Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 25: Thu Hoạch Bất Ngờ
Cập nhật lúc: 03/12/2025 02:03
Diễn biến sự việc vượt ngoài tầm kiểm soát, Ôn Thiển thật sự đồng ý giúp Giang Đình Chu lau lưng.
Nước suối quá cạn, Giang Đình Chu đứng bên trong, mặt nước vừa vặn ngập qua mắt cá chân hắn.
Ánh mắt Ôn Thiển theo cặp chân dài thon gọn, rắn chắc của hắn lướt lên trên, trong mắt mang theo vẻ hài lòng.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Giang Đình Chu vô cùng căng thẳng, không biết bản thân nên phản ứng thế nào.
Ngón tay mềm mại lạnh lẽo chạm vào lưng, Giang Đình Chu càng run rẩy hơn.
“Thê tử.”
“Ừm.”
Nam nhân đột nhiên xoay người, đợi đến khi Ôn Thiển phản ứng kịp, đối phương đã hôn lên môi nàng.
Có lẽ vì chưa có kinh nghiệm, ban đầu Giang Đình Chu chỉ dán chặt môi vào môi Ôn Thiển.
Sau đó cảm thấy môi nàng thật mềm, rất muốn c.ắ.n một cái. Nghĩ là làm.
Ôn Thiển ở hiện đại là người chưa từng nếm mùi đời, nhưng lẽ nào lại chưa hiểu thế sự?
Nàng chủ động vòng tay ôm lấy cổ Giang Đình Chu.
Đầu óc Giang Đình Chu quay cuồng, cả người như đang trôi nổi trên tầng mây, không hiểu sao lại cảm thấy chân hơi mềm nhũn.
Chiều cao chênh lệch, ban đầu Giang Đình Chu còn nhường nhịn Ôn Thiển, sau đó dứt khoát bế bổng nàng lên.
……
Mãi đến khi trăng lên đến đỉnh đầu, Giang Đình Chu mới đưa Ôn Thiển trở về túp lều tạm bợ đã dựng.
Giang Nguyệt đã ngủ say, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ trở mình.
Đặt nàng vào chăn, Giang Đình Chu gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên mặt Ôn Thiển, thấy mắt nàng ướt át, trái tim hắn lập tức tràn ngập sự yêu thương.
“Thê tử, ta sẽ canh gác ở bên ngoài, có chuyện gì nàng cứ gọi ta, ngày mai chúng ta không đi đường nữa, nghỉ ngơi ở đây hai ngày, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Đầu óc Ôn Thiển mơ hồ, còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi.
Nghe thấy lời Giang Đình Chu nói, nàng gật đầu.
Nàng lúc này quá ngoan ngoãn, khiến Giang Đình Chu rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi.
Nhưng muội muội còn ở đó, hắn ở lại trong lều không thích hợp.
Bảo thê t.ử ngủ cùng hắn ở bên ngoài, hắn cũng không nỡ.
Hắn cúi người hôn lên trán Ôn Thiển một cái.
Kể từ hôm nay, thân tâm hắn đều thuộc về Ôn Thiển.
Thấy Ôn Thiển đã nhắm mắt ngủ, Giang Đình Chu mới cầm chăn mền của mình đi ra ngoài.
Hắn thêm vài thanh củi vào đống lửa, trải chăn mền ở một nơi không quá xa cũng không quá gần.
Hắn lại ra suối giặt hết quần áo, rồi đem treo bên cạnh đống lửa để sấy khô.
Hoàn thành tất cả những việc này, nam nhân bận rộn cả ngày mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Nội tâm Giang Đình Chu không hề yên tĩnh.
Hắn sờ vai, lúc đó thê t.ử đã c.ắ.n hắn.
Giang Đình Chu xoa xoa dấu răng, vẫn còn hơi nhói, nhưng trong lòng hắn lại ngọt ngào.
Thân tâm được thỏa mãn gấp đôi, Giang Đình Chu rất hưng phấn, hoàn toàn không muốn ngủ.
Hắn thậm chí còn muốn gào to vài tiếng.
Nếu không sợ làm người khác sợ hãi, hắn thật sự đã làm vậy.
Khóe miệng hắn cong lên, Giang Đình Chu nghiêng đầu nhìn cái lều.
Cái lều được che chắn kín mít, chỉ chừa lại một lối ra vào.
Tuy không nhìn thấy người, nhưng chỉ cần nghĩ đến người vợ yêu dấu đang ở bên trong, Giang Đình Chu liền không ngừng vui mừng.
Hắn kê hai tay sau gáy nhìn ngắm bầu trời đầy sao, hết lần này đến lần khác tưởng tượng cuộc sống tương lai của bọn họ.
Giang Đình Chu nghĩ, chỉ cần Ôn Thiển ở bên cạnh hắn, bọn họ bình an ổn định sống hết kiếp này đã là một điều vô cùng hạnh phúc rồi.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận lưu ý đến động tĩnh xung quanh.
Tuy nơi này không phải thâm sơn, nhưng ban đêm vẫn có nguy hiểm, hắn cần phải luôn cảnh giác, không thể lơ là.
Không biết qua bao lâu, trong lều vang lên tiếng sột soạt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh, ngay sau đó một cơ thể ấm áp chui vào lòng hắn.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng bay tới, Giang Đình Chu nhầm miệng cười thầm, đôi mắt sáng rực, lập tức ôm chặt lấy người trong lòng.
Ôn Thiển khẽ nói: “Để chàng, một người bị thương, canh gác đêm, ta cảm thấy áy náy quá.”
Giang Đình Chu tay chân cùng dùng, nhốt chặt nàng trong lòng, hôn nhẹ lên khóe môi Ôn Thiển: “Vẫn là thê t.ử thương ta nhất.”
Sợ Ôn Thiển bị lạnh, Giang Đình Chu dùng sức cánh tay, nâng nàng đổi sang một vị trí khác.
Chiếc chăn đơn bạc bao bọc lấy bọn họ, trên người Giang Đình Chu hỏa khí vượng, Ôn Thiển không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Nằm được một lúc, Giang Đình Chu đột nhiên hỏi: “Còn đau không?”
Mặt Ôn Thiển đỏ bừng, “Câm miệng.”
Giang Đình Chu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong vòng tay ấm áp, Ôn Thiển dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở ấm áp phả lên lồng ngực, Giang Đình Chu càng không ngủ được.
Trong lòng dâng lên từng đợt xao động.
May mắn là lý trí vẫn còn đó, đã chiến thắng được sự bốc đồng.
Cứ ôm Ôn Thiển như vậy, Giang Đình Chu thức trắng cả đêm.
Chờ đến khi trời sắp sáng, hắn đưa nàng vào lều.
Giang Nguyệt đã tỉnh, thấy ca ca đưa tẩu t.ử vào cũng không hề thấy bất ngờ.
Phu thê đương nhiên phải ngủ cùng nhau, đây đâu phải chuyện gì hiếm lạ.
Chỉ là tẩu t.ử hôm nay bị sao vậy, động tĩnh lớn như thế mà vẫn chưa tỉnh?
Trong mắt Giang Nguyệt lộ rõ vẻ dò hỏi, Giang Đình Chu lại không thể nói thật.
Chỉ có thể lừa dối: “Tẩu t.ử của muội trước đây chưa từng chịu khổ, hôm qua đi quãng đường núi xa như vậy, nàng đã rất mệt rồi, hôm nay cứ để nàng nghỉ ngơi thật tốt.”
Giang Nguyệt gật đầu, tỏ ý mình sẽ không quấy rầy tẩu tử.
Hai huynh muội ra khỏi lều, Giang Đình Chu cầm dụng cụ săn bắn: “Ta đi quanh quẩn gần đây một vòng, xem có thể săn được chút gì không.”
Giang Nguyệt gật đầu, tỏ ý mình sẽ trông chừng tẩu tử, bảo ca ca không cần lo lắng.
Trước đây ở thôn Đào Hoa, Giang Nguyệt một mình chưa sáng đã phải lên núi tìm đồ ăn.
Tình hình hiện tại tốt hơn lúc trước rất nhiều, nàng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Đợi ca ca đi rồi, nàng lại thêm củi vào bếp, bữa sáng sẽ nấu cháo khoai lang.
Nghĩ một lát, Giang Nguyệt lại luộc thêm ba quả trứng. Còn những chiếc bánh nướng còn sót lại từ hôm trước, có thể để dành ăn bữa trưa.
Chuẩn bị đồ ăn xong, nàng đi ra suối rửa mặt.
Đang rửa mặt, đột nhiên nàng phát hiện trong nước suối có cá, kích cỡ bằng ngón tay, đều đang trốn dưới tảng đá.
Giang Nguyệt mừng rỡ, vội vàng rửa mặt xong, xắn quần lên rồi trực tiếp xuống nước bắt cá.
Người làm việc nhiều thường nhanh nhẹn, Giang Nguyệt bắt đâu trúng đó, càng bắt càng hưng phấn.
Đây quả là một nơi tốt, bọn họ không chỉ có nước uống, mà còn có cá để ăn!
Đến khi Ôn Thiển thức dậy, Giang Nguyệt đã gần như lật tung cả con suối rồi.
Nàng xách một con cá nhỏ, hưng phấn vẫy tay gọi Ôn Thiển.
Ôn Thiển không nhìn rõ thứ trong tay muội ấy, nhưng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Giang Nguyệt.
Đi đến gần nhìn thử.
Ồ kìa, cả con suối đều đã trở nên đục ngầu.
Lại nhìn sang bờ, một đống cá nhỏ màu đen dày đặc bị vứt ở đó, Ôn Thiển biết vì sao Giang Nguyệt lại phấn khích đến vậy.
Nàng vội vàng đi lấy chậu gỗ, nhặt hết số cá lên.
Ước chừng có thể được hai cân.
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn, sau đó không thấy cá nhỏ nữa, Giang Nguyệt mới chịu ra khỏi suối.
Nàng ra hiệu: “Lát nữa chúng ta ăn cá nướng.”
Ôn Thiển gật đầu, cười nói: “Vậy là ta có lộc ăn rồi.”
Đợi nước suối đục ngầu lại trong trở lại, Ôn Thiển rửa mặt một lượt, sau đó cùng Giang Nguyệt làm sạch đám cá nhỏ.
Không cần dựa vào không gian tiếp tế mà vẫn có thể ăn thịt, Ôn Thiển cũng khá vui vẻ.
“Hay là chúng ta ở lại đây thêm hai ngày? Nói không chừng còn có thể bắt thêm cá, đến lúc đó chúng ta nướng ăn luôn, hoặc phơi khô mang đi cũng được.”
Giang Nguyệt là người đầu tiên đồng ý, đây đều là thịt đấy.
Vả lại bọn họ đã dựng lều rồi, ở thêm vài ngày cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng là chạy nạn, chỉ cần có nước có cái ăn, ở đâu cũng thế.
Nghĩ đến điều gì đó, Giang Nguyệt lại ra hiệu: “Lát nữa dựng thêm một cái lều nữa, buổi tối ca ca và tẩu t.ử ở riêng một gian.”
