kết hôn bao năm, anh không yêu cô nhưng cũng chưa từng gài bẫy cô.

Nên khi thấy anh chia tài sản cho mình, cô cũng muốn ký ngay nhưng giờ cô lại do dự.

Cô lo trong các điều khoản có lỗ hổng.

Nếu thực sự có lỗ hổng, sau này công ty anh xảy ra vấn đề, cô sợ mình sẽ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn vì nắm giữ số cổ phần này.

Khi soạn thảo bản thỏa thuận này, có thể Phong Đình Thâm không có ý hại cô.

Nhưng cô không đảm bảo sau này khi anh và Lâm Vu kết hôn, Lâm Vu sẽ không lợi dụng những lỗ hổng đó để hại cô.

Phong Đình Thâm dường như không ngờ cô lại đề phòng mình, anh khựng lại một chút rồi nói: “Được.”

Dung Từ gật đầu, cất bản thỏa thuận vào túi xách, kéo khóa lại, không nói thêm lời nào, đứng dậy rời đi.

Kỳ Dục Minh nhìn theo bóng lưng Dung Từ, vẫn chưa hết bàng hoàng, quay sang Phong Đình Thâm: “Cô ấy không sao chứ?”

Phong Đình Thâm nhìn theo bóng lưng Dung Từ, nghe vậy mới thu hồi tầm mắt, cụp mắt xuống lạnh nhạt đáp: “Không biết.”

“Hơn nữa, cậu giành quyền nuôi Tâm Tâm với cô ấy mà cô ấy cũng chẳng phản ứng gì, chuyện này... lạ quá.”

Phong Đình Thâm ngập ngừng: “... Ừ.”

“Chẳng lẽ cô ấy không muốn nuôi con? Không thể nào, Tâm Tâm là cục vàng của cô ấy mà!” Nói đến đây, Kỳ Dục Minh như nhớ ra điều gì, bỗng hỏi Phong Đình Thâm: “Hay là chuyện quyền nuôi con, hai người đã bàn bạc trước rồi?”

Ánh mắt Phong Đình Thâm trầm xuống, một lúc sau mới nói: “Không, chưa từng bàn qua.”

“Vãi, thế thì tại sao chứ!”

Kỳ Dục Minh thực sự bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi.

Lúc này, bà cụ Phong đi thang máy lên, nói: “Cơm tối xong rồi, Tiểu Từ xuống lầu rồi đấy, hai đứa còn ngồi lỳ ở đây làm gì? Mau xuống ăn cơm.”

Kỳ Dục Minh hoàn hồn: “Dạ, vâng ạ, xuống ngay đây.”

Phong Đình Thâm cũng đứng dậy.

Dưới lầu, Phong Cảnh Tâm đang vui vẻ ngồi trên ghế sofa, dựa vào người Dung Từ trò chuyện ríu rít.

Dung Từ ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe.

Thật là một bức tranh mẹ con tình cảm ấm áp.

Nhưng nghĩ đến việc Dung Từ vậy mà lại không thèm giành quyền nuôi con, Kỳ Dục Minh cảm thấy cảnh tượng trước mắt giả tạo vô cùng.

Kỳ Dục Minh cau mày.

Bà cụ Phong vẫn chưa biết chuyện Dung Từ và Phong Đình Thâm sắp ly hôn.

Bà cười gọi: “Tiểu Từ, Tâm Tâm, vào ăn cơm thôi.”

Dung Từ và Phong Cảnh Tâm đồng thanh: “Dạ, đến ngay ạ.”

Phong Cảnh Tâm nắm ngón tay Dung Từ, vui vẻ đi về phía phòng ăn.

Kỳ Dục Minh: “...”

Kỳ Dục Minh đến nên ngồi cạnh Phong Đình Thâm.

Dung Từ ngồi cạnh Phong Cảnh Tâm.

Bà cụ Phong cười nói: “Lâu lắm rồi Dục Minh mới đến, vừa nãy thấy cháu đến, bà đã bảo làm thêm mấy món cháu thích đấy, nhớ ăn nhiều vào nhé.”

Kỳ Dục Minh cười: “Vâng ạ bà nội nuôi, mấy đĩa thịt này cháu bao hết!”

Bà cụ Phong: “Được được được.”

Dung Từ gắp thức ăn, nhặt xương cá cho Phong Cảnh Tâm, tỉ mỉ và ân cần.

Thoạt nhìn thì chẳng khác gì trước đây.

Nhưng mà...

Kỳ Dục Minh không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Nhận thấy ánh mắt của Kỳ Dục Minh, Dung Từ lạnh lùng liếc lại.

Kỳ Dục Minh khựng lại.

Trước đây, vì anh ta và Phong Đình Thâm, Hạ Trường Bách chơi rất thân với nhau.

Anh ta biết Dung Từ rất muốn tạo quan hệ tốt với anh ta và Hạ Trường Bách.

Chỉ là họ đều khinh thường, không thèm để ý đến cô.

Nhưng Dung Từ không dễ dàng bỏ cuộc.

Cô có thể không giỏi giao tiếp nhưng luôn chủ động, dịu dàng đến chào hỏi họ, khi nói chuyện luôn nở nụ cười hiền hậu.

Nhưng bây giờ, ánh mắt cô nhìn anh ta rất lạnh lùng.

Như nhìn một người xa lạ chẳng liên quan gì đến mình.

Đến lúc này anh ta mới chợt nhận ra, hình như Dung Từ đối với Phong Cảnh Tâm cũng vậy, nhìn thì dịu dàng chu đáo nhưng ánh mắt không còn tràn ngập tình yêu thương như trước nữa.

Mà phần nhiều là sự lạnh nhạt.

Chuyện này...

Là giả vờ phải không?

Dung Từ thay đổi thái độ với anh ta thì anh ta có thể hiểu, dù sao chẳng ai muốn mãi dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.

Nhưng Tâm Tâm là con gái ruột của cô mà.

Sao có thể chứ?

Có lẽ, đây cũng là một chiêu trò của cô.

Chính là để thu hút sự chú ý của Phong Đình Thâm, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để níu kéo anh?

Nghĩ đến đây, Kỳ Dục Minh thu hồi tầm mắt, nhìn sang Phong Đình Thâm.

Và rồi anh ta phát hiện ra Phong Đình Thâm quả nhiên cũng đang nhìn Dung Từ.

Hơn nữa còn không có ý định rời mắt đi ngay.

Nếu là trước đây, chuyện này không thể nào xảy ra với Phong Đình Thâm.

Kỳ Dục Minh bĩu môi, cười khẩy.

Biết ngay mà.

Bà cụ Phong bỗng ho khan một tiếng: “Dục Minh, nhìn gì thế?”

Thấy Kỳ Dục Minh tối nay cứ nhìn chằm chằm Dung Từ, bà cụ cau mày.

Kỳ Dục Minh cũng nhận ra bà cụ có vẻ hiểu lầm, bèn lựa lời nói cho bà vui: “Cháu chỉ thấy chị dâu hôm nay có vẻ trầm lặng quá cũng chẳng chủ động nói chuyện với Đình Thâm, thấy lạ lạ nên nhìn thêm vài lần thôi ạ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.