Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 94: Tuyệt Đối Có Lợi Cho Em

Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:47

Anh ta hỏi: “Trường Bách? Cậu đang bận à?”

Hạ Trường Bách: “Không.”

Kỳ Dục Minh: “Ờ... đúng rồi, thứ Ba cậu về à?”

Hạ Trường Bách khựng lại: “Ừ.”

Không đợi Kỳ Dục Minh nói tiếp, Hạ Trường Bách mở lời trước: “Thế nhé.”

“Được, cậu về thì báo tớ một tiếng, tớ qua đón cậu đến đây thăm Lâm Vu.”

Hạ Trường Bách: “... Được.”

Sáng hôm sau.

Dung Từ dậy sớm, chạy bộ hơn nửa tiếng, về ăn sáng rồi ra ngoài.

Khi cô đến văn phòng luật sư, Úc Mặc Huân đã đến rồi.

Thấy cô, Úc Mặc Huân vẫy tay chào.

Dung Từ ngồi xuống, trợ lý của luật sư Bùi Tự Thần rót trà cho cô, Dung Từ đưa bản thỏa thuận ly hôn cho Bùi Tự Thần.

Bùi Tự Thần nhận lấy.

Úc Mặc Huân và Bùi Tự Thần là bạn lâu năm, thấy vậy liền ghé lại xem.

Thấy điều khoản đầu tiên về quyền nuôi dưỡng Phong Cảnh Tâm, anh liếc nhìn Dung Từ.

Mấy năm trước, anh thực ra đã gặp Phong Cảnh Tâm vài lần.

Dung Từ coi con bé như báu vật, bình thường gọi điện thoại, mở miệng ra là con gái tớ thế này thế kia.

Nhưng từ khi cô muốn ly hôn với Phong Đình Thâm, nói muốn quay lại Trường Mặc, cô chưa từng chủ động nhắc đến con gái Tâm Tâm trước mặt anh nữa.

Nhận ra điều này, anh đã đoán được, trong hơn một năm Phong Cảnh Tâm sống ở nước ngoài cùng Phong Đình Thâm, chắc chắn đã vun đắp tình cảm với Lâm Vu, thậm chí làm những chuyện khiến Dung Từ đau lòng.

Thấy cô chỉ nhờ luật sư xem xét lỗ hổng tài sản trong thỏa thuận, không quan tâm đến quyền nuôi dưỡng con gái, Úc Mặc Huân biết, cô có ý định từ bỏ con gái rồi.

Về việc này, anh không hỏi nhiều.

Trong mắt anh, Dung Từ là một người có nội tâm dịu dàng và rất trọng tình cảm.

Đến con gái ruột cô cũng nỡ từ bỏ, chứng tỏ cô đã thất vọng đến tột cùng về con bé rồi.

Nghĩ đến đây, Úc Mặc Huân không để tâm đến chuyện này nữa mà xem tiếp các nội dung khác.

Một lúc sau, anh nhướng mày: “Nhiều bất động sản thế này, chà, phải công nhận, Phong Đình Thâm cũng hào phóng phết.”

Dung Từ uống trà, không tiếp lời.

Úc Mặc Huân lật qua vài trang rồi không làm phiền Bùi Tự Thần nữa, ngồi sang phía Dung Từ, bàn chuyện luận văn với cô.

Họ chỉ trích ra một phần nhỏ, dùng những thuật ngữ chỉ hai người mới hiểu để trao đổi.

Trợ lý luật sư Bùi nghe như vịt nghe sấm.

Còn luật sư Bùi đang chăm chú xem nội dung thỏa thuận cho Dung Từ.

Hơn một tiếng sau.

Bùi Tự Thần nói với Dung Từ: “Tôi đã xem đi xem lại rồi, thỏa thuận quả thực không có vấn đề gì. Thậm chí có thể nói, bản thỏa thuận này tuyệt đối có lợi cho cô.”

Dung Từ khựng lại: “Ý anh là sao?”

“Tiền mặt thì không cần nói, bất động sản đã ghi chú rõ không có tranh chấp sở hữu.”

Bùi Tự Thần nói:

“Về phần cổ phần công ty mà ông Phong Đình Thâm chia cho cô, trên đó ghi rất rõ ràng, hàng năm cô chỉ việc nhận cổ tức, nếu công ty xảy ra sự cố, mọi trách nhiệm pháp lý và nghĩa vụ bồi thường... đều do cá nhân ông Phong Đình Thâm chịu trách nhiệm, không liên quan đến cô.”

Dung Từ sững sờ.

Úc Mặc Huân trố mắt: “Cậu có nhìn nhầm không đấy? Phong Đình Thâm mà lương tâm thế á?”

Bùi Tự Thần cười: “Tiểu Huân, cậu đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của tớ đấy à?”

Úc Mặc Huân: “... Cũng không phải.”

Chẳng qua là anh quá sốc thôi mà.

Dung Từ cũng có chút bất ngờ.

Nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

Kết hôn bao năm, Phong Đình Thâm tuy luôn lạnh nhạt với cô cũng chẳng giúp đỡ gì cô.

Nhưng với sự hiểu biết của cô về anh đã muốn cho cô thứ gì, quả thực rất có khả năng anh sẽ giúp cô giải quyết mọi rắc rối về sau.

Cho nên cô nhờ người xem bản hợp đồng này, không phải nghi ngờ anh giở trò, chỉ là lo lắng có sơ hở mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô bình thản nói: “Không có vấn đề gì là tốt rồi.”

Nói xong, cô cầm bút lên, không chút do dự ký tên mình vào.

Cô nói với Bùi Tự Thần: “Vậy những thủ tục ly hôn tiếp theo, làm phiền luật sư Bùi lo liệu giúp tôi.”

Bùi Tự Thần gật đầu: “Lát nữa tôi còn cuộc họp, chiều tôi sẽ liên hệ với ông Phong Đình Thâm để tiến hành các thủ tục tiếp theo.”

Dung Từ: “Vâng.”

Cũng sắp đến giờ ăn trưa, ăn cơm cùng Bùi Tự Thần xong, Dung Từ và Úc Mặc Huân đến nhà Dung Từ tiếp tục viết luận văn.

Trong lúc Dung Từ và Úc Mặc Huân đang bận rộn, tại Tập đoàn Phong Thị, Phong Đình Thâm vừa về văn phòng, bắt đầu xem tài liệu thì điện thoại reo.

Anh tùy tiện bắt máy: “A lô, ai đấy?”

“Chào ông Phong Đình Thâm, tôi là luật sư của bà Dung Từ, tôi họ Bùi. Bà Dung Từ đã ký vào thỏa thuận ly hôn giữa ông và bà ấy, các thủ tục ly hôn tiếp theo bà Dung Từ đã ủy thác cho tôi xử lý, xin hỏi ông Phong hiện tại có rảnh không ạ?”

Phong Đình Thâm nghe vậy, khựng lại một chút, sau đó cụp mắt nói: “Chiều nay tôi còn hai cuộc họp trực tuyến, e là không phân thân được, khoảng mười giờ sáng mai, anh có thể đến Tập đoàn Phong Thị tìm tôi.”

Bùi Tự Thần nói: “Vâng, cảm ơn sự hợp tác của ông Phong, chào ông.”

Cúp điện thoại, Phong Đình Thâm tiếp tục xem tài liệu.

Màn đêm buông xuống.

Úc Mặc Huân có việc nên về trước.

Dung Từ muốn về nhà họ Dung ăn tối nên cầm túi xách ra ngoài.

Vừa lên xe, Phong Cảnh Tâm gọi điện đến.

Không cần nghĩ cũng biết Phong Cảnh Tâm gọi điện cho cô để làm gì.

Dung Từ hiện tại không muốn quan tâm đến con bé, không nghe máy.

Phong Cảnh Tâm gọi liên tiếp hai ba cuộc, thấy cô không nghe nên không gọi nữa.

Đến khu biệt thự nhà họ Dung, đúng lúc cao điểm xe cộ ra vào.

Dung Từ dừng xe, đợi sau các xe khác để nhận diện biển số.

Đúng lúc này, cửa kính xe cô bị gõ nhẹ.

Dung Từ quay sang nhìn.

Là Hạ Trường Bách.

Dung Từ khựng lại.

Không ngờ lại gặp anh ta ở đây.

Cô từ từ hạ cửa kính xuống: “Chào anh Hạ.”

Ánh mắt Hạ Trường Bách dừng lại trên khuôn mặt cô, thấy sắc mặt cô bình thản, không hề tiều tụy như anh ta tưởng, anh ta khựng lại.

Dung Từ lên tiếng: “Anh Hạ có việc gì không?”

Hạ Trường Bách nói: “Có việc qua đây, thấy xe cô nên qua chào một tiếng.”

Nhưng với mức độ thân thiết giữa họ, trong tình huống này dù có gặp, anh ta hoàn toàn có thể không cần qua chào hỏi cô.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng vì anh ta từng giúp cô nên cô không nói ra.

Hơn nữa sau này cô còn phải gặp anh ta khi đi cùng Đan Đan.

Họ không phải bạn bè nhưng làm căng thẳng quan hệ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nghĩ đến đây, Dung Từ gật đầu: “Vậy anh cứ làm việc đi, tôi...”

Hạ Trường Bách: “Tôi nghe nói khu này có tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, trước đây tôi ít khi qua đây, tìm mãi không thấy, cô có biết vị trí cụ thể của tiệm bánh đó không?”

Dung Từ không nghi ngờ gì, nói: “Ở đây đúng là có một tiệm bánh rất nổi tiếng nhưng không nằm trong khu này, ở con phố khác cách đây một cây số cơ.”

Dung Từ chỉ đường cho anh ta.

Hạ Trường Bách nói: “Được, cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Lúc này cũng đến lượt xe cô nhận diện, cô nói: “Tạm biệt.”

Hạ Trường Bách: “Tạm biệt.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.